Đại Nguyên nói, ta muốn xuất bản sách, có tên gọi là “Lão nương lăn lộn trong giang hồ”.
Diệp Ngũ nói, loại sách này chắc phải cố gắng quảng cáo lắm mới được người ta để ý tới một chút, chẳng có đẳng cấp gì hết.
Đại Nguyên bị nàng nói trắng ra như vậy liền kích động - ngươi không coi trọng ta thì ta càng làm cho ngươi xem, khốn nạn! Đã vốn lạnh nhạt như vậy còn thường xuyên chà đạp người khác, quả nhiên yêu nữ nhân chả có cái gì tốt, còn muốn yêu cầu đối phương khoan dung, chăm sóc v.v… cái gì nữa chứ!
“Trình tiểu thư không vui?” Diệp Ngũ xoa xoa vành tai của Đại Nguyên, “Lúc cáu kỉnh thiệt là đáng yêu…”
“Này! Tự dưng khi không ta lại bị biến thành nơi để ngươi đùa giỡn như vậy hả? Cái gì mà Trình tiểu thư, làm ơn gọi đại danh xuyên biên giới của ta - Đại Nguyên! Khí tụ đan điền hít vô một cái, gọi theo ta, Đại Nguyên”.
Để viết “Lão nương lăn lộn trong giang hồ” Đại Nguyên dự định gặp lại bạn cũ của các nàng, người đầu tiên muốn gặp là Mạc Tịnh Ngôn và Vương Tử Hựu.
Nghe nói Vương Tử Hựu sau bao nhiêu năm đóng phim rốt cuộc cũng có một dịp nghỉ dài hạn đầu tiên, vui vẻ vô cùng. Đại Nguyên hỏi nàng có tính toán làm điều gì đó lãng mạn tuyệt vời không, Vương Tử Hựu lại nói thẳng là ở nhà nấu cơm cho vợ ăn. Đại Nguyên nhìn Mạc Tịnh Ngôn giống như có chút béo ra, còn muốn tiếp tục như vậy nữa sao? Vương Tử Hựu lắc đầu nói: “Không có cách nào khác, cái nguy cơ tuổi trung niên này ta không thể nào ngăn cản được, nếu như có thể béo mập, thì cứ coi đó là một loại hạnh phúc đi…”. May mắn là tốc độc nói của Vương Tử Hựu khá nhanh, bằng không nàng chưa kịp nói xong đã bị Mạc Tịnh Ngôn đá vào mông.
“Lần trước cân trọng lượng hình như ngươi còn nặng hơn ta…” Mạc Tịnh Ngôn cười lạnh nói.
“… Không được khai hết ra như vậy chứ”. Vương Tử Hựu lại giả vờ đáng yêu khờ dại, “Mạc tỷ tối nay muốn ăn gì nào? Để ta đi chuẩn bị nha”.
Mạc Tịnh Ngôn sờ sờ đầu của nàng, “Lúc này mới ngoan này”.
Vương Tử Hựu đi nấu cơm, Đại Nguyên cảm thấy không khí có chút không đúng, trước kia không phải gặp nhau là cãi nhau chí choé ồn ào sao, chả lẽ đổi tính rồi? Trở nên dịu ngoan như vậy. Mạc Tịnh Ngôn ghé tai Đại Nguyên, rất thần bí nói nhỏ, “Đó là bởi vì gần đây nàng có việc xin xỏ ta”.
“Nàng xin gì ở ngươi?”
Mạc Tịnh Ngôn nói thật ra Vương Tử Hựu rất thích em bé, các nàng kết hôn lâu như vậy rồi ý định sinh em bé vẫn cứ xoay quanh đầu của nàng, nhưng hai nữ nhân thì sao mà sinh được, Vương Tử Hựu cũng không có thích vợ mình lại sinh ra một đứa nhỏ có nửa huyết thống của đàn ông khác, cho nên gần đây nàng vẫn quy thuận trăm bề, hình như muốn làm cho một người không thích con nít như Mạc Tịnh Ngôn đáp ứng cho nàng nhận nuôi một đứa nhỏ.
“Thật sự là một kế hoạch hoàn hảo… Nhưng mà chắc các ngươi cũng biết là truyền thông sẽ chẳng bỏ qua cho các ngươi đâu nhỉ”.
Mạc Tịnh Ngôn trấn định cười nói: “Không tha cho chúng ta thì như thế nào chớ?”
Đại Nguyên đột nhiên bừng tỉnh, Mạc Tịnh Ngôn và Vương Tử Hựu không còn là đôi tình nhân rối rắm trong tiệc come out hay không nữa, các nàng cũng không cần biết người ngoài nhìn mình như thế nào, vì chính mình mà sống.
