Tống Nguyên xin nghỉ phép năm và đến Cancún sớm hơn Văn Dã một ngày.
Y đặt một biệt thự riêng biệt với khu vực biển tư nhân rộng lớn, còn có cả môtô nước. Trước khi đến, y đã gọi điện cho người quản gia ở đây - một người lai Ấn Độ với chất giọng nặng đến mức Tống Nguyên phải nhíu mày khi nghe điện thoại. Có lần Thẩm Phong vô tình nghe được, vị trợ lý đã từng trải qua bao sóng gió này vẫn không nhịn được cười khi đóng cửa.
Cuối cùng Tống Nguyên soạn một email dài, bao gồm tất cả những chi tiết y nghĩ đến cho bữa tiệc sinh nhật, trước khi gửi còn đính kèm một tệp ghi rõ những thứ Văn Dã không ăn được và dị ứng. Thực ra y cũng không chắc anh có thích những thứ mình làm không, nhưng anh luôn nể mặt y, dù là trứng cháy hay cơm sống, anh vẫn cười lắc đầu rồi ăn hết.
Vali đặt ở cửa, Tống Nguyên đứng trước cửa sổ kính lớn nhìn ra biển bạc lấp lánh, một lúc sau y ngồi xuống giường nhắn cho Văn Dã một tin nhắn thoại: "Mai mấy giờ anh đến? Em ra sân bay đón anh."
Khung hội thoại màu xanh bay đi cùng âm thanh thông báo dễ chịu, Tống Nguyên nằm trên giường, nhìn tấm rèm trắng bay lên trần nhà vì gió, chờ đợi hồi âm.
Mưa ở hải đảo luôn đến bất ngờ, những đám mây đen xám tụ lại thành từng mảng lớn, những hạt cát bạc trông có vẻ mềm mại lún xuống theo từng giọt mưa. Đến khi tấm thảm bên cửa sổ ướt đẫm, Tống Nguyên mới đứng dậy đóng cửa. Ngay khi tiếng mưa gió dữ dội bị ngăn lại phía sau lớp kính, chiếc điện thoại im lặng bấy lâu rung lên hai tiếng, Tống Nguyên cười cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn trả lời của Văn Dã dưới khung chat màu xanh.
[Công ty đột xuất có cuộc họp, có thể phải chậm một ngày.]
Tống Nguyên đọc đi đọc lại tin nhắn của Văn Dã vài lần, nói không thất vọng là giả, nhưng cảm giác thất vọng cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, y phải học cách làm một người bạn đời vừa giỏi vừa ưu tú. Tống Nguyên cầm lại điện thoại, sợ làm phiền Văn Dã họp, y soạn những lời muốn nói thành văn bản, chưa kịp gửi đi thì màn hình điện thoại chuyển sang giao diện cuộc gọi đến.
Là Thẩm Phong.
"Có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia Thẩm Phong không trả lời ngay, cô im lặng hai giây, rồi mới cẩn thận hỏi: "Tống tổng, bên đó mọi thứ suôn sẻ chứ ạ?"
Có lẽ vẫn coi như suôn sẻ, y đã dàn dựng một vở kịch lớn, ánh sáng và bối cảnh đều đã bố trí xong xuôi, đang đếm ngược chuẩn bị kéo màn thì đột nhiên được thông báo nam chính không đến nữa. Ngoài những điều đó thì vẫn coi như suôn sẻ, vì vậy Tống Nguyên ừ một tiếng bên điện thoại: "Cũng được."
"Vậy thì tốt rồi..." Tiếng thở phào của Thẩm Phong rõ đến mức nghe được qua sóng điện thoại, Tống Nguyên nhíu mày nhẹ, giọng nói cũng trầm xuống.
"Thẩm Phong." Tống Nguyên gọi tên cô qua điện thoại.
Làm việc với Tống Nguyên nhiều năm, y luôn gọi đầy đủ cả họ tên cô, trong những lúc tâm trạng đặc biệt tốt, đôi khi cũng gọi cô một tiếng trợ lý Thẩm, vì vậy Thẩm Phong cũng rèn luyện được cách đoán tâm trạng của cấp trên thông qua những thay đổi nhỏ trong giọng điệu. Chẳng hạn như lúc này, có nghĩa là Tống Nguyên đang nghi ngờ cô.
