Nguyễn Ly đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Phục Thăng, mặt mày hơi thấp, đáy mắt đè nặng lửa giận.
Dáng vẻ của Nguyễn Ly khiến Phục Thăng trong lòng run lên, giữa cơn hoảng loạn, hắn tựa hồ thấy được Long Vương Hi Đan ở trước mắt. Khí thế kia, thần thái uy nghiêm kia, giống nhau như đúc.
Rõ ràng vẻ mặt Nguyễn Ly không hề nghiêm nghị, lại như cũ làm người sợ hãi.
Phục Thăng theo bản năng cúi đầu, chắp tay nói: "Điện hạ nói không sai, vật kia vốn thuộc về Dục Long Uyên, năm xưa đã bị kẻ gian trộm đưa ra ngoài."
Những lời của Phục Thăng giống như nước nhập chảo dầu, khiến hiện trường lại một lần nổ tung.
"Phục Thăng đại nhân, vì sao chúng ta không biết?"
"Năm xưa ngài cũng không nhắc đến chuyện này."
Phục Thăng thở dài một tiếng, chuyện tới nước này hắn cũng vô pháp giấu giếm nữa, trước mắt hắn cần thiết giúp điện hạ, cũng cần cho tộc nhân một cái công đạo.
Vì thế hắn đứng trước đại điện, nói rõ toàn bộ ẩn tình năm đó.
Biết được Hàng Long Thần Mộc vốn thuộc về Dục Long Uyên, phản ứng của mọi người ở đây không khác gì Nguyễn Ly lúc trước, đầy mặt không thể tin tưởng.
"Đồ vật khắc chúng ta đến chết, thế nhưng lại thuộc về Long tộc?" Bên dưới, thần tướng Thanh Long chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, lập tức đứng bật dậy, lảo đảo đi tới gần Phục Thăng vài bước, trong mắt hiện rõ tơ máu, tiếng nói cũng nghẹn lại.
Phục Thăng gật đầu, "Đúng vậy."
"Buồn cười, thật sự là buồn cười, thánh địa giúp Long tộc dựng dục đời sau, lại chính là nơi chứa đựng đầu sỏ gây tội hủy diệt Long tộc." Thanh Long khóc cười như điên, cảm xúc hoàn toàn tan vỡ.
Nghĩ đến quá vãng mấy chục năm hắn cửa nát nhà tan, thê tử bị giết hại, hài tử chưa phá xác đã bị đập vỡ trứng, chỉ để lại một mình hắn cô đơn trên đời, hắn liền cảm thấy đau đớn muốn chết.
Không chỉ có hắn, toàn bộ tộc nhân giữa đêm khuya mộng hồi quá khứ, nhớ tới thảm kịch mà chính mình gặp phải, trong lòng đều nguyền rủa Hàng Long Thần Mộc, nằm mơ đều muốn hủy diệt đồ vật tai họa này. Mà nay phát hiện, chính mình có thể ra đời đều nhờ sức mạnh của Hàng Long Thần Mộc, quá mức châm chọc cùng buồn cười.
Những con rồng khác đều cảm nhận được tâm tình của Thanh Long, nhất thời trong điện tràn đầy đau khổ suy sụp.
Ngay lập tức, Sở Triệt tả hộ pháp Long tộc đứng lên, chỉ vào Nguyễn Ly nghiến răng nghiến lợi nói: "Hết thảy ngọn nguồn đều đến từ ngươi, Nguyễn Ly điện hạ." Bốn chữ cuối hắn đều cắn rất nặng, dường như muốn nghiền nát Nguyễn Ly mới có thể phát tiết mối hận trong lòng.
"Nếu không phải vì ngươi, bệ hạ cũng không cần đào đồ vật kia lên, dẫn tới Long tộc chịu tai ương. Ngươi thế nhưng còn dám trở về, ngươi còn mặt mũi gì trở về Long tộc?"
Nguyễn Ly thân thể vô pháp khắc chế mà cứng đờ, nàng dùng hết sức lực mới duy trì được dáng vẻ vân đạm phong khinh, nhìn Sở Triệt cười lạnh một tiếng.
Nhưng chỉ có nàng biết, trái tim nàng đã bị đâm nát, nàng làm sao không từng nghĩ như vậy, nhưng nàng có thể tự trách, lại không cho phép người khác lật ngược phải trái.
