Editor: May
Tất cả mọi người đều nhịn không được cười, thậm chí có vài người ngoại quốc cười ha ha, nhưng đều cũng không có ác ý.
……
“shi**t!” Hoàng Phủ Thí lại mắng một tiếng, im lặng hỏi trời xanh.
Lại lần nữa thật sâu ý thức được một vấn đề, ông và tiểu súc sinh nhà mình thật là bát tự tương khắc! Muốn bồi nó ăn bữa cơm cũng không được!
Nhìn bóng dáng rời đi của Hoàng Phủ Bạc Ái trên hành lang dài của nhà ăn, ánh mắt tuyệt sắc của Hoàng Phủ Thí bỗng chốc căng thẳng, tâm, không dễ phát hiện đau một chút.
Năm đó tên nhóc tội nghiệp bị ông xách giống như xách gà con đánh, bất tri bất giác, đã lớn như vậy.
Lớn đến đủ để một người cõng tất cả trắc trở thống khổ, giống như không hề cần ông, sẽ không hề sợ hãi quấn lấy ông gọi daddy nữa……
Đột nhiên, tròng mắt Hoàng Phủ Thí lại trắng dã một cái, ở trong lòng khinh bỉ chính mình.
Vừa rồi anh đang làm gì? Lại có thể còn thương xuân thu buồn lên! Thật sự giống như tiểu súc sinh vừa mới ghét bỏ, thời mãn kinh của ông tới rồi sao?
……
Quả nhiên, hoàng đế lão tử vẫn là bưu hãn nhất, thương cảm cũng chỉ là tạm thời.
Nhìn bóng dáng cao dài đã biến mất trên hành lang dài, Hoàng Phủ Thí câu khóe môi, cực kỳ cuồng ngạo.
Hình thức ở chung duy trì hai mươi mấy năm giữa anh và tiểu súc sinh, vừa gặp mặt liền phải trình diễn đại chiến thế giới lần thứ ba, nếu một hai phải thay đổi, chỉ sợ hai người đều sẽ không quen.
Liền ví dụ như vừa rồi, ông tính toán muốn nói thêm mấy câu với con trai, đã bị tên nhóc kia ghét bỏ thành ông chú thời mãn kinh.
Hai cha con đều cảm thấy chán ghét đến hoảng.
Tiểu súc sinh là con trai của Hoàng Phủ Thí ông, cho dù đã từng hận, từng đau, nhưng trước nay ông đều chưa từng phủ nhận qua.
Hơn nữa, tiểu súc sinh vẫn luôn không biết chính là, ông vẫn luôn coi anh là vinh quang.
……