Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 301: Điền viên y nữ




Edit: cầm thú

Hoàn thành công việc thế giới, hiện giờ điểm công trạng NPC của Lăng Hiểu rốt cuộc cũng trở về số dương!

Chính là 2!

Không sai, hiện tại số điểm công trạng của cô là 2! Đáng kiêu ngạo không?

Lăng Hiểu: o/o

Ta kiêu ngạo thì làm sao chứ?

Hồi mới trở thành NPC cao cấp số điểm là 1, lăn lộn nhiều thế giới như vậy, kết quả... vừa tròn 2.

Đời người thật cực khổ a!

Lăng Hiểu thở dài, thưởng cho bản thân một bữa ăn ngon, sau đó cầm lấy nhật ký NPC của chính mình.

Nhật ký tự động lật sang một tờ mới, sau đó trước mắt lập tức cũng thay đổi.

NPC cao cấp chính thức số hiệu 107 nhật ký công tác:

Công tác vị diện: Điền viên y nữ

Nội dung công tác: Hỗ trợ Dạ Cảnh Phong đăng cơ hoàng đế

Giới thiệu kịch tình vị diện: Xin mời nhân viên tự mình tìm hiểu

Chú thích: Xét thấy NPC cao cấp số 107 điểm công trạng lớn hơn số lẻ, cho nên có thể sử dụng 10 điểm công trạng để đổi lấy một lần giới thiệu kịch tình của vị diện.

Lăng Hiểu: Hmmm, không nghĩ tới nhật ký công tác nhà ngươi lại là như thế.

Chẳng phải là muốn lừa gạt điểm công trạng của ta sao.

Điểm công trạng của ta có 2 điểm, thấy dễ kiếm điểm lắm phải không?

Nghĩ lại bản thân không dễ dàng gì mới có được 2 điểm, một khi dùng liền trở về số âm rồi!

Đây quả là... đáng sợ mà.

Lăng Hiểu: Ta từ chối.

Ta đã là một cái NPC trưởng thành, ta sẽ tự mình đoán kịch tình, cám ơn!

Tiêu phí điểm công trạng để đổi lấy kịch tình gì gì đó, không thể, bóp chết ý nghĩ này đi.

Nghĩ cũng đừng mơ.

........

Lăng Hiểu ký tên mình lên nhật ký làm việc, sau đó đi tới cánh cửa, hít sâu một hơi, chậm rãi mở cửa ra.

Thế giới điền viên y nữ.

Nghe tên thế giới này chắc là một bộ điền văn đi làm ruộng.

Thế nhưng, lần này Lăng Hiểu lại sinh ra ở trong hoàng thành.

Tất nhiên, việc này không khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì rất nhiều thế giới điền văn đều là trước đi làm ruộng buôn bán, sau đó lại tới trạch đấu cung đấu.

Không phải rất nhiều thế tử hầu gia, thậm chí là vương gia hoàng tử, đều lấy nữ nhân làm ruộng về làm vợ đó sao?

Đương nhiên, hiện tại những thứ này Lăng Hiểu không muốn nghĩ tới.

Bởi vì nàng chỉ là một đứa trẻ.

Hồi nãy vừa mới sinh ra, mẹ đẻ đã hấp hối rồi...

Hài tử sinh ra ở cổ đại, thật ra rất dễ nguy hiểm tới tính mạng.

"Hài tử... của ta... hài tử."

Lúc này, nữ nhân trên giường sắc mặt nhợt nhạt, giọng nói yếu ớt mà lo lắng.

"Ngô Trần, Ngô Trần..."

Nữ tử đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức gọi một tiếng.

"Ta ở đây."

Ngoài cửa vang lên một giọng nam, cực kì hiền hòa, như gió xuân lọt vào lỗ tai.

"Ta sắp không được rồi, hài tử... hài tử đành nhờ vào ngươi rồi..."

"Ta số khổ... hài tử..."

Giọng nói nữ nhân càng ngày càng yếu.

Nàng vốn là thiên kim nhà quan, thậm chí được gả cho trạng nguyên, đã từng vinh quang thế nào, đáng tiếc phu quân phạm pháp ăn hối lộ bị người ta cáo trạng, kết quả cả nhà bị tịch thu tài sản xử tội chết.

Bệ hạ nhân từ, niệm tình nàng đang có thai, lúc này mới miễn cho tội chết, để thê tử tội nhân là nàng làm tạp dịch trong hậu cung.

Không nghĩ tới...

Nàng không sống qua nổi một năm.

Cuối cùng nhìn thoáng qua đứa trẻ được bọc trong chăn, nữ tử vô lực nhắm hai mắt lại...

"Như Ngọc tỷ tỷ."

Một lát sau, cung nữ ôm lấy đứa trẻ rời khỏi, chậm rãi đi ra ngoài, cung kính nhìn Ngô Trần mặc cung trang màu xám.

"Ngô công công, phải xử trí đứa nhỏ này thế nào?"

Ngô Trần năm nay chỉ hơn hai mươi, bộ dạng trắng nõn đẹp mắt, chỉ tiếc... là một công công.

"Đưa cho ta."

Ngô Trần giơ tay, ôm hài tử vào trong ngực.

Hắn năm đó... coi như là nhận ơn Lăng Như Ngọc, hiện giờ được nàng ủy thác, chính mình không thể không quản.

Nhân của ngày hôm trước, là quả của hôm nay.

"Nếu như ta đã nhận nhân quả từ mẫu thân ngươi, hiện giờ liền trả lại cho ngươi."

Ngô Trần thấp giọng, giọng nói vẫn ấm áp êm tai như cũ.

Lúc này, ánh sáng tờ mờ, phía đông hiện ra ánh mặt trời.

Ngô Trần nhìn ánh sáng phía chân trời, lại cúi đầu nhìn đứa trẻ sơ sinh khuôn mặt hồng hào: "Từ nay về sau, ngươi gọi là Lăng Hiểu đi, còn ta, chính là cha nuôi của ngươi."