Hàng Long Quyết

Chương 133: Hữu Tình Quyết chính là song kiếm hợp bích




"Mặc Diễm đã nhìn thấy A Ly hóa Kim Long, nàng ấy muốn trở về chỉ sợ không đơn giản." Hệ thống sầu lo không thôi, nhớ tới chuyện phát sinh ngày đó, không khỏi mở miệng nhắc nhở Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ trầm ngâm một lát, rũ mắt nhìn Nguyễn Ly đã ngủ say, trong mắt có tia ưu sắc.

Nàng cẩn thận sắp xếp lại thế cục trước mắt, hiện giờ Tiên môn đã chia năm xẻ bảy, chỉ cần Nguyễn Ly có thể đạt tới tu vi trong nguyên tác, nàng cũng không cần lo lắng Tiên môn sẽ đối Nguyễn Ly gây bất lợi.

Chỉ là Long tộc đang từng bước xâm lấn, trừ phi các nàng muốn lưu lại động phủ này cả đời, nếu không dĩ nhiên sẽ cùng Long tộc chạm mặt.

Hơn nữa thân phận Nguyễn Ly đã bại lộ, nàng ấy mệnh định sẽ là vương thượng Long tộc, Mặc Diễm sao có thể bỏ qua chuyện này, cho dù các nàng muốn ẩn cư cũng không dễ.

Vì vậy, nguy cơ lớn nhất của A Ly đến từ Long tộc, Mặc Diễm chẳng khác nào Thiên Cơ Tử thứ hai, thậm chí tu vi mạnh hơn Thiên Cơ Tử rất nhiều.

Ngoài ra mối họa tiềm ẩn từ ma khí vẫn còn đó, vấn đề này so Mặc Diễm còn muốn khó giải quyết.

Lạc Thanh Từ trong lòng tính toán, chuyện cấp thiết hiện giờ là phải khống chế ma khí trong người A Ly, dốc lòng tu luyện, sau đó tìm cơ hội đưa A Ly trở về, nắm lại quyền chưởng quản Long tộc.

Nhưng muốn A Ly được Long tộc công nhận, thân phận là một chuyện, quan trọng nhất có lẽ là mối thù xưa. Long tộc bị áp bức đã lâu sẽ không chấp nhận Điện hạ của mình ở bên đồ long sát thần Lạc Thanh Từ, huống hồ mối thù giết cha vẫn còn đó, loại phản bội này Long tộc sao có thể chịu đựng.

Lạc Thanh Từ tâm loạn như ma, "Hệ thống, ta không thể nói thật về thân phận chính mình, đúng không?"

Hệ thống trầm mặc hồi lâu, "Ngươi tuy rằng sắm vai Lạc Thanh Từ, nhưng trong mắt thế giới này, ngươi chính là Lạc Thanh Từ. Tôn Thần đã hy sinh rất lớn mới có thể từ dị giới mang ngươi vào đây, ngươi tồn tại đã là Thiên Đạo thỏa hiệp, nếu ngươi bại lộ thân phận, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép."

"Nhưng sự tồn tại của ta bây giờ, lại chính là vũ khí sắc bén Mặc Diễm dùng công kích A Ly. Nếu muốn Tiên môn cùng Long tộc giảng hòa, ta sợ rằng phải trả giá đắt." Lạc Thanh Từ có chút bất đắc dĩ, kỳ thực nàng cũng không sợ chết, nhưng nàng không đành lòng bỏ lại một mình A Ly, mất đi nàng rồi, Rồng Con sẽ thế nào đây.

Nàng tâm tư vừa chuyển, đột nhiên nhớ tới một vấn đề khác, "Hệ thống, trước kia ngươi từng nói, nếu nhiệm vụ thất bại ta sẽ bị mạt sát, vậy thành công thì sao? Ngươi nói ta vốn dĩ thuộc về thế giới này, sau khi ta đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo, ta còn có thể lưu lại không?" Lúc mới đi vào nơi này, nàng chỉ hy vọng sớm hoàn thành nhiệm vụ chạy nhanh trở về, cũng không có bao nhiêu lưu luyến, nàng cũng không nguyện ý bị cuốn vào một thế giới quái lực loạn thần không có pháp trị như vậy.

