Nguyễn Ly trong mắt có nghi hoặc cũng có chút bất an, nàng không hiểu vì sao Lạc Thanh Từ không cho nàng thề, nàng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến phía trước Lạc Thanh Từ từng nói sẽ đem mạng ra trả cho Long tộc, nàng càng cảm thấy trong lòng phát khẩn.
"Sư tôn, nàng lo lắng ta bởi vì nhập ma mất khống chế mà làm ra chuyện thương tổn nàng, có đúng hay không?"
Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly dáng vẻ vội vàng, sờ sờ mặt nàng, "Không phải, ta hiểu biết nàng cũng tín nhiệm nàng, nàng nói về sau sẽ không hướng ta đao kiếm tương hướng, thì chính là như vậy. Hơn nữa, nếu ta không tín nhiệm nàng, chẳng phải ta nên nhanh chóng làm nàng thề hay sao?"
"Vậy sư tôn vì sao phải thề, ta cũng tín nhiệm sư tôn, càng không muốn sư tôn bị nó trói buộc." Nàng quả thật yêu Lạc Thanh Từ đến không thể rời nửa bước, cũng hy vọng đời này kiếp này vĩnh sinh vĩnh thế có thể cùng nàng ấy ở bên nhau, nhưng nàng cũng không nguyện ý cấp Lạc Thanh Từ gông xiềng.
Lạc Thanh Từ nhéo nhéo cái mũi của nàng, mỉm cười: "A Ly, chuyện đó đối ta mà nói không phải trói buộc, không phải gông xiềng, mà là nơi chốn yên vui. Đến tận đây ta đã cắm rễ ở chỗ nàng, trái tim của ta cũng đã tìm thấy nơi chốn quay về, không còn là lục bình trôi sông nữa."
Dứt lời nàng lại giải thích: "Ta chỉ cảm thấy chúng ta ở bên nhau vội vàng như vậy, chưa cử hành đại điển thành thân lại song tu, ta làm sư tôn phải cấp cho nàng hứa hẹn. Ta muốn nàng hiểu, ta cùng nàng như thế không phải vì chữa thương cho nàng, cũng không phải dục niệm nhất thời xui khiến, mà là muốn ở bên nàng cả đời."
Lạc Thanh Từ ngữ khí thành khẩn, ánh mắt kiên định nghiêm túc, so với mới vừa rồi nhu tình như nước lại nhiều vài phần đoan trang thanh lãnh, nhưng vẫn làm cho Nguyễn Ly trong lòng mềm thành một vũng nước.
Nguyễn Ly khó kìm lòng nổi, bất chấp ngượng ngùng, duỗi tay ôm lấy Lạc Thanh Từ, nàng cảm thấy chính mình đang ôm lấy hạnh phúc.
Tình cảm nàng dành cho Lạc Thanh Từ bắt nguồn từ hồi ức tốt đẹp ấm áp thời thơ ấu, Trì Thanh đối nàng mà nói chính là ánh dương quang trong những năm tháng tối tăm đó, nàng càng hãm sâu vũng bùn, Trì Thanh liền càng hấp dẫn nàng.
Khi đó chưa nói tới yêu, chỉ là hoài niệm cùng thích.
Sau cuộc hội ngộ, ấn tượng mà Trì Thanh để lại cho nàng ngày càng phong phú rõ ràng trong những lần tiếp xúc và ở chung, nàng càng ngày càng vui vẻ, khi ở bên nhau nàng đều quên mất chính mình lưng đeo huyết hải thâm thù, cũng đã quên bản thân vốn sinh ra trong bóng tối.
Mỗi lần được Trì Thanh ôm ấp, nàng luôn có thể cảm giác được vui sướng, động tâm cũng trở nên thuận lý thành chương như vậy.