Nàng nỗ lực tìm kiếm sức mạnh từ trong những lời Lạc Thanh Từ an ủi trước đó, làm bản thân cứng cỏi lên.
"Sao ta lại không còn mặt mũi trở về? Tả hộ pháp lời này thật sự quá nực cười. Ta thừa nhận kiếp nạn của Long tộc hiện giờ, truy tận căn nguyên cũng có liên quan đến ta. Nhưng ta hỏi các ngươi, ta bẩm sinh thiếu hụt, vô pháp phá xác, là ta sai sao? Phụ vương nghĩ mọi cách để giúp ta phá vỏ mà ra, là ngài sai sao? Các ngươi theo phụ vương ta đã bao nhiêu năm, cũng hiểu được tính cách của ngài, nếu biết Hàng Long Thần Mộc tai họa như vậy, ngài sẽ làm thế ư?"
Nguyễn Ly liên tiếp đưa ra ba câu chất vấn, nói năng hùng hồn có khí phách.
Sở Triệt nghe xong nhấp khẩn môi, cúi đầu không dám trả lời.
Hi Đan vì Long tộc dốc hết sức lực, ngài chưa bao giờ lạm quyền để đổi lấy tư lợi, lần duy nhất ngài không nghe theo tướng lĩnh can ngăn, cũng chỉ vì muốn cùng một nữ tử Nhân tộc ở bên nhau.
"Phụ vương ta không biết Hàng Long Thần Mộc xuất hiện sẽ khắc chế Long tộc, ngài chỉ muốn dùng nó để cứu ta. Mà kẻ đưa thần mộc ra ngoài, hắn rõ ràng biết sự nguy hại của nó đối với Long tộc."
Nguyễn Ly yết hầu ngưng sáp, nàng hít sâu một hơn, đè nén nghẹn ngào trong cổ họng, đôi mắt đỏ hoe nhìn những thần quan xung quanh, run giọng nói: "Hắn biết rõ Thiên Cơ Tử hận phụ vương ta, hắn cũng biết một khi đối phương được đến Hàng Long Thần Mộc sẽ làm cái gì, nhưng hắn vì sự ích kỷ của mình, vẫn đem loại đồ vật hủy diệt Long tộc kia ra ngoài! Hắn đưa chất lỏng thần mộc cho Thiên Cơ Tử, để đối phương dùng nó áp chế Long tộc. Ngươi nói xem, rốt cuộc ai đáng chết, là ai không còn mặt mũi trở về!"
Nguyễn Ly không cuồng loạn, chỉ là bi phẫn nói ra hết thảy sự thật, làm những thần quan bên dưới đều nghẹn họng không trả lời được.
"Thế nhưng, bọt nước này do Lạc Thanh Từ đưa cho điện hạ, không loại trừ khả năng nàng ta cấu kết cùng Thiên Cơ Tử, muốn chia rẽ nội bộ Long tộc."
"Ngày ấy tại Thiên Diễn Tông, sư tôn cùng ta liên phủ phế đi Thiên Cơ Tử, dưới tình huống như vậy, sao hắn có thể hợp tác cùng nàng? Huống hồ, mâu thuẫn giữa ta và Mặc Diễm, thật sự không cần người khác lửa cháy đổ thêm dầu. Hắn nhiều lần muốn đẩy ta vào địa ngục, ta và hắn đã sớm không chết không thôi."
Tất cả nghi ngờ đều được Nguyễn Ly hóa giải, chân tướng bày ra ở trước mắt, vô luận những thần quan này có tin tưởng hay không, sự thật vẫn luôn ở đó.
"Huyền Ảnh đại nhân, ngài không nói một lời sao?" Bên dưới có vài người là tâm phúc của Mặc Diễm, cho dù đến tình trạng này, bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đem hi vọng cuối cùng đặt vào Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh liếc nhìn Sơ Triệt, lại nhìn về phía Nguyễn Ly, "Những gì điện hạ đưa ra đã quá rõ ràng, ta không còn gì để nói. Ta không muốn tin nghĩa phụ sẽ làm ra loại chuyện kia, nhưng ta cũng không biết phải biện minh cho hắn thế nào. Mà Thiên Cơ Tử được đến Hàng Long Thần Mộc, tất nhiên là có nội gián trộm đem ra ngoài, kẻ này có thể tiếp xúc với Hi Đan bệ hạ, lại hiểu biết đặc tính của thần mộc, trừ bỏ Mặc Diễm, còn có thể là ai."
