Editor: May
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái hơi chấn động, cô tặng đồ cho anh?
Vừa cúi đầu, chỉ thấy trên bàn cơm trước mặt, đặt một cái túi tiền hình thoi màu đỏ nho nhỏ, phía dưới là tơ hồng đan thành tua, trên túi tiền còn thêu chữ bình an.
Hoàng Phủ Bạc Ái cầm lấy, nhìn phía trước phía sau mấy lần,
“Thịnh Vị Ương, đây là cái gì?”
“Khụ khụ……”
Thịnh Vị Ương bưng chén canh, hai má phấn hồng càng diễm lệ,
“Đây là hôm nay tôi mua lúc đi dạo phố, chính là một đồ trang sức nhỏ đơn giản, có thể móc xe, hoặc là đặt trong túi cũng được.”
Hoàng Phủ Bạc Ái còn ánh mắt sáng quắc trừng mắt nhìn “vật không rõ” trong tay, biểu tình đờ đẫn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhìn đến trong lòng Thịnh Vị Ương đột nhiên hốt hoảng, âm thầm ở trong lòng mắng chính mình, Thịnh Vị Ương, con nhóc mày là bị cửa kẹp sao?!
Người ta là một thiếu gia của Hoàng Phủ đế quốc, từ nhỏ đã ngậm muỗng vàng lớn lên trong quý tộc Anh quốc, mày lại có thể mua một món đồ chơi giá rẻ mười đồng tiền tặng đi! Mày đó, mày không biết xấu hổ sao!
……
Thịnh Vị Ương đều tự khinh bỉ chính mình, vẫn là thừa dịp trước khi tên này ghét bỏ tự mình lại cầm về thôi,
“Thôi quên đi! Hoàng Phủ ba tuổi, mau trả lại cho tôi, anh coi như vừa rồi chuyện gì cũng chưa phát sinh, đây là tôi mua cho chính mình”
Thịnh Vị Ương vươn tay liền đi bắt lấy túi tiền trong tay Hoàng Phủ Bạc Ái, lại bị người đàn ông vươn tay cản lại, trực tiếp ngăn cản.
Thịnh Vị Ương 囧.
Hoàng Phủ ba tuổi, anh làm gì?
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp cất túi tiền vào túi quần, hàm dưới như được đao gọt hơi nhướng lên, giọng nói mỏng lạnh nghe cũng không quá gai người, giống như kiêu ngạo nói,
“Đã là của tôi!”
Thịnh Vị Ương, “……”
Nhìn ý cười quỷ dị nơi khóe môi người đàn ông, Thịnh Vị Ương bỗng nhiên mê mang.
Không đúng nha, điểm này vẫn là không phù hợp với sự phát triển của cốt truyện!
Dựa theo tác phong trước sau như một của Hoàng Phủ ba tuổi, sớm nên trực tiếp một phen ném bay túi tiền kia, liếc khóe mắt hừ lạnh nói,
“Thịnh Vị Ương, cô - đây là thứ xấu xí gì!”
Như vậy mới đúng nha!