Mà Lạc Thanh Từ với thân phận sư tôn, là người đầu tiên khiến Nguyễn Ly trằn trọc không thôi. Nàng mang theo đầy ngập hận cùng thành kiến bái Lạc Thanh Từ làm vi sư, nhưng ngày qua ngày ở chung nàng lại nhìn thấy ẩn dưới băng tuyết kia chính là một uông suối nước nóng.
Trì Thanh và Lạc Thanh Từ rõ ràng là hai tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng trong xương cốt thiện lương cùng ôn nhu lại ngoài dự đoán nhất trí, loại cảm giác mâu thuẫn giằng xé này khiến Nguyễn Ly nhất thời có chút không tự chủ được, luôn làm nàng sinh ra cảm giác hổ thẹn cùng chán ghét bản thân.
Nàng mới đầu nghĩ đại khái là Lạc Thanh Từ lớn lên quá mỹ, làm nàng vô pháp khắc chế thiên tính, nhưng sau khi thân phận Lạc Thanh Từ bại lộ, hết thảy đều trở nên hợp lý.
Nàng yêu Lạc Thanh Từ, yêu chính là linh hồn của nàng ấy, vô luận là ấm áp thú vị hay lạnh băng đoan trang, nàng đều thích.
Chính vì nàng có thể bỏ qua thân phận, không màng giới tính, mới có thể ở đầy ngập phẫn nộ cùng hận ý mà kìm chế lệ khí, duy trì thanh tỉnh.
Nàng chưa bao cảm thấy ý chí của mình mạnh mẽ như vậy, người mà nàng thích thật sự quá tốt, làm nàng luyến tiếc cứ như vậy không hiểu rõ ràng liền xử trí nàng ấy, cho dù sự thật bày ra trước mắt, nàng cũng không biện pháp đối Lạc Thanh Từ hạ tử thủ.
Mà hiện giờ nàng cảm thấy rất may mắn vì mình đã lựa chọn đúng.
Nàng ôm Lạc Thanh Từ, miên man suy nghĩ, ngay sau đó nhịn không được nhăn lại mi. Phía trước nàng nhập ma, tuy miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, nhưng lại không có biện pháp bình tĩnh đi tự hỏi vấn đề, một khi buông bỏ suy nghĩ chính mình, cảm xúc liền khống chế không được.
Hiện tại nàng cùng Lạc Thanh Từ đã trải qua song tu, giống như bước ra từ một cái nồi hấp thật lớn, đầu óc hỗn độn của nàng cũng trầm lắng không ít, đặc biệt là đối với những hồi ức tốt đẹp thuở nhỏ, càng lúc càng rõ ràng.
Nàng cũng bắt đầu nhận ra Lạc Thanh Từ có điểm không thích hợp. Trước đây khi phát hiện Lạc Thanh Từ là Trì Thanh, nàng đã rất khiếp sợ, nhưng thống khổ cùng phẫn nộ càng dữ dội hơn, nàng đã từng cảm thấy Lạc Thanh Từ giết đi Trì Thanh của nàng, dập tắt ánh dương quang trong lòng nàng.
Khi đó nàng có định kiến với Lạc Thanh Từ, vẫn luôn coi Lạc Thanh Từ chính là Hoài Trúc Quân thanh lãnh cao ngạo, tự nhiên liền cho rằng Trì Thanh là nàng ấy ngụy trang, rốt cuộc hai thân phận này tính cách sai biệt quá lớn.
Rồi mọi thứ xảy ra quá nhanh quá nhiều, nàng không có thời gian bận tâm những thứ khác, cũng không kịp suy nghĩ sâu xa.
Phía trước nàng từng rối rắm rốt cuộc thân phận nào mới là con người chân thật của sư tôn, hiện tại càng nghĩ càng không đúng rồi. Tuy rằng sư tôn trở nên lạnh nhạt vô tình là bởi vì bị Thiên Cơ Tử rút đi tình căn, cho dù sau đó tình căn lại mọc ra tới, nhưng tính cách Hoài Trúc Quân đã được dưỡng từ nhỏ, vốn nên thiên về quạnh quẽ lý trí. Liền tính vì muốn che giấu thân phận, Lạc Thanh Từ cũng không thể nào đi giả trang thành Trì Thanh.