Đám thần tướng lập tức nhìn về phía Phục Thăng, Phục Thăng sắc mặt nghiêm nghị, "Bạch Long chúng ta nhiều đời làm quan tư tế, được chính Long Linh chọn lựa, nếu phản bội Long tộc sẽ bị hôi phi yên diệt, không được siêu sinh.."
"Huyền Ảnh đại nhân, quân thượng là nghĩa phụ của ngài, sao ngài lại như thế?" Sở Triệt có chút không rõ, Huyền Ảnh xưa nay là con rối dưới tay Mặc Diễm, vốn nói gì nghe nấy, tại sao đột nhiên lại phản nghịch.
Mà Huyễn Ảnh cũng đã dùng hết lý trí mới có thể tiếp tục ở lại đây. Hắn kính trọng Mặc Diễm, cũng chưa từng làm trái lệnh, ngay cả khi Mặc Diễm nhập ma, hắn cũng chưa từng hoài nghi sự trung thành của Mặc Diễm dành cho Long tộc.
Nhưng những gì Nguyễn Ly đưa ra đã đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng của hắn. Nghĩa phụ mà hắn đi theo mấy chục năm nay, lại là đầu sỏ gây tội dẫn tới cái chết của cha mẹ huynh đệ hắn, chân tướng này quá khủng khiếp, làm cho hắn một lòng ngã vào hồ sâu, lạnh tận xương tủy.
"Sở Triệt, ta nguyện trung thành nghĩa phụ, lại càng trung với Long tộc, ta tuyệt không cho phép có người lại thương tổn Long tộc một phân một hào."
"Việc năm đó tuy có dị thường, nhưng quân thượng đã lấy bản thân ngăn cơn sóng dữ, cứu mạng nhiều tộc nhân như vậy, chúng ta tận mắt chứng kiến. Mấy năm nay quân thượng càng vì Long tộc vất vả suy tính, tìm kiếm cách phá giải Hàng Long Thần Mộc. Ta sẽ không vì đôi câu vài lời của điện hạ, mà đem mọi tội lỗi đổ lên đầu quân thượng!"
Sở Triệt thấy thái độ Huyền Ảnh nghiêng về phía Nguyễn Ly, lập tức cao giọng nói, "Nếu điện hạ thật sự không thẹn với lương tâm, nhận định là quân thượng ra tay hại Long tộc, vậy thỉnh điện hạ chờ quân thượng xuất quan, cùng nhau đối chất! Mặt khác, điện hạ cũng nên giải thích một chút, lúc quân thượng tấn công Phù Phong, điện hạ đã làm cái gì, khiến cho quân thượng đại bại lui về?"
Hắn lời này vừa ra, liền đem mâu thuẫn chuyển dời đến trên người Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly quét mắt về phía hắn, uy áp từng chút hiển lộ, lại liếc nhìn mấy long tướng đứng bên cạnh Sở Triệt, khóe môi nhếch lên.
Nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc nếu dễ dàng thuyết phục đám người này, sư tôn cũng không cần dụng tâm lương khổ như thế.
"Vậy Mặc Diễm có từng nói qua, hắn mang theo cái gì đi tấn công Phù Phong?"
Sở Triệt nhíu mày, "Cái gì?"
"Hắn phá hủy phong ấn mà các tiền bối Long tộc thiết lập ngàn năm trước, thả ra ba ngàn ma linh cùng Ma tộc hung thú Tất Phương Họa Đấu, các ngươi có biết hậu quả của việc này không? Nếu để Ma tộc tàn sát bừa bãi, Phù Phong khả năng bị diệt, nhưng Long tộc cũng sẽ chôn vùi theo. Chẳng lẽ các ngươi mắt mù tâm mù, nhìn không ra tới, Mặc Diễm đã sớm trở thành Ma tộc con rối, mượn danh nghĩa che chở Long tộc để phục hưng Ma tộc?"
"Đều là vu khống, ghép tội, không bằng không chứng. Nếu điện hạ hành sự đoan chính, vậy đợi quân thượng xuất quan, cùng nhau làm rõ. Điện hạ chớ có quên, ngươi ở trong mắt chúng ta đồng dạng việc xấu loang lổ. Chỉ bằng việc điện hạ cứu vị sư tôn kia, năm lần bảy lượt đối địch với Long tộc, điện hạ liền phải đến Hàng Long Đài chịu phán xử." Sở Triệt rõ ràng muốn động thủ, ép buộc Nguyễn Ly ở lại Long tộc chịu hình.