Sau khi nàng toàn tâm toàn ý đắm chìm vào nhiệm vụ cốt truyện, mãn tâm mãn nhãn đều là A Ly, hầu như không còn nhớ tới thế giới nguyên bản của mình nữa, cũng sắp quên đi thỏa thuận ban đầu rằng, hoàn thành nhiệm vụ nàng liền có thể trở về.

Thế giới kia nàng không có gì vướng bận, bản thân cảm tình cũng là đạm mạc, chỉ có A Ly ở thế giới này làm cho nàng vô cùng quyến luyến, cả đời không muốn xa rời.

Hệ thống nghe vậy cười khẽ: "Ta còn nhớ ngươi lúc ấy tức muốn hộc máu, hận không thể lập tức trở về, hiện nay lại sợ hãi sẽ rời đi, tình yêu thật sự khiến con người mù quáng."

Đây là lần đầu Lạc Thanh Từ nghe được hệ thống cười, lập tức ngây ngẩn cả người, "Ngươi thế nhưng cười?"

Hệ thống im lặng chốc lát, tiếng nói có chút trào dâng, "Ta vẫn luôn cảm thấy bản thân có thể cười, đời trước bị giam cầm trong bộ túi da kia, không thể làm chính mình, hiện giờ không còn gì trói buộc, ta hà tất phải nhịn."



Lạc Thanh Từ nghe xong đồng dạng bật cười, nàng hiểu ý Hệ thống, chính mình cũng vui vẻ vì Hệ thống đã có chuyển biến, "Ngươi nói không sai, làm chính mình là tốt nhất, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười. Con đường tu tiên đằng đẵng mênh mông, nếu cả đời phải che che giấu giấu, ẩn nhẫn chịu đựng, thì sẽ đánh mất đi rất nhiều niềm vui thú, cuộc sống cũng không còn ý nghĩa."

Hệ thống nhìn Lạc Thanh Từ, thở dài: "Kỳ thật trong lòng ta rất cảm khái ngươi có thể tiêu sái phóng túng như vậy, thậm chí là cực kỳ hâm mộ. Cho dù là ở thế giới kia, người có tính cách giống ngươi cũng rất hiếm, chẳng trách A Ly sẽ yêu thích ngươi. Ngay cả Tà Niệm, nàng chán ghét ta, nhưng đối ngươi cũng chưa từng xuống tay tàn nhẫn, sợ rằng nàng cũng đã thích ngươi rồi đi?"

Lời này nghe lên sao lại thấy chua chua, nhưng nhắc đến Tà Niệm, Lạc Thanh Từ trong lòng nhịn không được trào ra một tia cay chát, "Trên đời có ngàn vạn phẩm chất, tiêu sái chỉ là một trong số đó, cũng không có gì đáng để hâm mộ. Ngược lại người sống trong tra tấn cùng đàn áp, nhưng vẫn có thể quật cường lớn lên, linh hồn không bao giờ chịu khuất phục, đó mới là đáng quý."

"Đến nỗi Tà Niệm, cuối cùng nàng lựa chọn tha thứ, không phải cho ta, mà là cho ngươi. Ta nghĩ nàng cũng là bị linh hồn của ngươi thuyết phục rồi."

Hệ thống không có nước mắt, nhưng nghe Lạc Thanh Từ nói đến đây, trong lòng lại một mảnh ướt nóng. Lúc ấy Hồng Ảnh một phen lời nói, nàng đều nghe được rõ ràng, loại này hối hận tự trách cùng chua xót vô tận, không cách nào nhẫn nại được. Chung quy là tiếc nuối, chung quy là sai rồi, chỉ hy vọng đời này có thể nhìn thấy A Ly cùng Lạc Thanh Từ bên nhau viên mãn.

"Ngươi...... Ngươi thật sự là chọc người yêu thích." Hệ thống đầy ngập cảm động, cười thở dài.

"Quên đi, A Ly thích ta là đủ rồi. Hơn nữa, nhắc đến chọc người yêu thích, gương mặt này so với ta càng được hoan nghênh." Lạc Thanh Từ lời này chính là chua lòm.

