Định Quốc Công bưng chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Ta vừa mới tiến cung báo kết quả cho Hoàng Thượng, ra tới cửa cung thì vừa đúng lúc gặp Thái tướng đi từ ngoài cung vào, chắc là bởi vì sự việc phong Vương của ngươi cho nên được Hoàng Hậu gọi tiến cung, lần này Thái tướng hẳn là rất sốt ruột."
Kỳ Diệp vuốt miệng chén trà, nhàn nhạt nói: "Ông ta sốt ruột thì không sao, chỉ sợ ông ta không sốt ruột thôi."(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)
Định Quốc Công gõ gõ mặt bàn, suy tư gì đó: "Ngươi đừng có mà xem thường Thái tướng, mấy năm nay ông ta hô mưa gọi gió trên triều, Hoàng Thượng cũng phải kiêng kỵ ông ta ba phần, ta biết ngươi đã có chuẩn bị nhưng mà cùng ông ta cứng đối cứng, ta sợ ngươi chịu thiệt."
"Đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng nữa." Định Quốc Công đột nhiên ngẩng đầu: "Trầm Cẩm sắp về kinh báo cáo chiến sự rồi."
"Trầm Cẩm?" Kỳ Diệp hơi nhíu mày lại.
"Đúng vậy, Trầm Cẩm, Trường Nhạc Quân Trầm Cẩm tướng quân."
Mấy năm nay ngoài biên cảnh cùng tiểu quốc Chu Lâm liên tục xảy ra xích mích, chuyện chinh chiến là không thể tránh khỏi, bên cạnh đó còn có một Nam Bình Quốc có tính uy hiếp lớn nữa, nhưng mà bá tánh ở đó vẫn có thể an cư lạc nghiệp như cũ, đó là vì ở đó có Trường Nhạc Quân hằng năm đóng giữ biên cảnh, Trường Nhạc Quân uy danh lan xa, quân địch mới nghe tiếng đã sợ mất mật, mà tướng quân của quân danh dũng mãnh vô định Trường Nhạc Quân đó là Trầm Cẩm.
Trầm Cẩm này là môn sinh dưới trướng Thái tướng, nghe nói năm xưa Thái tướng có ân cứu mạng hắn, cho nên mấy năm nay Trầm Cẩm vẫn luôn một mực nghe lời Thái tướng, đây cũng là nguyên nhân mà Thái tướng có thể đứng sừng sững trên triều bao năm, bởi vì sau lưng ông ta còn có một đại quân cường đại nhất là Trường Nhạc Quân.
Định Quốc Công lại nói: "Lần này ta phụng mệnh rời kinh tìm ngươi, cũng ngẫu nhiên phát hiện ra, lần này Trầm Cẩm hồi kinh mang theo mười vạn đại quân, đóng quân ở Cao An, nếu trong kinh xảy ra sự tình gì, cùng lắm là hai ngày, đại quân chắc chắn sẽ tới dưới cửa thành."
"Mà chuyện này Hoàng Thượng lại không hề biết, như vậy ngươi cũng có thể biết được tên Thái tướng này bản lĩnh thông thiên thế nào, mười vạn đại quân, thế mà không có một ai tới thông báo cho Hoàng Thượng biết, nhưng mà dù có người muốn báo e là cũng sẽ bị người cản lại."
"Ngươi cảm thấy Thái tướng đang có chủ ý gì?" Định Quốc Công nhìn về phía Kỳ Diệp vẫn luôn trầm mặc nãy giờ.
"Rất đơn giản, việc ta hồi cung đã là kết quả không thể thay đổi, điều Thái tướng kiêng kỵ nhất lúc này đó là ta có thể đứng vững gót chân ở trên triều, hoặc là lấy được ân sủng của Hoàng Thượng, cho nên, lúc này điều ông ta muốn làm là giúp Thái Tử lên được ngôi vị Hoàng Đế trước khi ta có thể đứng vững."