Huống hồ, nàng cảm thấy Trì Thanh loại này rộng rãi ôn nhu, còn có thi thoảng phát ra ngôn từ cổ quái, không thể nào là ngụy trang, mà đó là khởi phát từ bản tâm.
Nàng nhìn phía ngoài động, ký ức bỗng nhiên về tới khi còn bé có một ngày nàng bị cự xà đuổi giết, lúc đó sư tôn hẳn là Phân Thần trung kỳ, nhưng biểu hiện của sư tôn, giống như không biết ngự phong.
Điều đáng lẽ phải được phát hiện từ lâu, lại bị Nguyễn Ly hoàn toàn xem nhẹ, bởi vì nó quá nhỏ nhặt và không thể tin được. Nàng chỉ cho rằng Lạc Thanh Từ kỹ năng diễn xuất siêu phàm, nên mới cố tình làm vậy.
Hiện giờ nghĩ lại, hoàn toàn không cần thiết, một tu sĩ Phân Thần không biết ngự phong, linh lực vận dụng không thuần thục, ngược lại càng chọc người hoài nghi.
Nàng lại nhớ đến những lời kỳ lạ mà Trì Thanh từng thốt ra, kết hợp với một thân khí chất cùng tính cách không thuộc về Tiên môn, một ý niệm dũng mãnh tràn vào trong óc nàng, làm nàng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Năm đó nàng cũng từng nghĩ tới khả năng này, nhưng cũng chính nàng đã loại trừ, bởi vì không ai trên đời có thể đoạt xá được tu sĩ Phân Thần kỳ, trừ khi tu vi cao hơn. Nhưng nếu cảnh giới cao hơn, tại sao lại không biết ngự phong cùng vận dụng linh lực?
Thấy Nguyễn Ly đột nhiên ngồi thẳng dậy, Lạc Thanh Từ sửng sốt, "A Ly, làm sao vậy?"
Nguyễn Ly bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt biểu tình phức tạp lại nghi hoặc.
"Sư tôn, nàng bảo chính mình còn có việc gạt ta, nàng vô pháp nói ra, nếu như cho ta biết, sẽ xảy ra chuyện gì?" Nguyễn Ly cẩn thận hỏi, hai chữ đoạt xá vẫn luôn xoay quanh trong đầu nàng, nếu thật như vậy, sư tôn là không tín nhiệm nàng, hay là sợ nàng không thể tiếp thu?
Lạc Thanh Từ sắc mặt hơi ngưng, còn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ A Ly phát hiện được thân phận thật sự của nàng rồi?
Nàng trầm ngâm một lát, trên mặt nhìn như gợn sóng bất kinh, nhưng tim đập lại càng lúc càng nhanh. Kỳ thật đáy lòng nàng cũng có chút để ý, nàng sắm vai Hoài Trúc Quân lâu như vậy, lâu đến chính mình đều cảm thấy dung nhập thế giới này. Ngay cả khi nàng là nàng ấy chuyển thế, nàng chung quy cũng không phải Lạc Thanh Từ thiên tư phi phàm, thanh lãnh như vầng minh nguyệt, càng không phải Hoài Trúc Quân tu vi bất phàm kia.
Nàng chỉ là một Lạc Thanh Từ bình thường như bao người khác, có tính cách tùy ý như Trì Thanh, sau khi cởi ra Hoài Trúc Quân quang hoàn, nàng chỉ là một người phàm không có một chút võ công, lúc đó Nguyễn Ly còn yêu thích nàng hay không? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không khỏi có chút lo sợ nghi hoặc.
