Editor: May
Kỳ Mộ Phi cúi đầu, thực bình tĩnh liếc mắt một cái,
“Tiểu Tố, vốn dĩ chỉ số thông minh của em đã thấp rồi.”
Nam Tiểu Tố nhếch khóe miệng mắng,
“Cút!”
Kỳ Mộ Phi thuận thế ôm eo Nam Tiểu Tố, kéo vào trong lòng ngực, tiếp tục nói,
“Em nói yêu đương còn cần chỉ số thông minh sao, anh là tội phạm quốc tế hay em là điều tra liên bang?”
Nam Tiểu Tố lại nhịn không được tròng mắt trắng dã thật sâu, cắn răng đến vang ken két,
“Kỳ Mộ Phi, anh thiệt tình có thể cút!”
……
Cô nói chính là nghiêm túc.
Mỗi lần gặp phải Kỳ Mộ Phi, nhuệ khí mũi nhọn đầy người của cô liền không có chỗ dùng, giống như là trực tiếp đá đến ván sắt, cường ngạnh bắn trở về.
Một câu bị anh phá hỏng, nửa ngày đều không tiếp được.
Mà trước đó, cô chính là rất không biết xấu hổ khoe khoang chỉ số thông minh cao một trăm tám mươi, lại bị người đàn ông khiến cho tay chân luống cuống.
Đây không phải chỉ số thông minh cấp thấp thì là gì!
Kỳ Mộ Phi hơi nhíu mí mắt, ở dưới ánh đèn treo phủ lên một tầng ánh sáng hơi mỏng mà mông lung, bỗng chốc nở nụ cười, lộ ra tà ác,
“Cho nên nói em cũng đã sớm thích anh, hoặc là nói nhất kiến chung tình.”
Có câu nói, chỉ có ở trước mặt người mình thích, mới có thể biểu hiện đến không giống chính mình.