"Ngươi nói ông ta muốn..." Định Quốc Công khó tin, trầm mặt nói: "Thái tướng kiêng kỵ ngươi không phải ngày một ngày hai, nếu không mấy năm nay cũng không điên cuồng tìm kiếm ngươi như thế, nhưng mà nếu đúng như lời ngươi nói, liên quan đến binh quyền kiếm khí thì với ngươi sẽ không phải chuyện tốt, mấy năm nay ta không hỏi thăm chuyện triều chính, trong tay không có bao nhiêu binh lực, mà hiện nay trong triều đại quân Trường Nhạc Quân là dũng mãnh nhất..." Định Quốc Công dùng lại, mà đội quân Trường Nhạc Quân dũng mãnh nhất thuộc về Thái tướng.
Kỳ Diệp rũ mắt, nhịp nhàng gõ mặt bàn suy tư.
*
Có lời của Kỳ Diệp, Giang Nguyễn an tâm ở lại phủ Định Quốc Công, mỗi ngày Kỳ Diệp chỉ tiến cung một lần, thời gian còn lại thì đều sẽ ở lại trong phủ Định Quốc Công bồi nàng, ngày qua ngày, Giang Nguyễn cũng dần dần thoát ra khỏi cảm xúc đau thương khi Vương thị qua đời, dần dần tươi cười trở lại.
Hôm nay, lúc Kỳ Diệp vào cũng, Định Quốc Công phu nhân mời nàng tới hoa viên ngắm hoa, để nàng giải sầu.
Phủ Định Quốc Công tuy rằng không xa hoa bằng phủ Lộ Quốc Công nhưng mà lại có khí thế hào hùng hơn, mỗi nơi có một phong vị khác nhau.
Hai người chậm rãi đi dọc hoa viên, có lẽ là trời sắp mưa cho nên nắng không quá gắt, lại còn có chút gió thổi nhè nhẹ, thổi qua người hơi mát mẻ.
Hai người vừa đi vừa nói, đi chậm rãi cảm nhận hương hoa, trên đường đi gặp được Định Quốc Công, sau khi chào hỏi, Định Quốc Công nhìn Định Quốc Công phu nhân nói: "Tối nay phu nhân xuống bếp làm cơm đi, mấy ngày nay càng ngày nàng càng lười, đã lâu rồi ta chưa được ăn cơm nàng làm."
"Chàng nói ai lười?" Định Quốc Công phu nhân trừng mắt, ấy vậy mà Định Quốc Công lại sợ tới mức lùi về phía sau một bước, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu vội vàng rời đi.
Giang Nguyễn sững sờ, khẽ cười một tiếng.
Định Quốc Công phu nhân nhớ ra Giang Nguyễn còn đứng bên cạnh, ngượng ngùng cười: "Để Vương phi chê cười rồi, lão gia nhà ta thích ăn đồ ăn ta làm, lúc nào cũng đòi ta xuống bếp, hẳn là ngươi cũng đã biết nhà ta là người tiêu cục, từ nhỏ cha ta đã dạy ta giơ đao múa kiếm, làm gì biết làm cơm chứ, ông ta là đang cố ý làm ta khó xử thôi."
"Nhưng mà Quốc Công đại nhân lại thích." Trong giọng nói của Giang Nguyễn không giấu được yêu thích cùng ngưỡng mộ.
Định Quốc Công phu nhân hừ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì mà cười nói: "Vương phi cảm thấy tướng mạo của lão gia nhà ta như thế nào?"
"Tướng mạo?" Giang Nguyễn không ngờ là Định Quốc Công phu nhân lại hỏi nàng tướng mạo của Định Quốc Công, ngẩn người ra, một lúc sau mới nói: "Định Quốc Công cường tráng đĩnh bạt, là phong thái đại tướng."
"Ha ha." Định Quốc Công phu nhân không nhịn được cười ra tiếng: "Cường tráng đĩnh bạt?"