Những ngón tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt, Thẩm Phong dừng lại một lát, cuối cùng vẫn quyết định khai báo thành khẩn.
"Văn tổng đã nhìn thấy máy ảnh của ngài..."
Tống Nguyên không đáp lời, y không thích chụp ảnh, càng không để máy ảnh ở nhà. Thẩm Phong không nghe thấy câu trả lời, bèn bắt đầu tự kiểm điểm: "Trước đây ngài bảo tôi dọn những thứ không dùng trong nhà ra ngoài, tôi dọn được một nửa thì nhận được điện thoại của giám đốc Phương bảo thông báo cho ngài họp, tôi vội gọi tài xế đến đón, nên quên dọn tủ sách, sáng nay Văn tổng đến giúp ngài dọn đồ, thì nhìn thấy..."
"Tôi biết rồi." Tống Nguyên ngắt lời Thẩm Phong, dừng vài giây rồi bắt đầu tự đi vòng quanh phòng. Điện thoại của Thẩm Phong vẫn chưa cúp, cô biết Tống Nguyên và Văn Dã có thể đi đến ngày hôm nay không hề dễ dàng, cũng biết Tống Nguyên đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức để tổ chức sinh nhật cho anh. Dù yêu nhau đến mấy, ở những thời điểm đặc biệt vẫn như đi trên băng mỏng, và khoảnh khắc đã bị dẫm dưới chân này, giờ lại một lần nữa bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
"Tống tổng." Thẩm Phong nói, "Tôi xin lỗi."
"Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất về nước." Tống Nguyên chớp mắt, "Càng sớm càng tốt."
Thời tiết trở nên khắc nghiệt không thương tiếc, trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ tối, Tống Nguyên nhìn chằm chằm những giọt mưa trượt xuống trên kính thành từng mảng lớn, trong đầu hiện lên đôi mắt của Văn Dã sau khi nhìn thấy những bức ảnh đó.
Thời gian quá lâu rồi, nếu không phải Thẩm Phong nhắc nhở, Tống Nguyên hoàn toàn không nhớ đến chiếc máy ảnh đó. Đó là lúc Lộ Khả Doanh và Văn Thuật kết hôn, Lộ Khả Doanh để tạm ở nhà y, nhưng sau đó mọi người cãi nhau, Lộ Khả Doanh cũng không đến lấy nữa. Nghĩ lại cũng biết tâm trạng của Văn Dã khi nhìn thấy những bức ảnh bên trong sẽ như thế nào, Tống Nguyên đứng bên cửa sổ ngây người, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, y vẫn giỏi làm hỏng mọi chuyện đến thế.
Màn hình điện thoại sáng lên, Thẩm Phong chuyển tiếp thông tin chuyến bay cho y, chỉ riêng việc quá cảnh ở Houston đã mất hai tiếng. Tống Nguyên lại xem lại tin nhắn Văn Dã gửi trước đó một lần nữa, mới tắt màn hình điện thoại.
Điện thoại đặt bên cạnh không sáng lên nữa, Văn Dã lại tập trung vào cuộc họp công ty. Thực ra anh không nói dối, khi chuẩn bị đi sân bay, anh thực sự nhận được lời mời của hai cuộc họp quốc tế, công việc rất gấp, nhưng anh cũng thực sự đang giận.
Một cơn giận vô lý, trẻ con.
Dù biết rằng mỗi sáng Tống Nguyên đều thức dậy trên cùng một chiếc giường với anh, nắm tay anh, hôn anh, nói yêu anh, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh của Văn Thuật trong máy ảnh, anh vẫn cảm thấy nghẹt thở trong một thoáng. Vì vậy khi nhận được tin nhắn thoại của Tống Nguyên, anh không trả lời ngay, dù trong suốt cuộc họp anh đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Giờ mùa đông trời tối đến rất nhanh, công ty lác đác vài ngọn đèn, trong đó có một ngọn đến từ phòng họp.
Cuộc họp vẫn chưa kết thúc, nghe thấy có người gọi tên anh trong video, Văn Dã ngẩng đầu lên, trong khung hình video chật hẹp chen chúc mấy người, rất không ngay ngắn hét to về phía anh: happy birthday, Wen. Văn Dã cong mắt, cười nói cảm ơn.
