Editor: May
Bãi biển dưới ánh trăng, từng đợt sóng biển nhẹ nhàng cuồn cuộn đến, an tĩnh đến càng làm cho dòng người lưu luyến quên về.
Lại một nụ hôn vong tình cực kỳ triền miên.
“Tiểu Vị Ương, về sau phải hôn anh như vậy.”
“Lăn……”
Xe thể thao Chrysler bay nhanh đi, nhấc lên nóng bỏng ở trong không khí.
Cô gái xinh đẹp vừa nhấc đầu, nhìn lên bầu trời sao giống như có thể chạm tay đến, gương mặt đỏ bừng càng động lòng người.
Ba tuổi đáng chết này, vừa rồi điều kiện nói với cô lại có thể là lát nữa bọn họ trở về phòng khách sạn, anh muốn làm yêu với cô ở ban công sát đất bên ngoài……
Dọc theo đường đi, Thịnh Vị Ương lại bắt đầu lẩm bẩm bảo người nào đó lái xe chậm một chút.
……
Vừa về đến khách sạn, Thịnh Vị Ương thậm chí là bị Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp ôm ngang trở về phòng, lúc đi qua đại sảnh, còn có các khách hàng khác của khách sạn, càng là tiêu điểm của mọi người.
Thịnh Vị Ương yên lặng rơi nước mắt, gắt gao vùi đầu ở trên ngực anh, thật là……có cần gấp gáp như vậy không?
Trên ban công.
Quần áo rơi hỗn độn đầy đất, ly thủy tinh tinh xảo không cẩn thận rơi trên thảm, nhẹ nhàng lăn một chút, tới bên cạnh rồi.
Trên sô pha sát đất to như vậy, chăn hơi mỏng che lấp một màn khiến người thẹn thùng.
Nhìn đường nét quá mức mị hoặc mà hoa lệ của anh ở trước mặt, ánh ngược duy nhất trong mắt sâu đen nhánh là gương mặt của cô, làm nổi bật ánh sao trên bầu trời kia.
Thịnh Vị Ương cười xinh đẹp, mắt quyến rũ trong suốt,
“Ba tuổi, anh yêu em sao?”
Vấn đề thật tục tằng!
Nhưng đây là lời âu yếm mỗi một cô gái đều muốn hỏi người đàn ông mình yêu.
Cô tự nhiên không ngoại lệ.