Hệ thống bật cười, "Long tộc nhan khống cho nên yêu thích đồ vật long lanh xinh đẹp, đặc tính này cơ hồ khắc trong xương cốt, duy độc A Ly thái độ khác biệt, nàng thậm chí thích hết thảy đồ vật xấu xí có liên quan đến ngươi, ngươi ghen cái gì chứ?"

Lạc Thanh Từ hồi tưởng một chút, thật đúng như thế, vì vậy nàng giương khóe miệng, cúi đầu nhìn Nguyễn Ly, mãn nhãn sủng nịch, trong miệng lại không chịu thừa nhận: "Nơi nào xấu, thẩm mỹ của ta rất bình thường."

Cùng hệ thống trêu đùa xong, Lạc Thanh Từ vẫn nhớ tới vấn đề ấp ủ trong lòng mình, còn chưa đợi nàng hỏi tiếp, Hệ thống đã mở miệng nói: "Trên đời này ngươi chính là Lạc Thanh Từ, ngươi rời đi, Lạc Thanh Từ thân chết, thuận lý thành chương. Ngươi lưu lại, Lạc Thanh Từ tồn tại, vĩnh viễn là Lạc Thanh Từ."

Được tới đáp án chuẩn xác, trong mắt Lạc Thanh Từ hiện lên một tia hưng phấn, nhưng rất nhanh lại sầu não xuống, "Sau khi xong nhiệm vụ, ngươi sẽ thế nào? Sẽ đi về nơi đâu?"

Hệ thống không có lập tức trả lời, nàng nhìn Nguyễn Ly đang nằm trong lòng Lạc Thanh Từ, nhìn thật lâu mới thản nhiên cười đáp: "Tự nhiên là quay về chốn cũ." Cũng giống như Tà Niệm, nàng đến từ đâu, thì sẽ quay về nơi đó.

Lạc Thanh Từ nhíu mày, Hệ thống từng nói nguyên chủ đã không còn tồn tại, không hồn phách cũng không thể nhập luân hồi, vậy sau này Hệ thống làm thế nào bây giờ?

"Kỳ thật ta đã mơ hồ biết được một số chuyện, nhưng ta muốn chính miệng ngươi nói, vì sao ta sẽ giống hệt ngươi, vì sao ngươi lại chọn ta?"

Yên tĩnh hồi lâu, hệ thống mới ngưng sáp nói: "Muốn nghịch thiên sửa mệnh là phải trả giá đắt, một đời kia của ta cũng gánh vác không nổi, ta đành phải ích kỷ mà liên lụy ngươi. Ta sở dĩ lựa chọn ngươi, bởi vì nguyên bản Lạc Thanh Từ chỉ còn ngươi."

Lạc Thanh Từ sửng sốt, "Chỉ còn ta? Đây là ý gì?"

Hệ thống tiếp tục nói: "Ngươi đã từng hỏi ta, tại sao phải là ngươi, tại sao phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ gian nan như vậy, không có phần thưởng, thất bại còn bị mạt sát. Là bởi vì, ngươi còn tồn tại trên đời này đó chính là khen thưởng, mà thất bại bị mạt sát đó chính là trừng phạt, từ đầu đã là như vậy."

Hệ thống không thể trực tiếp nói ra thiên cơ, đây là thỏa thuận giữa tôn thần cùng thiên đạo, tiết lộ nhất định sẽ bị trừng phạt. Nhưng chỉ cần Lạc Thanh Từ có thể tự mình phát hiện, Thiên Đạo cũng không cách nào ngang ngược cản trở.

Lạc Thanh Từ mới đầu nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng nàng lặp lại nhấm nuốt lời Hệ thống mấy lần, ý niệm trong lòng đột nhiên trở nên rõ ràng, "Chỉ còn ta? Bởi vì ngươi đã chết dưới kiếm Nguyễn Ly, người chết đèn diệt, ngươi đã sớm không còn tư cách giao dịch cùng Thiên Đạo. Chết rồi, dư lại chỉ có kiếp sau, cho nên ngươi đã đem tất cả lần luân hồi của mình ra đánh cược, chỉ chừa lại ta.... Một đời."

Một câu cuối cùng phun ra, đôi mắt nàng bỗng nhiên trợn to, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng.

Hệ thống trầm mặc không đáp, đây rõ ràng chính là cam chịu.

