Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 308: Không ngờ ta còn có khả năng này?




Edit: cầm thú

Cung nhân Thanh Nguyệt cung đều là người mà hoàng hậu mới đưa qua, Ngô Trần tới đây làm đại quản sự, ngược lại dễ dàng hơn mọi người tưởng, hơn nữa tính tình Doanh quý nhân hiền lành, bình dị dễ gần, cho nên tất cả Thanh Nguyệt cung đều mang vẻ hài hòa.

Lăng Hiểu đột nhiên đi đến chỗ mới, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm thế nào mới đúng.

Làm việc hả?

Tuổi nàng còn nhỏ, không ai phân phó, bản thân cũng không biết phải làm gì?

Không làm việc?

Nàng thân là một cung nữ, sống như vậy cũng quá không hợp lý đi.

Lại nói, Thanh Nguyệt cung được người ta dọn dẹp sạch sẽ miễn bàn luôn.

Lăng Hiểu cũng muốn thời gian rãnh rỗi đi quét đất, di chuyển gạch gì đó, nhưng mà... các đồng nghiệp mới không cho nàng cơ hội này!

......

"Lăng Hiểu, quý nhân cho mời."

Đại cung nữ Lam Ngọc bên người Doanh quý nhân.

Lúc này, Lam Ngọc đến trước mặt Lăng Hiểu, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Nghe Lam Ngọc nói xong, Lăng Hiểu mở to mắt nhìn: "Lam Ngọc tỷ tỷ, quý nhân tìm ta có chuyện gì? Ta... ta không có gây rắc rối gì hết á!"

"Nha đầu ngươi, lo lắng cái gì? Chủ tử triệu kiến, tất nhiên là chuyện tốt."

Lam Ngọc thấp giọng cười.

Dù sao Lăng Hiểu chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, còn có bộ dạng đáng yêu hiền lành như thế, trong Thanh Nguyệt cung này, tất cả mọi người đều yêu thích nàng.

Ngay cả quý nhân cũng không ngoại lệ.

Trong tẩm cung của Doanh quý nhân.

"Lăng Hiểu, ngươi đã đến rồi, mau tới đây, nếu thử bánh ngọt của ngự thiện phòng đi."

Doanh quý nhân nhìn Lăng Hiểu đầy dịu dàng, sai cung nữ bên cạnh đem bánh táo cho nàng.

Lăng Hiểu quỳ một bên, có chút (*)thụ sủng nhược kinh.

(*) được sủng ái mà sợ hãi

"Qúy nhân, này... thật sự thưởng cho ta sao?"

Lăng Hiểu được Ngô Trần dạy dỗ rất cẩn thận, không nhịn được hỏi lần nữa.

"Tất nhiên là cho ngươi rồi, gần đây khẩu vị của bản cung không tốt lắm, nhiều đồ như vậy ăn không hết." Doanh quý nhân mỉm cười.

Gần đây nàng ốm nghén rất nặng, không ăn nổi thứ gì.

Ngược lại nha đầu Lăng Hiểu kia, hình như rất tham ăn, hơn nữa mỗi lần nhìn bộ dáng ăn uống của con bé, khiến cho khẩu vị của nàng bỗng nhiên tốt lên một chút.

Lăng Hiểu:...

Không ngờ tới ta còn có khả năng này?

Nhìn thấy liền muốn ăn sao?

Có điều...

Có đồ ăn là được rồi.

Lại nói, tay nghề ngự thiện phòng, thật sự không tệ!

Lăng Hiểu ăn bánh ngọt với tâm trạng cực tốt, vừa ăn vừa cười ngây ngô nhìn sang Doanh quý nhân.

Cứ như vậy, Lăng Hiểu liền trở thành linh vật trong Thanh Nguyệt cung, quý nhân ăn gì nàng được ăn thứ đó, người ta gọi là sướng chết đi được.

Ngày này qua ngày nọ, bụng Doanh quý nhân càng lúc càng lớn rồi.

Ngô Trần ngày thường càng thêm cẩn thận.

Sợ là trong Thanh Nguyệt cung có người xấu trà trộm vào.

Mỗi ngày hắn đều đích thân kiểm tra người ra vào Thanh Nguyệt cung, còn có đồ ăn thức uống được đưa tới, đều phải kiểm tra ba lần, xác định không có độc, rồi mới đưa tới tay Doanh quý nhân.

Nhóm người trong Thanh Nguyệt cung, kinh hồn bạt vía cẩn thận từng li từng tí trong mấy tháng, Doanh quý nhân rốt cuộc cũng hữu kinh vô hiểm tới ngày sinh rồi.

Ngày đó, trong Thanh Nguyệt cung một mảnh lộn xộn.

Chủ tử mấy cung điện khác đều đang đợi tin tức này, thậm chí bệ hạ đặc biệt sai người đứng đợi bên ngoài.

"Cha nuôi, quý nhân có thể sinh ra hoàng tử sao?"

Lăng Hiểu đứng bên cạnh Ngô Trần, nhỏ giọng hỏi một câu.

"Không biết nữa, ta không biết coi tướng số." Ngô Trần nói nhỏ, hắn ngược lại hi vọng Doanh quý nhân có thể sinh ra một vị hoàng tử, mẹ vinh nhờ con, Thanh Nguyệt cung từ nay về sau cũng sẽ được an toàn, thuận lợi đến khi hắn cáo lão hồi hương, sắp tới ngày đó rồi!

Lăng Hiểu:...

Được rồi.

Thật ra Lăng Hiểu cũng hi vọng Doanh quý nhân sinh hoàng tử, bởi vì đại hoàng tử của đương kim hoàng hậu tên là Dạ Cảnh Hiên.

Lăng Hiểu đoán rằng, mục tiêu nàng phải hỗ trợ, chắc chắn là vị hoàng tử điện hạ nào đó vẫn chưa chào đời!