Editor: May
Trên bàn cơm, Hạ Mộc Cẩn ăn cháo đỏ đặc sệt, nhìn con trai ăn bữa sáng trẻ em ở đuối diện, cầm lòng không đậu nở nụ cười.
……
Tiểu Quang uống một ngụm sữa chua, môi trên cái miệng nhỏ dính một vòng, liếm một chút,
“Mẹ, mẹ đang cười cái gì?”
Hạ Mộc Cẩn sửng sốt, phản ứng lại, giống như đột nhiên xuyên về từ một thời không khác, thực mê mang hỏi lại,
“Vừa rồi mẹ đang cười sao?”
“Đúng vậy!” Vẻ mặt Tiểu Quang thành thật gật gật đầu, "Vừa rồi mẹ vẫn luôn đang cười.”
Hơn nữa, cười đến thực ngốc.
Những lời này Tiểu Quang không dám nói ra, dạo qua một vòng ở bên miệng, sau đó lại nuốt trở lại trong bụng.
“Khụ khụ……” Hạ Mộc Cẩn xấu hổ ho khan, “Cái kia, mẹ đang suy nghĩ vài chuyện.”
“Nhớ daddy sao?” Tiểu Quang bật thốt lên nói tiếp.
Mặt Hạ Mộc Cẩn càng đỏ hơn, cuống quít cúi đầu uống một ngụm chảo đỏ, vừa uống vừa nói,
“Không phải.”
Cô suýt nữa đã sặc rồi.
Tiểu Quang lại nhàn nhạt gật gật đầu, “Nga” một tiếng, “Nga” đến Hạ Mộc Cẩn rất muốn đánh tiểu gia hỏa này một trận, thật là học hư với Sở Nam Xuyên.
……
Tiểu Quang lại nói tiếp,
“Mẹ, vậy hôm nay chúng ta đi nhà ông bà nội chơi được không?”