Lạc Thanh Từ thanh âm mất tiếng, "Nếu ta thất bại, vô luận thế giới nào cũng sẽ không còn Lạc Thanh Từ. Ngươi thật sự điên rồi, ngươi đem kiếp sau của mình ra đánh đổi, ngươi có hỏi qua ý ta chưa, nếu ta thất bại, đó chính là vĩnh viễn không còn luân hồi."

Lạc Thanh Từ nói xong thật lâu mới bình tĩnh trở lại, "Đáng giá sao?Trả giá đắt như vậy, hy sinh tất cả lần tái sinh, chỉ vì đổi lấy một cơ hội không hề nắm chắc?"

Hệ thống lần này trả lời rất vững vàng, "Vì A Ly, ta hy sinh thế nào cũng đều đáng giá."

Lạc Thanh Từ không nói nữa. Hệ thống chính là tiếng lòng của nàng, nàng còn có gì để phản bác đây?

Nguyễn Ly thật sự mệt mỏi, cho nên sau khi được Lạc Thanh Từ ru ngủ bằng pháp quyết, nàng ngủ một giấc cho đến sáng hôm sau.

Khi nàng mở mắt ra, trong động phủ đã không còn bóng dáng Lạc Thanh Từ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng giật mình, xoay người lập tức ngồi dậy, xuyên hài chạy như bay ra bên ngoài động.

Còn chưa đến cửa động, nàng liền phát giác được một luồng kiếm khí, linh lực dao động quen thuộc làm sự khẩn trương cùng nóng nảy trong lòng nàng thoáng bình phục xuống.

Bầu trời hôm nay phá lệ sáng sủa, mặt trời mới vươn lên từ phương đông, ánh nắng rơi ngoài cửa động, chiếu vào Lạc Thanh Từ đang luyện kiếm, làm bộ trúc y trên người nàng ấy càng thêm nhẹ nhàng tươi đẹp, nhu hòa ôn nhuận tựa như cảnh xuân hội tụ, rồi lại tựa như ảo mộng.

Phía sau mặt nước mênh mông vô bờ phản chiếu ánh nắng nhỏ vụn, những ngọn núi xanh ngắt cùng với sóng nước lấp lánh, giống như bút mực phác hoạ.

Núi đã đẹp, thủy đã đẹp, người lại càng đẹp.

Vài tia hắc khí trên người Nguyễn Ly bị cuốn đi, tan biến không còn một mảnh, nỗi lòng càng ngày càng yên lặng.

Nàng nhìn Lạc Thanh Từ cổ tay quay cuồng, linh kiếm tâm tùy ý động, rõ ràng là khinh phiêu phiêu nhất kiếm, lại luôn có thể như tia chớp dừng hình ảnh ở một vị trí, lúc xuất kiếm linh hoạt, lúc thu hồi lại phảng phất lực tựa vạn quân.

Kiếm pháp nhìn như nhẹ nhàng lại lộ ra hùng hồn, kiếm ý như có như không, nhưng thân kiếm linh lực lại giấu giếm mũi nhọn, như bóng với hình.

Nguyễn Ly không có quấy rầy Lạc Thanh Từ, liền đứng ở cửa động nhìn Lạc Thanh Từ luyện kiếm.

Nhìn một lát Nguyễn Ly nhịn không được nhíu mày, ngay từ đầu nàng chỉ lo ngắm Lạc Thanh Từ, lại không nhìn kỹ kiếm chiêu cùng linh lực vận chuyển.

Hiện giờ Nguyễn Ly mới phát hiện, Lạc Thanh Từ dùng bộ kiếm quyết này thực quen mắt, tương tự Tuyệt Tình Kiếm Quyết, nhưng trong ký ức chiêu thức hoàn toàn tương phản, kiếm pháp cùng linh lực vận chuyển cơ hồ là đảo ngược.

Tuyệt Tình Quyết lạnh thấu xương mà cô độc, kiếm vừa ra tuyệt không khả năng thu hồi, mỗi nhất chiêu đều là không chút lưu tình, thậm chí có đi mà không có về. Mà trước mắt Lạc Thanh Từ ra chiêu sát khí giảm rất nhiều, chiêu thức phiêu dật linh động, nơi chốn thủ hạ lưu tình, tuy kiếm khí như bóng với hình, lại có rất nhiều lỗ hổng, giống như thiếu đi cái gì.

