Trăng sáng sao thưa, trong viện cỏ cây xum xuê, có một mùi hương thoang thoảng bay qua, trong viện có thanh âm nói chuyện mơ hồ của Dung Hoàn cùng Yến Côn, nhưng chỉ trong chốc lát bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, ngoài viện trở nên yên tĩnh.
Giang Nguyễn theo lực tay hắn xoay người ngoái đầu nhìn, ánh nến leo lắt, hắn ngồi trong trướng hồng, y phục trắng tuyết, tóc đen tùy ý xõa trên vai, môi mỏng hơi hơi nhấp, khuôn mặt thanh lãnh hơi hơi ngước lên nhìn hướng nàng, mặt mày ôn hoà, lòng bàn tay nóng rực.
Trái tim Giang Nguyễn đập thịch một tiếng, khó khăn rời mắt đi, hai người thành thân cũng tính là lâu rồi, nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy hắn thì vẫn như bị mất hồn.
"Làm sao vậy?" Thật lâu Giang Nguyễn mới tìm lại được thanh âm của mình, chỉ là nàng phát hiện ra thanh âm của mình có hơi khàn khàn.
Kỳ Diệp cầm tay nàng kéo nàng đến gần mình hơn, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, hôn lên khóe miệng nàng.
Mấy ngày này, hắn luôn thích thân mật với nàng như vậy, Giang Nguyễn đã thành quen, thuận theo ngồi xuống, vòng tay qua cổ hắn, đầu tự nhiên mà tựa vào vai hắn.
Trên người hắn có mùi thuốc nhàn nhạt, còn dính một chút mùi son phấn trên người nàng, hai mùi hương này thanh thiển quanh người hắn lại thành ra hợp, lại còn làm cho Giang Nguyễn cảm thấy an tâm.
Kỳ Diệp hôn lên mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Nàng còn sợ không?"
Giang Nguyễn đầu tiên là sững sờ sau đó cảm thấy cả người nóng lên, ký ức về ngày đó vẫn khắc sâu trong đầu nàng, khiến cả người nàng nhiễm sắc hồng.
Giang Nguyễn chỉ mới nghĩ đến tình cảnh ngày hôm ấy mà cả người đã như con cua bị luộc chín, vừa đỏ vừa nóng, còn mang theo một chút sợ hãi.
Chỉ là nàng biết, loại chuyện này là việc rất bình thường giữa phu thê, dù thế nào thì cũng phải trải qua, tuy nàng không quá hiểu việc này nhưng cũng phát hiện được hắn rất khát vọng, đó là khát vọng đối với nàng, không biết tại sao, nghĩ đến việc này trong lòng nàng lại ẩn ẩn chút vui mừng.
Kỳ Diệp cảm nhận được hô hấp dồn dập của nàng, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, tinh tế nhẹ nhàng hôn lên mặt lên môi nàng.
Giang Nguyễn có chút sợ hãi rúc vào trong lòng hắn.
Kỳ Diệp không dám có thêm động tác, cẩn thận nói: "Ta có hỏi Hoa Diễm rồi, nữ tử lần đầu đều sẽ đau, lần sau sẽ tốt hơn."
Giang Nguyễn mặt đỏ tai hồng, xấu hổ: "Loại chuyện này sao lại đi hỏi người khác vậy."
Kỳ Diệp không để ý nói: "Hắn là đại phu, không sao đâu."
Trong mắt Giang Nguyễn ánh lên hào quang nhỏ, đôi tay vòng qua cổ hắn, như hạ quyết tâm nhắm hai mắt lại.
Lụa đỏ trong trướng lay động, đám duyệt giai thảo màu xanh biếc lay động đung đưa theo gió, ánh trăng cũng xấu hổ trốn vào trong đám mây.
*
Không biết qua bao lâu, Kỳ Diệp xốc trướng hồng lên xuống giường, khoác áo ngoài chậm rãi đi đến thay thau nước, thử nhiệt độ nước trong thùng, lúc Dung Hoàn mang nước vào thì nước vẫn nóng bỏng, khi đó vẫn chưa đổ vào thau lớn, nhiệt độ thời tiết cao, nên nước cũng chậm nguội, qua lâu vậy nhưng nước vẫn ấm ấm.
Kỳ Diệp xách thùng nước đổ vào trong thau tắm, bên kia Giang Nguyễn đỡ eo xuống giường, nhưng mới đi hai bước, chân đã mềm nhũn thiếu chút là ngã ngồi trên đất, Kỳ Diệp nghe thấy, ba bước thành hai đi tới, đỡ lấy cánh tay nàng sau đó ôm nàng lên, Giang Nguyễn đỏ mặt vùi mặt vào trong lòng hắn.
