Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu - Chương 37




Đường núi ngày càng gập ghềnh, xe ngựa không chạy lên được nữa, mọi người bắt đầu đi bộ lên núi.

Đường nhỏ rất khó đi, hai bên đường vẫn còn chút gai, miễn cưỡng có thể đủ cho hai người đi cạnh nhau, mắt Kỳ Diệp không nhìn thấy, Giang Nguyễn đỡ hắn đi chầm chậm.

Yến Côn nhìn mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây: “ Chủ tử, sắc trời không còn sớm nữa rồi, hay là thuộc hạ đỡ ngài đi.” Phu nhân là đàn bà con gái, hiện tại chủ tử lại là người 'tàn tật', nhìn hai người đi có hơi khó khăn.

Kỳ Diệp chặn bàn tay đang duỗi ra của hắn, mặt vô cảm: “ Không cần.”

Yến Côn gãi đầu, không biết nói gì, hắn đưa mắt nhìn Giang Nguyễn cầu cứu.

Không đợi Giang Nguyễn nói, Kỳ Diệp rũ mắt: “A Nguyễn cũng giống như Yến Côn cảm thấy ta là gánh nặng sao?”





Yến Côn nghe vậy cả người toát mồ hôi lạnh, trời đất chứng giám, hắn nói chủ tử là gánh nặng khi nào?

Hắn nhìn nàng, trên mặt dường như mang theo chút ủy khuất, lòng Giang Nguyễn mềm nhũn, nắm chặt tay hắn, trấn an: “ Tướng công nói bậy bạ gì đó, làm sao ta có thể ghét bỏ chàng là gánh nặng được.”

Kỳ Diệp nhướng mày, nghiêng đầu như muốn nhìn thoáng qua phía Yến Côn, Yến Côn vội vàng lui về sau vài bước trốn sau Dung Hoàn, không dám lên tiếng nữa.

Mọi người nhân nhượng Kỳ Diệp, thong thả đi lên núi, càng lên cao, phong cảnh càng thêm tú lệ, gió nhẹ hiu hiu, non xanh nước biếc, có nhiều loại hoa nhỏ không biết tên, dọc theo đường đi đều là hương hoa ngọt ngào.

Li Nhi vừa đi, vừa hái hoa nhỏ cài trên đầu, cô nàng không những không cảm thấy mệt mỏi mà còn ngâm nga điệu hát dân gian.



Tuy Kỳ Diệp không nhìn thấy đường, nhưng cánh tay lại ôm eo Giang Nguyễn giúp nàng đi đường, đường núi tuy gập ghềnh, thoạt nhìn cũng không khó đi như vậy.

“ Yến Côn.” Đột nhiên Kỳ Diệp mở miệng gọi hắn.

Yến Côn cách Dung Hoàn và Li Nhi lên tiếng trả lời: “Chủ tử có phân phó gì?”

“Mấy ngày trước ngươi đi làm cái gì? Ta nhớ ta không phân phó cho ngươi việc gì.”

Mồ hôi lạnh vừa tan đi của Yến Côn lại một lần nữa tản ra, cười gượng hai tiếng, giả ngu: “Chủ….Chủ tử nói gì, thuộc hạ hoàn toàn không hiểu, mấy ngày trước gì, trí nhớ thuộc hạ không tốt lắm.”

"Ồ.” Kỳ Diệp gật đầu, không nói gì nữa.

Yến Côn lau mồ hôi trên trán, hắn cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không ổn.

Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời làm đỏ rực cả bầu trời, Giang Nguyễn phát ra một tiếng hô nhẹ, một cánh đồng phủ đầy hoa, dưới ánh mặt trời những bông hoa ánh xanh đung đưa trong gió, cuối cánh đồng hoa là một ngôi nhà sàn bằng tre, cạnh ngôi nhà tre là một cái ao nhỏ, làn gió nhẹ thổi qua những đám mây khói lượn lờ trên ao, trắng mịn, những bông hoa sen trắng tinh nở rộ trên lá sen xanh biếc, đẹp không sao tả xiết.



Kỳ Diệp cúi đầu: "Ủy khuất cho nàng rồi, phải ở cùng ta chỗ này một thời gian.”

Giang Nguyễn như không nghe thấy hắn nói gì, có hơi kinh ngạc, lẩm bẩm: “Thế ngoại đào nguyên, bất ngoại như thử.”

Dưới chân núi nắng chói chang, trên núi lại gió mát, lúc nóng lúc lạnh, Giang Nguyễn bị cảm lạnh, hôm sau ngã bệnh.

Hai người Hoa Diễm và Hạ Vũ đi nhanh, so với đám người Kỳ Diệp chỉ chậm hơn có một canh giờ, sáng sớm hôm sau, Hoa Diễm còn đang ngủ say thì đã bị Yến Côn dựng dậy bắt đi bắt mạch cho Giang Nguyễn.

“Không phải bệnh nặng nghiêm trọng, bị phong thôi, hơi sốt một chút, uống vài thang thuốc là khỏi.” Hoa Diễm vừa ngáp vừa nói.