"Sư tôn, kiếm quyết này của nàng có chút cổ quái, thoạt nhìn giống Tuyệt Tình Quyết nhưng hướng đi lại nghịch chuyển." Nguyễn Ly không khỏi nói.

Lạc Thanh Từ nghe được giọng nói của Nguyễn Ly, ánh mắt vừa nhìn đi qua, thế kiếm trong tay lập tức loạn.

Vốn dĩ chiêu thức không được thông suốt, miễn cưỡng có thể đem kiếm chiêu hàm tiếp lên, linh lực lại có chút hỗn loạn, Lạc Thanh Từ vừa phân tâm kiếm lập tức thoát tay mà ra, chính mình bị linh lực phản phệ đánh lui về sau một bước.

Nguyễn Ly một cái phi thân tiến lên, tay trái bắt được kiếm của Lạc Thanh Từ, tay phải đỡ eo Lạc Thanh Từ, có chút khẩn trương: "Sư tôn?"

Lạc Thanh Từ ý bảo chính mình không có việc gì, nhìn Nguyễn Ly, "Nàng dậy rồi, còn có nơi nào không thoải mái?"

Nguyễn Ly nhìn thoáng qua Lạc Thanh Từ, ôm lấy người mang đến nơi ghế đá ngồi xuống, "Ta không có việc gì, nhưng thật ra sư tôn ngươi, linh lực còn chưa khôi phục, sao còn cậy mạnh?"

Lạc Thanh Từ giơ tay phất một cái, "Đây là ta dựa theo Tuyệt Tình Quyết tìm về Hữu Tình Quyết. Năm xưa Kiếm Thánh hao hết tâm tư sáng tạo ra Hữu Tình Quyết, ý đồ mượn nó vấn đỉnh kiếm đạo, lại bởi vì tao ngộ phản bội huỷ hoại kiếm tâm, mạnh mẽ đem Hữu Tình sửa thành Tuyệt Tình. Tuy Tuyệt Tình Quyết tinh diệu cao thâm, nhưng lại là con dao hai lưỡi, một khi dùng ra chỉ có thể địch chết hoặc ta chết, khắp nơi đều có vấn đề. Tu đạo vốn là tu tâm, người không có tâm sao có thể hiểu được đạo, Tuyệt Tình Quyết đến cuối cùng chỉ khiến người tu luyện bị huỷ hoại căn cơ. Ta muốn thử một lần, Hữu Tình Quyết so ra càng tốt, nhưng ta luôn cảm giác thiếu đi cái gì, một khi vận chuyển khẩu quyết, tựa hồ rất khó để hàm tiếp giữa các chiêu."

Nguyễn Ly nghe vậy nhìn kỹ tâm pháp trước mắt, lấy tay làm kiếm đánh vài đường, ngay sau đó nhíu mày: "Sư tôn, tâm pháp này linh lực nhảy vọt quá nhiều, từ nhâm mạch hội tụ xuống khí hải, trong nháy mắt lại từ đốc mạch đi thiên đột, ở giữa phảng phất thiếu đi cái gì, làm cho chiêu thức không thể liền mạch, cho nên khi sư tôn thoát kiếm mới bị phản phệ như vậy."

Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, "Ta hiểu, ta cũng từng nếm thử sửa chữa, nhưng chỉ là miễn cưỡng nối liền, vẫn không cách nào thông thuận."

Nguyễn Ly một mực nhìn chằm chằm khẩu quyết, ngón tay liên tục dao động, linh lực phun ra theo sát phất một cái, đem nơi kiếm chiêu có vấn đề một phân thành hai.

Nàng xem xét hồi lâu, đột nhiên ánh mắt sáng bừng nhìn Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, như vậy tựa hồ liền có thể thông thuận."

Lạc Thanh Từ ngẩn ra, đại khái bị giam cầm trong tư duy chủ quan, chưa từng đem vấn đề suy nghĩ theo cách này, như vậy vừa nhìn, hai bộ kiếm quyết, hai phương thức vận chuyển, một âm một dương, hàm tiếp thiên y vô phùng.