Chỉ tắm qua một chút, Kỳ Diệp sợ nàng bị cảm lạnh, tắm rửa qua loa rồi ôm nàng ra, mệt mỏi trên người giảm đi nhiều, Giang Nguyễn nằm lại trên giường, xuyên qua trướng hồng, nhìn ánh trăng không biết đã ló đầu ra từ khi nào, trong lòng không biết là cảm giác gì, vừa rồi sau khi trải qua sự tình làm người khác thẹn thùng kia thì nàng cùng hắn hình như càng thân mật hơn trước, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Kỳ Diệp cũng tắm rửa một chút, đi đến bên giường, cực kỳ tự nhiên xốc chăn nằm xuống tiến đến gần nàng, ôm nàng vào trong ngực, sờ sờ mặt nàng, thân mật hôn môi: "Mệt lắm rồi phải không, nghỉ ngơi sớm đi."
Vừa trải qua sự tình kia hai người đều rất mệt, nhưng lúc này nằm ở trên giường lại không hề buồn ngủ, Giang Nguyễn tròn mắt nhìn lụa trên trướng hồng, tinh thần càng lúc càng tỉnh táo.
Kỳ Diệp nhắm mắt lại, hô hấp người bên cạnh lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng còn cựa quậy thân thể: "Không ngủ được sao? Khó chịu à?"
Hô hấp Giang Nguyễn cứng lại, thẹn thùng: "Không có, cũng không còn mệt."
Kỳ Diệp đáp một tiếng, không nói thêm gì, Giang Nguyễn thở một hơi nhẹ nhõm.(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Qua một lúc lâu sau, người bên cạnh vẫn không có dấu hiệu nào là sắp ngủ, Kỳ Diệp ngồi dậy: "Hôm nay Hoa Diễm có cho ta một quyển sách, không thì nàng đọc cho ta mấy trang đi." Trước đây mỗi buổi tối Giang Nguyễn đều sẽ đọc sách cho hắn nghe, nếu quyển nào mà tối nghĩa khó hiểu thì nàng đọc vài trang sẽ mệt rã rời.
Giang Nguyễn đang trằn trọc khó ngủ, nghe vậy thì đáp ứng luôn.
Kỳ Diệp lấy từ dưới gối ra mắt quyển sách có hơi tàn ra đưa cho Giang Nguyễn, Giang Nguyễn lười nhác nhận lấy quyển sách thuận thế ghé vào trong ngực Kỳ Diệp, bên hắn gần nến hơn, nàng nhích lại gần nhìn cho rõ.
Nam tử nửa dựa vào giường, nữ tử dựa vào trong ngực hắn, tóc hai người giao nhau rơi trên đầu vai của nữ tử, không khí vốn là ái muội, vậy mà hai người lại làm một việc vô cùng nghiêm trang, đó là đọc sách.
Giang Nguyễn cầm quyển sách kia nhìn nhìn, có hơi nghi hoặc: "Sách này không có tên." Mở trang sách tiếp theo ra: "Chỗ này còn bị người ta xé mất, thiếu mấy tờ."
Kỳ Diệp khẽ nhíu mày, ngày ấy lúc Hoa Diễm đưa sách cho hắn có nói đây là quyển sách có tuệ trí rất lớn, đọc rồi có thể giải đáp nhiều nghi hoặc, bế tắc được khai thông, mở rộng tầm hiểu biết.
Ngày thường Giang Nguyễn cũng đọc không ít sách, mấy thứ như tứ thư ngũ kinh nàng cũng từng đọc rồi, nhưng mà sách thường ngày Kỳ Diệp xem thật sự quá tối nghĩa, phần lớn là sách mưu lược gì đó, nói rất sâu xa, nên nàng chỉ đọc cho hắn nghe mà thôi chứ bản thân nàng không quá để ý đến những từ ngữ trong đó, hôm nay cũng vậy, nhìn quyển sách kia một lúc rồi đọc cho Kỳ Diệp nghe.
Trong thanh âm của Giang Nguyễn còn mang theo chút lười biếng cùng dịu dàng, tâm tư Kỳ Diệp không đặt trên câu chữ, mới đầu vẫn chưa lắng nghe Giang Nguyễn đọc cái gì, đến lúc phát hiện ra được điều gì đó không ổn, Giang Nguyễn vẫn chữa phát giác được, đọc như cũ: "...Hắn mải triền miên nhưng..."