Điều này cần phải có đủ sức mạnh mới có thể quyết đoán như vậy, hai người bọn họ đã đứng ở một tầm cao mới mà nhìn xuống rồi.
Đại Nguyên vui vẻ cười: “Thấy các ngươi hạnh phúc ta rất vui vẻ”.
Ánh mắt Mạc Tịnh Ngôn có chút chần chừ, giống như là nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, có ngọt ngào, có chua xót, nhưng nhìn tương lai trước mặt, nàng cần phải kiên định dũng khí của bản thân mới có thể đạt được sự kiên quyết đó:
“Cảm ơn Đại Nguyên, ngươi cũng phải hạnh phúc”.
Tô Trì làm phóng viên tạp chí cũng có chút mệt mỏi, 80 khuyên nàng nên nghỉ ngơi một thời gian, nàng lại nói muốn thay đổi môi trường.
“Cho nên các ngươi muốn di dân sang Pháp?” Đại Nguyên giật mình.
“Đúng vậy”. 80 đối với bất kì quyết định nào của Tô Trì bộ dạng đều giống như phục tùng tuyệt đối, trong mắt nàng Tô Trì đầy tài năng và lãng mạn, cùng nàng đi thành phố Paris hoa lệ sẽ ko phải hối hận đâu.
“Nhưng mà nước Pháp chưa có cho kết hôn chắc các ngươi cũng biết”. Từ trong tâm Đại Nguyên không muốn để cho 80 rời đi.
“Chúng ta không phải vì kết hôn được hay không mới đi”. Tô Trì đem vali đã được sửa soạn tốt đi ra, Tô Trì mặc áo sơ mi không tay để lộ cánh tay có một ít đường cong cơ bắp, có một loại xinh đẹp khó tả, “Với ta kết hôn chỉ là một tờ giấy chứng nhận, chỉ có người không tin vào bản thân mới xem tờ giấy kết hôn quan trọng tới mức như vậy. Là của mình thì vẫn là của mình, bay đến nơi nào trên trái đất này cũng là của mình. Chỉ có điều ta thấy thành phố đó hợp với chúng ta mà thôi”.
Đại Nguyên nhún vai: “Yên tâm, ta chưa bao giờ nghĩ muốn theo các ngươi đi Paris đâu”.
80 dựa lại gần ôm nàng thật chặt: “Ta sẽ rất nhớ ngươi, Đại Nguyên”.
Đại Nguyên vỗ vỗ lưng của nàng, “Làm gì vậy nha… Đừng có đa cảm như vậy, đâu phải là cả đời không gặp lại nữa đâu, chờ các ngươi ổn định ta qua đó thăm các ngươi”.
Tô Trì hừ một tiếng, xoay người rời khỏi.
Chỉ đêm nay thôi đó, sau này không được thân mật như vậy nữa. (=)) có người ghen rồi).
Ngày Tô Trì và 80 rời đi, Đại Nguyên thấy giống như mình đã gặp cảnh tượng này ở đâu đó rồi thì phải, cũng đồng dạng khoảng không ở sân bay, cũng thanh âm động cơ máy bay đáp xuống ầm ĩ trong lỗ tai nàng, nhưng mà lúc này nàng không có đứng ở đây một mình, bên cạnh còn có một nữ nhân tên Diệp gì gì đó.
“Đi về thôi”. Hai người đứng cũng thật lâu.
“Ân”, Đại Nguyên cúi đầu yếu ớt nói, “Về thôi”.
Ngày Tả Thiên đoạt giải nhà sản xuất tốt nhất Đại Nguyên cũng có đi tham dự, thiếu chút nữa nàng nhìn nhận không ra Tả Thiên.
Trên sân khấu nhìn nàng thật chững chạc thành thục, cầm giải thưởng có giá trị lớn như vậy vẫn trấn định tự nhiên, mặc quần áo có hoạ tiết hồ điệp, mang giày cao gót, tóc được cột lên để lộ cả khuôn mặt, đôi mắt tự tin, khéo ăn khéo nói.
Một người trước đây ngây ngô tới mức giày cao gót cũng không mang, liếc mắt một cái cô gái luôn bị xem nhẹ giữa đám đông kia đã biến thành một nhân vật lớn. Người mà bị giới phê bình trước đây chê là có tố chất tâm lý rất kém, không có khí chất, tính cách thì cứng đầu, nay lại đứng cầm cái cúp mà bao nhiêu nhà sản xuất âm nhạc chân chính tha thiết mơ ước cười thật thong dong đây?
Thời gian sao lại trôi nhanh như vậy a…
Tả Thiên đi vào trong hội trường, Cung Mặc sớm đã chờ ở đó.