"Thế nhưng là hợp luyện."

- --------------------------------

*Sư tôn đánh cược tất cả các kiếp luân hồi của mình để cứu Rồng Con. Sư tôn khổ quá, tác giả ngươi thật tàn nhẫn!

*A Ly đời trước cũng đã đem luân hồi ra đánh cược, và nàng đã thất bại, cho nên mới biến thành Hồng Ảnh (không có linh hồn, không thể luân hồi).

*Đem luân hồi ra đánh đổi, vậy sau này Hệ thống sẽ đi đâu? Về chung nhà với Hồng Ảnh sao? Cả hai đều không còn luân hồi, vậy cùng lưu lại thế giới này cho đến khi tan biến cùng nhau, ta nghĩ kết như vậy sẽ rất đẹp, tác giả xin ngài cân nhắc!!!!!!

*Hữu Tình Quyết, chính là vừa song tu vừa luyện sao? Làm ta nhớ tới Ngọc Nữ Tâm Kinh......(nụ cười dần trở nên méo mó~)

*Sư tôn hy sinh hết kiếp luân hồi, và Lạc Thanh Từ hiện đại chính là kiếp luân hồi còn sót lại của sư tôn. Đại ca đem nhị ca đi đánh cược, khổ thân nhị ca quá!

*Tà giáo Hệ thống – Hồng Ảnh có thể giải tán từ bây giờ. Thứ nhất, Hồng Ảnh không phải A Ly. Thứ hai, Hệ thống là nguyên chủ, Lạc Lạc là chuyển kiếp của nàng, người nàng muốn cứu trước sau là A Ly, nàng hy sinh tất cả luân hồi chỉ để cứu A Ly, sao lại đẩy cp nàng với Hồng Ảnh? Rõ ràng Hệ thống là Lạc Lạc và chúng ta chỉ có một CP thôi: Lạc Lạc/hệ thống x A Ly. Hồng Ảnh là một sợi tàn niệm của A Ly nên xin đừng ghép Cp hỗn loạn như vậy nữa!

> A Lạc có A Ly và Hệ thống có Hồng Ảnh, xin đừng quấy nhiễu! Ai dám bảo ta giải tán? Có tin là ta rút tình căn của ngươi không?

>Tại sao phải giải tán, trong khi Hệ thống sớm muộn sẽ cùng Hồng Ảnh ra chuồng gà, ngồi ngắm hai luân hồi của mình ngày ngày ân ân ái ái ^^???

>Vậy chúng ta đang có tình tay ba Lạc Lạc/ Hệ thống x A Ly sao?

>Hệ thống xứng đáng có được A Ly kiếp này, mời A Lạc ra chuồng gà (haha).

>Theo cách nói của lầu trên, Hệ thống là Lạc Lạc, vậy Hồng Ảnh cũng là A Ly, sao ngươi lại làm mọi chuyện phức tạp lên như vậy?

>Quá hỗn loạn, hệ thống là chấp niệm còn sót lại của nguyên chủ trước khi luân hồi, hệ thống nên là một phần của sư tôn kiếp này.

>Hệ thống chỉ là một loại âm thanh/giọng nói vang lên trong đầu Lạc Lạc. Kiểu như phần mềm hack game Lạc Lạc tạo ra để hỗ trợ chính mình thôi, Lạc Lạc không phải hệ thống, mà hệ thống là một phần của Lạc Lạc.

>Vậy các ngươi có nghĩ đến vì sao Hồng Ảnh không còn luân hồi? Nếu hệ thống có thể đem luân hồi chính mình đi đánh cược, Hồng Ảnh không thể làm giống vậy hay sao?

*Tác giả ngài lại hack não ta rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hệ thống chuyển kiếp thành A Lạc hiện đại, sau đó A Lạc hiện đại bị hệ thống kéo trở về thế giới này làm nhiệm vụ, vậy cái vòng lẩn quẩn này tới bao giờ mới kết thúc?

*Điều này có hợp lý không tác giả? Sư tôn vẫn chưa phi thăng, sao có thể đem chính mình ra đánh cược cùng Thiên Đạo?

>Sư tôn là tôn thần, vẫn chưa nhìn rõ sao?