Editor: May
"Nhưng vô luận người khác nói như thế nào, quan trọng nhất chính là, thái độ của bản thân em. Ở trong mắt em, em là ai. Nếu đến chính mình cũng không thể tiếp nhận, vậy người khác nên làm cái gì bây giờ?”
……
Hoàng Phủ Bạc Ý hơi cúi đầu, dấu khuôn mặt xinh đẹp của mình ở trong bóng tối mờ ảo, nghe được lời nói của Thịnh Vị Ương, đột nhiên trong lòng chấn động!
Đúng vậy!
Hai mươi tuổi này cô đều trôi qua quá an nhàn hạnh phúc, ngoại trừ yêu Lôi Nặc, thậm chí trước nay đều chưa từng gặp phải bất kỳ suy sụp gì, đột nhiên một đả kích quăng ngã tới, cô liền không chịu nổi.
Nếu ngay chính cô cũng bị mất phương hướng, vậy những người yêu thương cô phải làm sao bây giờ?
Phỏng chừng Emp cũng thất vọng tới cực điểm rồi, còn có Lôi Nặc, mấy ngày này lo lắng đề phòng canh giữ cô, thậm chí rống cũng không rống một tiếng, đối xử với cô giống như với búp bê sứ.
Cô không nên yếu ớt như vậy, nên chịu đựng, cô phải chịu đựng.
Hoàng Phủ Bạc Ý nâng mu bàn tay, lau thật mạnh ở khóe mắt một chút, ngẩng đầu, từ bóng tối phản quang hiện lên hai má minh diễm,
“Em đã biết, cám ơn chị dâu.”
Thịnh Vị Ương kiêu ngạo vung tay lên,
“Đừng khách khí.”
……
Tất cả mọi người bên cạnh đều đang uống rượu ca hát, làm bộ không để ý tới, thật ra đều hận không thể dựng thẳng lỗ tai tiến tới nghe xong.
Hoàng Phủ Bạc Ái cực kỳ lãnh diễm nhướng đuôi lông mày, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, một vẻ mặt khoe khoang “Nhìn con báo nhỏ của tôi nói thật tốt, các người đều học chút đi”.
Một đám người, “……” Đồng thời trợn trắng mắt.
Thịnh Vị Ương lại cười tủm tỉm hỏi Hoàng Phủ Bạc Ý,
“Tiểu Ý, ngày mai chị và ba tuổi đi nước Mỹ gặp Emp, em có muốn cùng đi theo hay không?”
Hoàng Phủ Bạc Ý nghĩ nghĩ, lại nhìn Lôi Nặc, lắc đầu nói,
“Không được, chị và anh hãy đi trước, em qua thêm hai ngày nữa rồi đi.”