Đám người Yến Côn an bài ổn thoả tất cả, trên núi cái gì cũng có, y phục thức ăn, cả dược liệu đều chuẩn bị đầy đủ, Hoa Diễm kê đơn thuốc, bắt thuốc, Li Nhi và Yến Côn vội vàng đi sắc. (Truyện được đăng tại [email protected]@d @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Kỳ Diệp sờ cái nóng rực của Giang Nguyễn, tự trách: “A Nguyễn, để nàng chịu khổ rồi.”

Giang Nguyễn che miệng ho khan vài tiếng, khàn giọng quở trách nói: “Sao mấy ngày nay tướng công nói nhảm nhiều vậy.”

Kỳ Diệp ngồi bên giường, bảo Giang Nguyễn dựa vào lòng hắn, cằm đặt lên trán nàng vuốt ve, trước đây cho dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu, hắn chưa bao giờ cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng từ sau khi có nàng, luôn muốn nàng ăn ngon, ở tốt, mặc đẹp, hận không thể đem tất cả đồ vật quý hiếm trên thế gian này đến trước mắt nàng, mà lúc này nàng trừ theo hắn chịu khổ, hắn cái gì cũng không thể cho nàng.

Giang Nguyễn đẩy hắn ra, thu mình vào bên trong giường, che miệng: “Tướng công cách ta xa một chút, đừng để bị lây bệnh.”
Nghe vậy, Kỳ Diệp nhíu chặt mày, ngay sau đó dịch về phía cô: “Đừng sợ, sức khỏe ta rất tốt, không dễ lây nhiễm như vậy đâu.”

Giang Nguyễn lại lùi vào trong tiếp, hàng lông mày thanh tú nhíu lại: "Hiện tại tướng công cũng đang uống thuốc, thân thể tất nhiên không bằng trước, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."

Kỳ Diệp nhận thấy nàng đang tránh né hắn, trong lòng có chút không vui, không nói một lời lại gần nàng, lưng Giang Nguyễn đã dán lên vách tường, không lùi thêm được nữa, che miệng cố gắng nghiêng người sang một bên: “Tướng công, chàng đừng nháo nữa.” Bây giờ hắn vẫn đang trị liệu, đã khổ sở không chịu nổi rồi, dạo gần đây mới bắt đầu thích ứng được một chút, nếu lại bị phong hàn, làm sao được, hắn sao lại không biết trân trọng bản thân như vậy.
Kỳ Diệp nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Giang Nguyễn, nhưng vẫn không nói một lời nào, cũng không nhúc nhích.

Giang Nguyễn vươn tay đẩy bả vai hắn: “Tướng công, chàng xuống đi….”

Kỳ Diệp đột nhiên vươn tay xoay mặt nàng rồi hôn lên môi nàng, Giang Nguyễn vội vàng đẩy hắn:  “Hmm, tướng… hmm...” Một tay Kỳ Diệp cố định gáy nàng, một tay ôm eo nàng để nâng đỡ cơ thể nàng lên, lưỡi xuyên qua hàm răng nàng chui vào, ngậm lưỡi nàng dây dưa.

Giang Nguyễn sinh bệnh, cơ thể đã hơi yếu, sức lực của Kỳ Diệp lại lớn, nàng không đẩy hắn ra được, đành phải theo ý muốn của hắn, cho đến khi hai người đều không thở nổi, lưỡi Kỳ Diệp mới rút ra, Giang Nguyễn dựa vào lòng hắn thở dốc, bởi vì sinh bệnh mà cổ họng khô khốc hơi ngứa, không khỏi ho thêm vài tiếng, Kỳ Diệp xoa nhẹ lưng nàng cho thuận khí.
Đợi Giang Nguyễn nghỉ ngơi một lát, dùng sức đẩy hắn ra, trên mặt có vẻ tức giận mơ hồ, gằn từng chữ quát: "Kỳ - Diệp..."

“Ta sai rồi.” Kỳ Diệp cợt nhã xin lỗi.

Giang Nguyễn: “ …” Nàng thấy mình giống như một cú đấm vào bông, không hề có chút lức nào, nàng cũng không biết nên tức giận như thế nào.

“Sau này không cho phép nói cái gì mà 'bảo ta tránh xa nàng một chút'.” Giọng nói Kỳ Diệp có chút lạnh lùng.

"......"

Giang Nguyễn từ trong đáy lòng nổi lên một cảm giác bất lực, thế mà có loại tú tài gặp phải binh lính, có ảo giác không thể nói rõ, rõ ràng phu quân của nàng mới là người đọc đủ thơ sách, vậy mà giờ trở thành người không nói lý lẽ như này.

Kỳ Diệp lại một lần nữa duỗi tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng dỗ dành: "Thứ lỗi cho ta.”
Giang Nguyễn cả người mềm nhũn nằm trong lòng hắn, tứ chi vô lực, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi.”

“Về sau sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa.” Giọng nói Kỳ Diệp càng lúc càng thấp, âm cuối có một sự lười biếng dỗ dành, rơi vào tai Giang Nguyễn, giống như gió mùa xuân tháng ba, làm cho lòng người ngứa ngáy.

“Sau này ta sẽ không nói những lời như vậy nữa.” Giang Nguyễn híp mắt, hơi buồn ngủ.

"Ừ." Kỳ Diệp gật đầu hài lòng, đặt lên trán nàng một nụ hôn, kéo chăn đắp lên người cả hai, cùng Giang Nguyễn vào giấc mộng.