Editor: May
Thịnh Vị Ương lại nói tiếp,
“Anh là do mẹ anh hoài thai mười tháng sinh hạ ra, tuy rằng lúc ấy bà ấy có chút ý thức hoảng hốt, nhưng hiện giờ bà ấy đã nhớ lại, việc đầu tiên sau khi nhớ lại chính là muốn gặp anh một chút, anh cảm thấy bà ấy sẽ không thích anh sao?
Nếu là em, em đối với người em không thích, nhất định là vĩnh viễn xa được bao nhiêu liền lăn xa bấy nhiêu là tốt nhất.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Thịnh Vị Ương mấp máy miệng, dừng một chút, lại nói tiếp,
“Lại lui một bước nói, nếu hiện tại mẹ anh không yêu Emp, yêu daddy của Kiệt Hận Thiên, vậy cũng là ân oán đời trước giữa bọn họ, cũng không có quan hệ gì với anh.
Anh phải làm, chính là sau khi nhìn thấy bà ấy, gọi bà ấy một tiếng mẹ, cho chính anh một cơ hội cũng được, cho bà ấy một cơ hội cũng tốt.
Ba tuổi, em cảm thấy bà ấy nhất định rất yêu anh, anh cảm thấy sao?”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi cúi đầu, mắt đen lập loè, phản chiếu dung nhan tinh xảo của cô, cô luôn là có thể dễ như trở bàn tay hóa giải bi thương của anh,
“Ừ.”
Cho chính anh một cơ hội, nếu lại bị vứt bỏ, vậy cũng không sao đâu, đời này anh có cô, vậy là đủ rồi.
……
Thịnh Vị Ương nghe được Hoàng Phủ Bạc Ái trả lời, lập tức giơ chân vui vẻ,
“Lúc này mới đúng nha! Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng.”
“Anh nhớ rõ trước kia em nói anh không phải quân tử.” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng nói tiếp.
Thịnh Vị Ương nâng cằm, vẻ mặt thần khí,
“Cho phép anh làm quân tử một giây đồng hồ.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”