Sinh nhật năm nay anh nhận được rất nhiều lời chúc, khiến sự thật đã được xác nhận một lần nữa được chứng minh: tất cả mọi người đều không bằng một Tống Nguyên, và tình yêu thật sự là thứ tiêu hao, bằng chứng chẳng hạn như tiếng báo tắt máy khi anh vừa gọi cho Tống Nguyên, cũng như anh vẫn chưa nhận được lời chúc sinh nhật từ y, và sắp hết hạn trong bốn phút nữa.
00:01
Thật sự đã hết hạn rồi, Văn Dã mím môi, cố gắng tập trung vào cuộc họp đang diễn ra. Ba phút sau, anh nghe thấy tiếng bánh xe lăn qua thảm, tiếp theo, cửa kính từ bên ngoài được kéo ra, Văn Dã nhìn thấy Tống Nguyên - người đáng lẽ phải đang nghỉ dưỡng ở Cancún, nhưng bây giờ lại có vẻ hơi chật vật đứng ở cửa phòng họp.
"Anh trước tiên hãy nghe em nói." Tống Nguyên đứng bên cạnh chiếc bàn làm việc to lớn, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Văn Dã ngồi đó, hơi ngẩng đầu nhìn y.
"Em thừa nhận, em thật sự rất ngu ngốc, có đôi khi cứ nghĩ chỉ cần trong lòng em hiểu rõ là được, nhưng sự thật không phải như vậy, Văn Dã à, em muốn anh biết rằng, anh luôn là người quan trọng nhất trong lòng em, bây giờ là như vậy, sau này cũng vậy, trước kia cũng vậy."
"Em biết anh không muốn em nhắc đến Văn Thuật, trước đây em cũng nghĩ vậy, bởi vì em không muốn để anh nghĩ em là kẻ ngốc. Văn Dã, em đã nhận nhầm người, em ngay cả người mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng không phân biệt được, từ đầu đến cuối em đều sai."
"Ngay từ đầu đã là anh, anh giúp em nhặt bóng rổ, cười với em, bảo em chạy nhanh lên, luôn luôn là anh."
Tống Nguyên nói lộn xộn, những bản nháp viết trên máy bay đã quên sạch ngay giây phút y nhìn thấy Văn Dã, y không biết anh có còn giận y không, có hiểu không. Tiếng xe hơi gầm rú vụt qua đường cao tốc gần đó, Tống Nguyên chớp mắt nhanh hơn, Văn Dã đối diện với y, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
Vào lúc Tống Nguyên nghĩ là xong rồi, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm nhẹ, y thuận theo lực kéo tiến lên một bước nhỏ, cho đến khi lòng bàn tay áp vào ngực Văn Dã, Tống Nguyên ngẩn người, quỳ nửa người trước mặt anh.
"Tống Nguyên." Văn Dã gọi tên y, giọng rất nhẹ nói với y: "Tim anh đập rất nhanh."
Tống Nguyên đối diện với Văn Dã, đầu óc và cơ thể bỗng nhiên như trống rỗng, y chỉ có thể nhìn thấy anh cười với mình, dừng một lát rồi anh lại nói: "Em vẫn chưa chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Tống Nguyên gật đầu, liếm môi, nghiêm túc nói: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Văn Dã không nói gì, nghiêng đầu hôn y, cuộc họp vẫn đang tiếp tục, những người bên kia màn hình hét lên trêu chọc, Tống Nguyên theo phản xạ định lùi lại, nhưng bị bàn tay đặt sau gáy ngăn cản.
Văn Dã đưa tay gập máy tính lại, phòng họp trở nên yên tĩnh, vì vậy Tống Nguyên có thể nghe thấy anh ghé vào tai y, khẽ nói: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ lần nữa đi."
-
Hết-
Editor"s note: Thế là kết thúc. Cảm ơn những ai đã đồng hành cùng Dã Nguyên đến chương cuối, ai có cảm nghĩ gì cứ comment thoải mái he.
Chắc thời gian sắp tới mình quay về với việc dịch fic và tạm gác lại việc edit thôi, tại cũng hơi burnout, cộng thêm giờ đã hết truyện hợp gu để mần rồi. Nhưng ai có bộ nào hay có thể rec để mình nghía thử xem sao, có thể 1 ngày đẹp trời mình sẽ quay trở lại.
Chúc mọi người nhiều sức khỏe, thành công và hạnh phúc ^^