Lại nói tiếp, nàng quan tâm Nguyễn Ly như vậy, ở một trình độ nào đó, cũng bởi vì nàng có thể là bản thân khi ở trước mặt nàng ấy. Khi là Trì Thanh, nàng mang lên mặt nạ, kỳ thực là tháo xuống mặt nạ. Đôi khi nàng nghĩ, A Ly là người duy nhất trên đời thích nàng, nàng ấy có hay không tiếp thu nàng chính là một người bình phàm như vậy, liên miên dông dài lại không có trọng điểm, ngoài công việc chuyên môn yêu cầu phải tăng ca liên tục kia ra, cùng với một chút kỹ năng viết lách, nàng cái gì đều không có.
Những suy nghĩ hỗn độn này tới nhanh đi cũng nhanh, cho dù Lạc Thanh Từ muốn thổ lộ như thế nào cũng vô pháp nói ra, nàng ôm Nguyễn Ly, xuyên thấu qua rèm trướng nhìn dạ minh châu phiếm ánh huỳnh quang bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Sẽ xảy ra chuyện gì, kỳ thật ta cũng không biết. Có lẽ mọi thứ sẽ tiếp tục vận hành theo quỹ đạo của nó, rốt cuộc sự tồn tại của ta ở thế giới này cũng không sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng. Mà ta ở thế giới kia, khả năng không còn tồn tại nữa."
Nguyễn Ly nghe được trong lòng run rẩy, tuy rằng Lạc Thanh Từ lời nói bình đạm mơ hồ, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh cả người, loại cảm giác sợ hãi sẽ tùy thời mất đi Lạc Thanh Từ bao phủ lấy nàng, nàng vội vàng nói: "Ta đây không hỏi, nàng vĩnh viễn cũng không cần phải nói."
Nàng trong lòng thấp thỏm lo âu cũng không biến mất, nàng bắt lấy tay Lạc Thanh Từ, lại một lần hỏi: "Sư tôn, nàng sẽ không rời đi ta đúng hay không? Vô luận nàng gạt ta chuyện gì, đều sẽ không ảnh hưởng nàng lưu lại bên người ta, đúng hay không?"
Lạc Thanh Từ ngóng nhìn nàng, vững vàng nói: "Ta vừa mới lập lời thề, chính là đáp án."
Nguyễn Ly không nói nữa, vùi đầu vào trong ngực Lạc Thanh Từ, gắt gao ôm lấy nàng ấy.
Bầu trời bên ngoài động lại lần nữa tối sầm, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly cũng không ngồi dậy.
Lạc Thanh Từ mày nhíu chặt, cắn môi dưới, con ngươi nhắm hờ chịu đựng.
Nguyễn Ly ngón tay vuốt ve mạt trăng non kim sắc trên ngực nàng, nhẹ nhàng gọi Lạc Thanh Từ.
Sau khi song tu, nguyên bản ấn ký mờ nhạt càng trở nên rõ ràng, mỗi khi tình nồng liền lấp lóe ánh sáng.
Lạc Thanh Từ mở mắt nhìn Nguyễn Ly, ngón tay kia đã bị bờ môi nóng bỏng thay thế, làm sắc mặt Lạc Thanh Từ lộ ra vài phần khó nhịn cùng đau đớn.
Nhưng Nguyễn Ly chỉ là hôn hôn mạt trăng non kia, chốc lát liền ngừng lại, nàng duỗi tay ôm Lạc Thanh Từ, cọ gò má nàng ấy, "Sư tôn, ngực đau sao?"
Lạc Thanh Từ trên mặt mồ hôi ròng ròng, "A Ly, ta có thể nhẫn nại."
Nguyễn Ly nhíu mày, "Ta không thể, ta không muốn làm sư tôn đau, vừa rồi sư tôn đều hộc máu rất nhiều."
Lạc Thanh Từ dở khóc dở cười, chuyện này quả nhiên lưu lại ám ảnh trong lòng Nguyễn Ly. Nếu nàng không mạnh mẽ đánh tan, sợ rằng về sau Rồng Con đều không dám chạm vào nàng.