Hắn là tả hộ pháp Long tộc, địa vị chỉ sau Huyền Ảnh, xét về thâm niên, hắn lớn tuổi hơn Huyền Ảnh, cho nên mấy long tướng trong điện đều nghe theo hắn, "Sự tình quan trọng, tuyệt không thể nghe lời nói một bên, mời điện hạ ở lại để nghe phán xử."
Trên mặt Nguyễn Ly trồi lên một tia cười lạnh, "Ở lại sao? Thúc thúc tốt của ta năm lần bảy lượt muốn đẩy ta vào chỗ chết, các ngươi còn không biết ư? À, các ngươi đương nhiên biết, trong đó cũng không thiếu phần các ngươi làm đồng lõa."
"Ngươi......" Sở Triệt tức khắc có chút nghẹn lời, lập tức phất tay cho đám binh lính bên ngoài xông vào.
Nguyễn Ly trong lòng rét run, phẫn nộ lại thất vọng. Nàng nguyên tưởng rằng cực khổ có thể làm cho bọn họ càng thêm quý trọng hiện tại, có thể kiềm chế bản thân, bảo vệ mọi thứ của Long tộc lúc này.
Chính xem ra bọn họ cũng giống như đám người Tiên môn, ích kỷ hẹp hòi, chỉ biết phục tùng một cách mù quáng.
Mắt thấy ngoài điện thủ vệ Long Cung cầm binh khí xếp hàng mà nhập, giáo mác trong tay đều hướng về nàng, Nguyễn Ly trong lòng phẫn nộ cùng bi ai dâng trào mãnh liệt, làm nàng khó có thể chịu đựng.
Nàng giận cực phản cười, "Long tộc giãy giụa tìm đường sống trong chiến loạn, hao hết máu tươi của vô số tiền bối đổi về một chút huyết mạch còn sót lại, nhưng không ngờ toàn là một đám ngu si đần độn, thị phi bất phân, hắc bạch không rõ. Hiện giờ tiếp tay cho giặc, nhưng vẫn tự mãn."
Nàng nói lời này cũng không nhìn mấy người Sở Triệt, mà là nhìn chằm chằm đám thủ vệ Long Cung, quanh thân uy áp hiển lộ, đi bước một tới gần.
Phục Thăng sắc mặt khẽ biến, vội vàng nhìn Huyền Ảnh, Huyền Ảnh lại không dấu vết lắc đầu. Đã đến lúc điện hạ thể hiện uy thế, nàng bây giờ không phải tiểu long nữ bị người khi dễ liền yên lặng nhẫn nại, một mình chôn đầu cắn răng chịu đựng như ngày xưa.
Tóc dài cùng y phục trên người Nguyễn Ly không gió mà bay, khí tức giữa lông mày giống như ấp ủ gió lốc, uy áp tràn ngập, vận sức chờ phát động.
Đám thủ vệ kia tức khắc chột dạ, theo bản năng lui về phía sau.
Sở Triệt tức giận quát lớn: "Tướng sĩ nghe lệnh! Động thủ!"
Nguyễn Ly vừa bước nửa chân ra cửa điện, thủ vệ dẫn đầu đã nâng ngọn giáo quét ngang lại đây. Nàng ánh mắt phát lạnh, xoay người bay lên, trong phút chốc hóa thành nguyên hình.
Chỉ thấy một đạo bóng dáng kim sắc gào thét mà qua, cuồng phong thổi quét, nơi nàng đi đến, binh khí bay tán loạn, giáo mác bị gió mạnh cuốn thành một đoàn ném văng xa hơn ba trượng.
Giữa những âm thanh kinh hãi, Nguyễn Ly hóa thành bản thể, sau khi lượn một vòng ở không trung, nàng giẫm thật mạnh trên mặt đất. Long tức cuồn cuộn, không người nào dám nhìn thẳng, nghiêng ngã lảo đảo lui về phía sau.