Định Quốc Công phu nhân cười một lúc lâu rồi mới dừng lại, trên mặt không che được tươi cười: "Ngươi có biết khi còn trẻ ông ấy có bộ dạng như thế nào không?"
Giang Nguyễn lắc đầu.
"Khi ông ấy còn trẻ..." Định Quốc Công phu nhân lắc đầu cười: "Lúc ấy trong kinh lưu truyền một câu, 'Diệp gia công tử liếc mắt một cái, tất cả những bông hoa quyến rũ xinh đẹp đều lu mờ', lão gia nhà ta khi đó 'hoa dung nguyệt mạo', năm đó, lần đầu tiên ta gặp ông ấy, ông ấy mặc một thân áo giáp trắng, trong tay cầm trường kiếm, đứng trong bụi hoa, da trắng mặt đẹp, môi hồng răng trắng, ánh mắt đầu tiên, ta còn cho rằng đây là tiểu cô nương nhà nào giả nam thành đấy."
Giang Nguyễn nghe bà kể lại thì thấy không thể tin nổi, tuy rằng mặt Định Quốc Công đúng là có hơi tinh xảo, nhưng mà nàng không thấy được cảm giác mà Định Quốc Công phu nhân nói.
"Ngươi nhất định rất tò mò một người như thế làm sao có thể biến thành bộ dạng như bây giờ nhỉ?"
Định Quốc Công phu nhân lại được trận cười to: "Lúc đó trong quân các tướng sĩ ai ai cũng trêu chọc bộ dạng của ông ấy, lão gia nhà ta lúc nào cũng bị chọc cho tức giận đùng đùng, sau đó ông ấy liền nghĩ ra một cách, mỗi ngày đều ra đứng ngoài nắng cả mấy canh giờ, phơi đến làm da trắng nõn đen lại, sau đó ông ấy bắt đầu để râu, 'đạp hư' khuôn mặt của chính mình, chinh chiến nhiều năm, màn trời chiếu đất, ông ấy còn cố ý làm xấu mình, dần dần cũng nhìn giống một 'nam nhân'." Định Quốc Công phu nhân cười đến hoa cũng loạn.
Giang Nguyễn tưởng tượng ra cảnh đặt Định Quốc Công vào danh xưng 'nữ tử khuynh quốc khuynh thành', nàng thấy người mình run lên, thật sự là không dám tưởng tượng.
"Vậy Chu Dật..." Giang Nguyễn nhìn Định Quốc Công phu nhân: "Tướng mạo của Chu Dật giống phu nhân nhiều hơn một chút." Tướng mạo Diệp Chu Dật cũng rất anh tuấn, nhưng mà tổng thể hình dáng mặt mày vẫn giống với Định Quốc Công phu nhân nhiều hơn, tương đối anh khí.
"May là con ta giống ta, nếu giống với cha nó thì thật là không được..." Định Quốc Công phu nhân cười đến không dừng được.
"Phu nhân..." Quản gia Quốc Công phủ không biết chạy từ đâu đến, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phu nhân, ngài không thể trêu ghẹo tướng mạo của lão gia như vậy được, dù muốn trêu ghẹo thì ngài cũng nên nhỏ giọng một chút, mới vừa rồi lão gia đứng ở sau ngọn núi giả kia, nghe thấy ngài nói như vậy thì tức giận thở phì phò đi vào thư phòng khoá cửa lại, chắc là lại muốn tuyệt thực rồi."
"À?" Định Quốc Công phu nhân sửng sốt: "Giọng nói của ta nhỏ lắm rồi mà? Ông ấy vẫn nghe thế à?"
Quản gia không nói được lời nào, nhỏ rồi? Giọng nói của ngài sợ rằng cả cái phủ Định Quốc Công này cũng nghe thấy rồi ấy.
"Vương phi, ta không bồi ngươi được nữa, lão gia nhà ta muốn tuyệt thực rồi, là sẽ long trời lở đất, ta đi làm cơm dỗ ông ấy trước đã..."