Vì thế, nàng nheo mắt nhìn Nguyễn Ly, gương mặt vốn đứng đắn vạn phần, giờ phút này lại mang theo một tia tà tứ, "Nàng tiếp tục, ta liền hộc máu trong vui sướng. Nàng không tiếp tục, ta liền hộc máu trong nghẹn khuất."
Nguyễn Ly nghe vậy gương mặt càng thêm đỏ, nàng cúi đầu nhìn người dưới thân, Lạc Thanh Từ đôi mắt giờ phút này giống như tràn đầy một ao xuân thủy, trên trán giọt mồ hôi thấm ướt, vũ mị phong tình, khiến trái tim nàng xao động không thôi.
Lạc Thanh Từ sóng mắt lưu chuyển nhìn nàng, đôi tay câu lấy nàng, đem nàng kéo xuống, tại bên tai nàng nói nhỏ: "A Ly, muốn ta."
Bốn chữ này vừa ái muội vừa mang theo nóng rực, sức đánh sâu vào quá mức mãnh liệt, làm cho Nguyễn Ly người vừa mới trải qua một phen vui thích nhiệt khí dâng trào, nhịn không được suýt nữa hóa thành bản thể ngũ trảo kim long.
Đôi long giác vừa mới vất vả rút về, lại lần nữa nhô ra, kia sừng rồng trong suốt lại mang theo đỏ bừng, đáng yêu đến rối tinh rối mù, làm cho Lạc Thanh Từ nhìn đến không dời mắt được.
Nàng hôn hôn Nguyễn Ly sừng rồng, trên gương mặt thanh lãnh chỉ còn lại ôn nhu, "Đừng lo lắng, đồ nhi của ta lợi hại như vậy, ta nhất định không đau."
Nguyễn Ly đem sừng rồng cọ vào Lạc Thanh Từ, trong hơi thở nóng rực mang theo tia nguy hiểm, "Có câu danh sư xuất cao đồ, hôm nay đồ nhi liền muốn thỉnh giáo sư tôn."
Vừa nói, tay của nàng đồng thời trượt xuống, chậm rãi di chuyển dọc theo đường cong tuyệt mỹ, nơi nàng đi đến, băng lạnh từng chút bị lửa nóng xua tan, ấm hồ hồ một mảnh làm Lạc Thanh Từ dễ chịu cực kỳ.
Nguyễn Ly rất có tinh thần học hỏi, sau khi tiến vào lãnh địa bất khả xâm phạm kia, nàng liền ở giữa một mảnh ướt nóng đảo quanh, trước sau đem Lạc Thanh Từ từng trêu chọc nàng hồi đáp không sót một chút gì.
Bị sự trêu chọc cực kỳ thong thả của Nguyễn Ly giày vò đến choáng váng, Lạc Thanh Từ đã không biết thân thể đang ở nơi nào.
Nàng khó nhịn mà nhíu mày, ngực kịch liệt phập phồng, nhịn không được nói: "Thật là trò giỏi hơn thầy, chuyện tốt thì không nói, ngay cả chuyện cầm thú cũng học đến thuần thục như vậy, quả nhiên là rất có thiên phú."
"Đều do sư tôn đi trước làm tấm gương." Nguyễn Ly ôm lấy đôi chân ngọc đang quấn quanh bên eo nàng, nghiêng đầu hôn xuống. Nơi ấm áp này như có một loại ma lực làm người không thể khống chế được, cũng không thể nào thoát ra được, làm Nguyễn Ly hoàn toàn chìm đắm.
Theo động tác của Nguyễn Ly di chuyển, đôi sừng rồng cũng như có như không mà cọ vào bên đùi của Lạc Thanh Từ, vừa trơn trượt vừa ngứa ngáy, làm cho ngón chân của nàng không tự chủ được mà cong lên.
"Ưm... A Ly...." Thanh âm run rẩy kiều mị đủ để khiến bất luận một người nào hóa thành một vũng nước.