Giang Nguyễn ngậm chặt miệng ngay lập tức, cựa quậy ngồi dậy, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Kỳ Diệp, lời nói bên miệng nhưng không nói ra được, đối với chuyện đêm nay tuy nàng còn có phần ngây thơ nhưng mà những ngôn từ ô uế, cách hành văn lớn mật như này nàng vẫn hiểu được.
Giang Nguyễn vừa thẹn vừa bực, oán giận ném quyển sách kia vào trong lòng Kỳ Diệp, nằm xuống đưa lưng về phía hắn, cuộn tròn lại một góc, cả người nóng lên.
Kỳ Diệp nắm chặt quyến sách trong tay im lặng một hồi lâu, sau đó nhét quyến sách lại xuống dưới gối.
Tuy Giang Nguyễn quay lưng lại với hắn nhưng vẫn nghe được động tính bên hắn, vốn tưởng rằng hắn sẽ dỗ dành nàng, thế mà hắn lại không thèm dỗ, thanh âm loạt soạt sau lưng làm nàng cau mày, không nhìn được mở miệng: "Tiên sinh đang làm gì vậy?"
Kỳ Diệp nao nao, thấy nàng nói chuyện với mình thì trong lòng có chút vui mừng, gọi một tiếng: "A Nguyễn..."
Giang Nguyễn cắn môi, giọng nói mang chút tức giận: "Sách kia đâu rồi? Chàng lại nhét xuống gối rồi chứ gì?" Loại sách này sao hắn có thể nhét xuống gối được chứ, chẳng lẽ không nên mang đi thiêu hủy à? Còn giữ lại làm cái gì? Chẳng lẽ chờ sau này dở ra ôn tập thực hành sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Diệp đỏ ửng, làm như không có chuyện gì nói: "Phu nhân cũng biết sách này..."
Kỳ Diệp ho hai tiếng, che giấu sự xấu hổ của bản thân: "Vi phu cũng không biết ném sách này đi đâu, bây giờ trời cũng đã tối, đi đâu ném được đây? Chẳng ra mang sang đưa cho Yến Côn?"
Hắn rõ ràng là không muốn ném đi, tự tìm lý do cho mình: "Nhưng cũng không nên để dưới gối chứ?"
Không biết vì sao, khoé miệng Kỳ Diệp lại cong cong hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Nếu đặt ở chỗ dễ thấy quá, ngày mai nhỡ Li Nhi Hoàn Nhi nhìn thấy thì không hay đâu."
Giang Nguyễn vùi đầu vào trong chăn, ửng hồng trên mặt vẫn chưa tan.
Sau khi thành thân, tiên sinh càng ngày càng phóng khoáng, nhớ đến hồi Giang Nguyễn mới quen biết hắn, cái tên tiên sinh thối này rất chi là ôn văn nho nhã, trên người còn có hơi thở thanh lãnh người sống chớ lại gần, thật sự không sao tưởng tượng nổi có một ngày nào đó hắn sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ.
Tần gia tiểu nương tử bán trái cây đối diện mới thành thân được vài ngày, có một hôm tới cửa hàng mua son phấn, thẹn thùng nói với nàng rằng nam nhân trước và sau khi thành hôn cứ như hai người khác nhau vậy.
Khi đó nàng còn chưa hiểu, trước và sau khi thành hôn thì có gì mà không giống nhau? Không giống thế nào? Đều là một người, sẽ khác nhau được cái gì?
Lúc ấy nàng chỉ cười chê, mà Tần gia tiểu nương tử cũng chỉ cười mà không nói thêm, chỉ nói là sau này nàng thành thân sẽ biết thôi.
Cho đến lúc này nàng mới hiểu được, hoá ra nam nhân thật sự sẽ thay đổi, cho dù trước đó có tễ nguyệt thanh phong như nào thì sau khi thành thân cũng biến thành bộ dạng này.
Trong đêm tối, Kỳ Diệp cảm nhận được thân thể của người bên cạnh dần dần thả lỏng, hô hấp cũng vững vàng hơn, trong lòng không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, sờ sờ quyển sách dưới gối, lúc này Kỳ Diệp đặc biệt muốn cùng Hoa Diễm 'uống rượu tâm sự'.
Kỳ Diệp suy tư một lúc, cuối cùng cũng không dám tiến tới đụng vào nàng, hai người đã chung sống được một thời gian rồi, nàng chưa từng tức giận với hắn, lần này chắc là giận lắm rồi.
Đợi đến sau nửa đêm, hô hấp Giang Nguyễn đã thật sự vững vàng, lúc này Kỳ Diệp mới lặng lẽ kéo nàng lại ôm vào trong lòng.
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Cảm ơn bae @ngNhiung đã sửa chính tả cho mình😘