"Được, phu nhân ngài mau đi đi, một mình ta ở lại chút cũng được." Giang Nguyễn không nhịn được mà cười.
Định Quốc Công phu nhân vội vã rời đi, trong miệng lẩm bẩm: "Đã là một lão già rồi, lại còn thích nghe lén người khác nói chuyện..."
Giang Nguyễn lắc đầu cười, nhìn trời ngày một đen đi, quay về tiểu viện lấy cây dù, sau đó đi tới cửa lớn chờ Kỳ Diệp, giờ này mỗi ngày, hắn về từ trong cung trở về.
Mắt thấy mây đen ồ ạt kéo đến, trời sắp mưa to, xe ngựa của Kỳ Diệp đã xuất hiện ở đầu đường, chỉ một lát sau là đã ngừng trước cửa lớn phủ Định Quốc Công, Kỳ Diệp nhảy từ trên xe ngựa xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nữ từ mặc y phục lụa mỏng màu xanh đứng trên thềm đá, trên mặt nàng tràn đầy ôn nhu.
Kỳ Diệp vội vàng đi lên trước, ngữ khí trách móc: "Sao lại ra ngoài này đứng?"
Giang Nguyễn quơ quơ cây dù trong tay, ôn hoà nói: "Trời sắp mưa, ta ra ngoài đón chàng." Vừa rồi khi thấy được tình cảm giữa Định Quốc Công cùng Định Quốc Công phu nhân, nàng không nhịn được mà nhớ Kỳ Diệp, dù rằng hai người họ chỉ mới có mấy canh giờ chưa gặp.
"Có nhiều hạ nhân mà, hiện giờ nàng cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Đúng là có rất nhiều hạ nhân, nhưng nương tử thì chỉ có mình ta thôi." Giang Nguyễn nhìn hắn, đuôi mắt cong cong.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày Vương thị qua đời nàng cười tươi tắn như vậy, Kỳ Diệp giật mình, nâng tay xoa xoa mặt nàng.
Mây đen kìm nén thật lâu cuối cùng cũng không chịu nổi mà chút những hạt mưa to xuống mặt đất, Giang Nguyễn vội căng dù giơ lên che trên đỉnh đầu Kỳ Diệp: "Tướng công, chúng ta vào trong thôi."
Kỳ Diệp đáp lại, nhưng mà khi nhìn thấy những giọt mưa rơi xuống bắn lên chút bùn đất thì không khỏi nhíu mày, tiến lên một bước đứng trước người Giang Nguyễn khom lưng: "Lên đi, ta cõng nàng."
"Không cần đâu, ta có thể tự..."
Lời Giang Nguyễn định nói còn chưa dứt, Kỳ Diệp đã lùi về sau một bước, tay phải nắm lấy hông nàng, không để ý nói: "Lên đi."
Giang Nguyễn không do dự nữa, một tay ôm lấy cổ hắn, một tay cần dù ghé lên lưng hắn.
Kỳ Diệp vững vàng cõng nàng đi chầm chậm trong mưa.
Dưới cây dù trúc họa hình hoa mộc lan, nam tử y phục đen cõng một nữ tử y phục lụa mỏng màu xanh, từng bước vững vàng, là một cái nắm tay, là cam khổ cùng nhau, mưa gió cùng nhau.
"Tướng công, tối nay chàng muốn ăn cái gì? Ta xuống bếp làm cho chàng."
"Thân thể nàng không tốt, không được làm."
"Thân thể ta không có việc gì nữa rồi, nằm cả ngày cũng không tốt mà, ta muốn hoạt động một chút."
"Vậy cũng không được."
"Tướng công..."
......
Tiếng nói chuyện dần dần biến mất trong màn mưa, cuối cùng chỉ còn lại tiếng mưa rơi trên mặt đất.
_____
Các tình yêu đi qua chỗ tui xin một sao để làm tin 😆❤️