"Sư tôn." Nguyễn Ly có chút ngẩng đầu, ánh mắt mê muội mà nhìn Lạc Thanh Từ, "Ta muốn nàng, rất muốn nàng, ta muốn nàng đến phát điên."
Không ai có thể trông thấy vẻ phong tình mị hoặc của sư tôn lúc này, nó mang theo một loại quyến rũ trí mạng, phá hủy hoàn toàn tự chủ của Nguyễn Ly, làm nàng lần nữa vùi đầu hôn xuống.
Lạc Thanh Từ không thể không bắt lấy con rồng nhỏ đang làm loạn kia, hơi dùng sức mà đem Nguyễn Ly kéo đi lên, ẩn nhẫn nói: "Đồ nhi, nàng không thể làm chuyện khác hay sao? Vẫn là muốn vi sư đến dạy?"
"Sư tôn." Nguyễn Ly ánh mắt nóng rực nhìn Lạc Thanh Từ, trên môi lây dính một chút oánh nhuận càng làm nàng trở nên kiều mị vô cùng, "Nàng đến dạy ta."
Cũng không cần quá nhiều lời dư thừa, chỉ một câu như vậy cũng đủ mang đến dụ hoặc cùng hấp dẫn trí mạng, Lạc Thanh Từ đều cảm thấy lý trí của mình bị thiêu đốt không còn một mảnh.
Thân làm sư phó, đồ nhi của mình đã mở lời xin chỉ giáo, nàng sao có thể giữa đường lui bước. Ánh mắt nàng dò xét nhìn Nguyễn Ly, lại mang theo tay nàng ấy từng chút dời xuống.
Thuận theo sự dẫn dắt của nàng, Nguyễn Ly một đường không hề trở ngại vượt qua tuyết trắng, cuối cùng hội nhập một mảnh trơn ấm. Như du long vào biển, nàng liền mặc sức ngao du tứ hải, sung sướng mà vẫy vùng, mang theo lửa nóng mà đi sâu vào băng giá, đem băng kia từng chút hòa tan.
Thân thể cả hai đều thấm ướt mồ hôi, da thịt nóng bỏng dính sát vào nhau, làn u hương hoa mai trên người Lạc Thanh Từ càng trở nên nồng đậm, nàng cả người đều bị phong giam trong hơi thở Nguyễn Ly, đắm mình đón ý mà nghênh hợp theo mỗi một lần xâm nhập của nàng ấy, đem nàng ấy dung nạp, cưng chiều mà vỗ về xoa dịu.
Sự hợp nhất tâm linh bị gián đoạn trước đó bởi vì Lạc Thanh Từ hộc máu, rất nhanh đã được kết nối lại. Hai người vừa mới hoàn thành song tu, linh lực trong cơ thể còn chưa rút đi, cho nên như cũ một đường thông thuận.
Theo Nguyễn Ly nhiệt độ không ngừng tăng cao, Lạc Thanh Từ linh lực băng lam hóa thành cuồn cuộn dòng nước chảy, sôi nổi quấn lấy ngọn lửa rồng nóng bỏng kia, tạo thành từng đợt bọt nước vuốt ve thân thể Nguyễn Ly.
Mái tóc dài của nàng bị thấm nước, dính chặt vào tấm lưng tuyết trắng, uốn lượn dọc theo đường cong uyển chuyển mà xuống, từng gợn nước mang theo lửa đỏ không ngừng nhảy múa, tạo thành một bức tranh đẹp mắt.
"Đủ rồi, đồ nhi....vi sư chịu không nổi nữa...." Lạc Thanh Từ thân thể xinh đẹp phập phồng, nơi ngực âm ỉ liên miên đau nhức như mưa rơi xuống, làm nàng có chút chịu không nổi sự dày vò ngọt ngào này.