Khi bụi trần lắng xuống, toàn bộ Long tộc đều rõ ràng chứng kiến, vị điện hạ năm xưa không người để ý, lúc này ngũ trảo đạp nứt tận trời, long thân quay quanh dựng lên, nàng từ trên cao bễ nghễ liếc xuống, nơi ánh mắt nàng đảo qua, không một con rồng nào dám nhúc nhích.
Đôi mắt kia lóe lên ánh vàng, uy thế bức người.
Nàng lẳng lặng đứng ở đó, đầu rồng rũ xuống, bờm rồng nồng đậm cùng một đôi long cần xinh đẹp bay múa giữa trời, bắt mắt đến cực điểm.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, toàn thân nàng lân giáp màu vàng tỏa sáng rực rỡ, trong nháy mắt kim sắc hoàn toàn bức lui hồng sắc, dường như hết thảy ánh sáng trong thiên địa đều tập trung vào nàng, lệnh người không dời mắt được.
Giờ khắc này không cần bất luận kẻ nào nhiều lời, bọn họ cũng đều biết, vị điện hạ từng bị Long tộc xem là phế vật, chính là Ngũ Trảo Kim Long mà Long tộc đã trông đợi ngàn năm.
Dù cho đã sớm biết chân tướng, Huyền Ảnh cùng Phục Thăng vẫn ngăn không được kích động, trong mắt tràn đầy kính ngưỡng.
Nguyễn Ly long trảo đạp lên mặt đất, tất cả mọi người có thể rõ ràng nhìn đến, nàng không phải bốn trảo, mà là ngũ trảo.
"Kim long, là kim long, tình cảnh này, giống nhau như đúc, giống nhau như đúc." Phục Thăng kích động đến râu ria dựng đứng, hắn vén lên vạt áo, khom người quỳ xuống, ngửa mặt lên trời vừa khóc vừa cười, "Long Linh tại thượng, Long tộc ngàn năm chưa xuất hiện kim long, rốt cuộc lại lần nữa giáng lâm, thật sự là may mắn!"
Tin đồn Nguyễn Ly là kim long đã sớm truyền khắp Long tộc, nhưng phần lớn tộc nhân chỉ coi đó là trò đùa, cũng không nhiều tin tưởng. Cho nên hôm nay tận mắt chứng kiến, bọn họ đều kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Trong sự trầm mặc cùng khiếp sợ kéo dài, đám người Vân Huyên vốn bị thủ vệ ngăn ở bên ngoài, đồng thời tiến tới hướng Nguyễn Ly quỳ một gối, bọn họ cúi đầu, đem tay phải dán trên ngực, cùng hô lớn: "Cung nghênh điện hạ hồi tộc, điện hạ thiên thu vạn tuế!"
"Cung nghênh điện hạ hồi tộc, điện hạ thiên thu vạn tuế." Phục Thăng lập tức theo sát quỳ xuống, trang nghiêm cực kỳ. Quan tư tế đã quỳ xuống, cùng với nhóm Long tộc từ Phù Phong gấp trở về, tất cả đều cúi đầu xưng thần, khiến cho đám thủ vệ ngốc lăng ở tại chỗ, rất nhanh quỳ thật mạnh xuống.
Trong lúc nhất thời tiếng cung nghênh vang tận mây xanh.
Lạc Thanh Từ, người đang lặng lẽ ẩn nấp ở một gốc cổ thụ chọc trời phía tây Long Cung, đã thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt. Nàng buông xuống linh lực trong tay đang vận sức chờ phát động, liếc nhìn mấy thủ vệ bị nàng đánh hôn mê phía sau, tâm tình nhẹ nhàng chưa từng có.
Nàng khẽ nói với Hệ thống, "A Ly không có ta cũng có thể tự mình gánh một vùng trời, nàng như vậy, thật sự có thể đảm đương ngôi vị Long Vương." Nàng vốn nghĩ rằng con đường A Ly hồi tộc sẽ khó khăn thật mạnh, hiện giờ mới biết, nàng đã xem nhẹ thực lực cùng khí tràng của A Ly.
Tiểu Long Tử mà nàng cưng chiều nơi đầu quả tim, đã sớm trưởng thành trong trắc trở. Nàng ấy uy phong lẫm lẫm như vậy, khiến cho nàng không dời mắt được.
Nguyễn Ly sinh ra chính là vương, cho nên trong nguyên tác, dù cho hắc hóa, nàng ấy cũng có thể điên đảo càn khôn.