Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 310: Trẻ nhỏ dễ dạy!




Edit: cầm thú

Bên người hoàng tử ngoại trừ một nhũ mẫu hầu hạ, tất nhiên cũng không thể thiếu cung nữ nội thị.

Doanh phi thấy Lăng Hiểu tự mình xin đi làm việc, đương nhiên cũng không từ chối, vừa hay nhị hoàng tử cũng không có bạn chơi cùng, nha đầu Lăng Hiểu thông minh đáng yêu, xem như là một lựa chọn tốt.

Cứ như vậy, Lăng Hiểu đến hầu hạ bên cạnh nhị hoàng tử.

......

Thời gian như nước, năm tháng như thoi.

Nháy mắt liền trôi qua bảy năm.

Bảy năm nay, Hồng vương triều vô cùng thịnh vượng, bên trong hoàng thành cũng rất náo nhiệt.

Hoàng hậu nương nương lại hạ sinh một vị công chúa cho bệ hạ, Linh phi nương nương năm năm trước hạ sinh tam hoàng tử cho Hồng vương triều, gọi là Dạ Cảnh Phong.

Lăng Hiểu: Đến đây, đến đây, nam chủ đại nhân ra đời rồi!

Linh phi là sủng phi của bệ hạ, hơn nữa còn bất hòa với Doanh phi, cho nên ngày thường dù Lăng Hiểu có rãnh rồi, cũng không dám hướng tới Linh Nguyệt cung của Linh phi.

Chỉ có thể hỏi thăm tin tức của tam hoàng tử và Linh Nguyệt cung từ miệng của người khác.

Tam hoàng tử điện hạ kia, nghe nói cực kì thông minh ưu tú!

Lăng Hiểu đang suy nghĩ, đột nhiên bị người ta vỗ vai từ phía sau.

"Lăng Hiểu, hóa ra ngươi trốn ở chỗ này!"

Một tiếng nói non nớt truyền ra từ phía sau Lăng Hiểu.

Lăng Hiểu quay đầu, liền nhìn thấy Dạ Cảnh Niên mặc quần áo gấm hoa.

Hiện tại nhị hoàng tử đã tròn tám tuổi, cái đầu cao tới ngực Lăng Hiểu, bộ dạng trắng nõn tuấn tú, hành động cử chỉ đều toát ra phong thái hoàng gia.

"Điện hạ, ngài tan học rồi hả?"

Lăng Hiểu mỉm cười nhìn Dạ Cảnh Niên, cúi đầu hỏi thăm một câu.

"Ừm, tan học rồi, lớp của lão sư thật sự không thú vị, còn không bằng nghe Lăng Hiểu ngươi kể chuyện xưa."

Dạ Cảnh Niên theo bản năng kéo ống tay áo Lăng Hiểu, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng: "Khi nào thì ngươi định kể chuyện cũ cho ta nghe nữa hả?"

"Ách, để lần sau nếu có thời gian đi."

Lăng Hiểu thuận miệng trả lời một câu.

Nhị điện hạ này từ nhỏ đến lớn đều quấn lấy Lăng Hiểu đòi nghe kể chuyện xưa.

Lăng Hiểu vắt hết óc, cái gì Tôn Ngộ Không đánh bạch cốt tinh, bạch tuyết và bảy chú lùn, thất công chúa...

Đủ mọi thể loại, chỉ cần Lăng Hiểu có thể nhớ, đều kể cho hắn nghe.

Hiện giờ Lăng Hiểu cảm thấy đầu óc mình đã trống rỗng rồi.

Nàng thật sự không nghĩ ra chuyện xưa nào nữa.

"Chắc chắn là ngươi lại lừa gạt ta." Dạ Cảnh Niên không lớn, nhưng tâm tư trong sáng, nghe thấy Lăng Hiểu nói, liền biết nàng thuận miệng nói cho qua chuyện.

"Ai nói vậy chứ, chỉ là gần đây ta hơi bận, đúng rồi." Lăng Hiểu đột nhiên chuyển đề tài, "Nghe nói cuối tháng này bệ hạ đích thân kiểm tra việc học của ngài và đại hoàng tử, điện hạ chuẩn bị thế nào rồi hả?"

Chuẩn bị?

Dạ Cảnh Niên nhìn Lăng Hiểu hắn cười cười như đã dự liệu trước: "Yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt, đảm bảo không dành hạng nhất của đại hoàng huynh, cũng sẽ không để phụ hoàng chán ghét. Không thể làm đầu chim, cũng không thể làm người bình thường, những thứ ngươi dạy ta, ta đều biết rõ."

Lăng Hiểu: Trẻ nhỏ dễ dạy!

Không uổng phí tám năm nay của nàng, thường xuyên giáo huấn nhị hoàng tử đủ loại 'đạo phóng túng', xem ra nhị hoàng tử rất thông minh, tuổi còn nhỏ, đã học xong hết rồi, tự mình sắp xếp ổn thỏa!

"Điện hạ quả nhiên thông minh, buổi tối ta lại làm đồ ăn ngon cho ngài!"

Trong lòng Lăng Hiểu vui mừng, mặt cười như hoa nói nhỏ một câu.

"Thật sao?" Nghe thấy Lăng Hiểu nói, ánh mắt Dạ Cảnh Niên cũng sáng lên, hắn là một mầm non, có lẽ là do ở chung lâu năm với Lăng Hiểu, cho nên cũng biến thành tham ăn giống nàng, đối với các loại mỹ thực, gần như không có một chút năng lực chống cự.