"Ta nhịn không được.... sư tôn...." Nguyễn Ly trước sau phá lệ quan tâm đến cảm xúc của Lạc Thanh Từ, nhưng giờ khắc này nàng hoàn toàn sa vào dục vọng, không có cách nào thoát ra được.
Hơi nước bốc lên, nước gợn sóng lay động, lửa đi vào trong băng vẫn còn hừng hực, ngày nối tiếp đêm cháy lan không dứt.
Nguyễn Ly không biết là đã muốn Lạc Thanh Từ bao nhiêu lần, cuối cùng đem thân thể sư tôn mềm nhũn ôm vào trong ngực, môi nàng quyến luyến hôn lên trán nàng ấy, vuốt ve mái tóc dài ướt át, hít thật sâu hương vị độc hữu của riêng Lạc Thanh Từ.
Một đêm này cả phòng linh lực giao hòa, trong nàng có ta, trong ta có nàng.
Bên trong Tiên môn phần lớn tu sĩ lựa chọn đạo lữ, việc đầu tiên suy xét đó là phải môn đăng hộ đối, càng là coi trọng tu vi thiên phú, như vậy trên đường tu hành mới có thể cho nhau ích lợi. Thậm chí có không ít người rắp tâm tìm đạo lữ chỉ vì lấy âm bổ dương, dùng tà thuật miệt mài song tu để tăng lên công lực.
Có thể thấy được song tu không chỉ làm thân thể vui thích, càng là một trợ lực lớn trong tu hành. Mà đối với Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly, tăng tiến tu vi chỉ là phụ, không đáng giá nhắc tới, lấy lòng bạn đời của mình mới là mục đích chính.
Tia nắng ban mai xé mở chạng vạng, chiếu rọi toàn bộ thế giới, ngoài động một đôi chim như hình với bóng đã sớm thức dậy, hết đợt này đến đợt khác hót cho nhau nghe, tiếng kêu du dương mà thanh thúy như là một khúc nhạc vui sướng, vô tình mà đánh thức hai người còn chìm trong mộng đẹp.
Tuy rằng ở cảnh giới của hai người, cũng không cần thiết phải ngủ, nhưng trải qua một đêm dây dưa, lăn qua lộn lại, chung quy là mệt mỏi.
Khi một con chim nhảy lên đầu cành hót vang lần nữa, một bàn tay thon dài trắng nõn từ trong rèm trướng dò ra tới, ngón tay nhẹ phất, một sợi thủy quang đột nhiên thẳng tiến ngoài động, hai cọng lông vũ phiêu đãng rơi xuống, hai con chim đáng thương liền bị ném đến bờ bên kia, hoảng không chọn lộ mà bay xa.
Lạc Thanh Từ mở mắt ra, vội vàng nhìn người trong ngực đang phồng lên quai hàm, nàng cúi đầu nhẹ nhàng sờ sờ sườn mặt nàng ấy.
Nguyễn Ly ưm ưm một tiếng, lại vùi vào ngực nàng ngủ ngon lành.
Nhìn cánh tay chính mình bị Nguyễn Ly gắt gao cuốn lấy, Lạc Thanh Từ trong mắt ý cười càng thịnh, lại hôn hôn lên gò má bị ép tới sưng phồng, thật là quá đáng yêu.
Chờ đến Nguyễn Ly lần nữa tỉnh lại, khung cảnh có chút hỗn loạn.
Bởi vì Nguyễn Ly đột nhiên mở bừng mắt, ngay sau đó hóa thành hình rồng xông thẳng ra ngoài động.
Lạc Thanh Từ trong lòng cả kinh, khoác áo ngoài theo sát không rời.
Ngoài động, con rồng vàng đỏ dài mấy trượng cuộn quanh ở cửa hang, dùng bốn trảo đáp xuống đất, đuôi rồng giương lên, cả người kim quang lập loè. Quanh thân lông mao cùng râu rồng vũ động trong gió, một đôi long mục rực rỡ lấp lánh.
Nàng tiến vào Nguyên Anh đỉnh phong.
Lúc Tà Niệm chiếm cứ thân thể nàng, nàng đã trong một năm ngắn ngủi đột phá đến Nguyên Anh, hiện nay kinh mạch khắp người đều được chữa lành, song tu tiến vào Nguyên Anh đỉnh phong cũng là hợp tình hợp lý.
Linh lực xung quanh như cuồng phong thổi quét tới, dũng mãnh tiến vào cơ thể Nguyễn Ly, Lạc Thanh Từ trong mắt tràn đầy vui mừng.
Tuy rằng là Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng chỉ cần cho Nguyễn Ly một ít thời gian củng cố sức mạnh, nàng ấy thực mau có thể Hóa Thần.
Ngũ trảo kim long được trời ưu ái, ngộ tính cực cao, phía trước bởi vì kinh mạch trói buộc nàng, hiện tại chính là biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay.
Lạc Thanh Từ cũng thăm dò sức mạnh trong người, nàng linh lực đã khôi phục không sai biệt lắm, chỉ còn kém nửa bước liền đột phá Tiểu Thừa đỉnh phong, tiến vào Đại Thừa kỳ. Phóng nhãn khắp Tu chân giới, cũng không có mấy người xứng làm đối thủ của nàng.
Trước mắt tình cảnh nguy khốn của nàng xem như giải quyết ổn thỏa.
Bên kia Nguyễn Ly tiến giai kết thúc, nàng hóa hình người rơi xuống bên cạnh Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, tu vi của ta lại tinh tiến."
Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly một cái, mặt mày nhẹ cong, cũng không nói chuyện.
Nàng vươn tay phải, trong tay xuất hiện đai lưng màu đỏ, nàng cúi đầu thay Nguyễn Ly buộc tốt.
Tuy rằng một câu không nói, nhưng ánh mắt cùng hành động của Lạc Thanh Từ thể thiếp vô cùng, làm Nguyễn Ly tràn đầy thỏa mãn, nhịn không được nhấp miệng nở nụ cười, nàng rất thích những ngày tháng này. Chờ xử lý xong chuyện Long tộc, nàng nhất định phải cùng sư tôn ẩn cư nơi đây, không quản sự đời.
"Đã lâu như vậy, không biết bên ngoài thế nào rồi. A Ly, ta cùng nàng đi xem xét một chút." Đoạn thời gian trước bởi vì linh lực của nàng chưa khôi phục, Nguyễn Ly cảm xúc không ổn định, cho nên không cách nào lộ diện. Hiện giờ đã tốt lên, các nàng cần thiết đi xem tình huống bên ngoài.
Nguyễn Ly nhìn sơn động, sau một lúc lâu ừ một tiếng.
"Không có việc gì, chúng ta sẽ sớm trở về." Biết tâm tư Nguyễn Ly, Lạc Thanh Từ nhẹ giọng trấn an.
"Ta biết, chỉ cần ta được ở bên sư tôn, đi nơi nào đều tốt."
Lạc Thanh Từ nghe vậy, nhẹ nhàng nhéo cái mũi của nàng, "A Ly ngoan như vậy sao?"
Nguyễn Ly giận liếc nàng một cái, "Sư tôn cứ như vậy mà đi ư?"
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Đương nhiên không được." Vừa dứt lời, chiếc mặt nạ quen thuộc liền xuất hiện trên mặt Lạc Thanh Từ.
Nguyễn Ly nhìn nữ tử mặc một thân y phục màu lam nhạt, mang mặt nạ lộ ra cằm, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Một lát sau, nàng đi tới trước mặt Lạc Thanh Từ, ngón tay nắm góc áo của nàng ấy, thấp giọng nói: "Ta đây làm sao bây giờ?"
Lạc Thanh Từ khóe môi gợi lên, nâng lên ống tay áo, "Nơi này tốt không?"
- ----------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Đi ra ngoài làm chính sự, không đi ra ngoài, sư tôn làm sao bị ngược?