Cung Mặc kỳ thật nhìn chẳng có khác gì trước đây, vẫn mặc quần áo lộng lẫy như trước, khuôn mặt trang điểm thật xinh đẹp, xịt nước hoa CoCo Mademoiselle mà có thể ngửi thấy từ thật xa, ánh mắt vẫn hướng về phía Tả Thiên đang đi tới mà cười thành một đường chỉ.
Có lẽ chỉ có người như vậy mới có thể chủ động thành công theo đuổi tình yêu mà mình muốn chăng? Bề ngoài tuy rất khó nhìn ra, nhưng Cung Mặc đúng thật là người trong tình yêu chỉ có một lòng duy nhất.
“Này, đây không phải là Đại Nguyên tỷ sao?” Cung Mặc vẫn rất nhiệt tình khi nhìn thấy Đại Nguyên, “Đã lâu không gặp, tối nay cùng chúng ta đi liên hoan không?”
“Liên hoan? Vì chuyện gì?”
“Ăn mừng a!”
Đại Nguyên thật không nghĩ tới bản thân mình có thể từ chối lời mời liên hoan sau lần đầu tiên gặp lại.
Năm đó Kiều Ca tuyên bố rời nhóm nhạc thì làm một buổi liên hoan chia tay, người hâm mộ đều tha thiết mong chờ có một ngày các nàng có thể hội họp, hi vọng có thể nhìn thấy năm người các nàng lại đứng trên sân khấu mà ca hát. Đáng tiếc Đại Nguyên khi nhận được tin này thì đều biết các nàng dường như không có khả năng tái hợp, trước tiên đừng nói tới chân Tử Khiêm bị thương, chỉ là với địa vị hiện tại của Kiều Ca thì việc tái hợp là điều không thể xảy ra. Tả Thiên và Trì Chân đều làm nhà sản xuất âm nhạc, Cung Mặc thì hoàn toàn dốc lòng trong việc quản trị hành chính, mà Diệp Cửu lại quấn quít lấy Tiểu Phi của nàng chuẩn bị cho album EP đầu tiên thì bận tới mức sắp bay mất luôn. Cho nên phần trăm hi vọng họ có thể tái hợp bé như chân con kiến ấy, bất quá lâu lâu lại làm một buổi biểu diễn tình cờ an ủi tâm trạng của người hâm một thương tâm cũng được.
Đại Nguyên rất muốn biết cái lần liên hoan ăn mừng này có mặt Kiều Ca hay không, không ngờ Kiều Ca xuất hiện thật, vẫn là đi cùng với Tử Khiêm.
“Hi, lâu quá không gặp mọi người”. Kiều Ca mỉm cười chào hỏi, ba người kia cũng đáp lại thật tự nhiên. Tử Khiêm ngồi ở bên cạnh Kiều Ca không nói gì nhiều lắm, mọi người giống như bạn cũ lâu năm nói chuyện trên trời dưới đất, kể lại tình hình gần đây thế nào. Đại Nguyên ngồi ở giữa cảm thấy cái cảnh này quả thật có chút thú vị, mà… Tử Khiêm quả nhiên vẫn ngồi ở bên cạnh của Kiều Ca, nhìn qua vẫn thấy là xứng đôi nha.
“Xin lỗi, tới trễ rồi!”
Đại Nguyên quay đầu, rõ ràng là Trì Chân! Trì Chân tới đây! Đại Nguyên thật muốn nhào tới bên người của Trì Chân để hỏi cho rõ, Ai cha, quả thật bị vợ quản nghiêm này nọ cũng không tới mức thái quá nha.
Trì Chân nhìn sơ qua rất có tinh thần, Mộ Hiểu Phong cũng rất vui vẻ, hai người cũng không có thay đổi gì, vẫn dính nhau như keo hồ.
Trì Chân trước đây làm trợ lý trong văn phòng của Đại Nguyên, sau đó bị Mộ Hiểu Phong đuổi theo nàng tái hôn, sau đó vì áp lực quá lớn mà nàng và Trì Chân nói phải cao chạy xa bay ra nước ngoài tị nạn. Sau khi nghe tin tức này trong lòng Đại Nguyên muốn nói, không được, Trì Chân ngươi dám là người không có chủ kiến, người ta bảo đi thì liền đi như vậy coi như ta chưa bao giờ quen biết ngươi!
Kết quả Đại Nguyên vẫn như trước đây quen biết Trì Chân, hơn nữa không gặp một khoảng thời gian còn rất tưởng niệm.
Gặp lại Trì Chân vẫn như một cô gái bình thường, da đẹp mắt sáng, giơ tay nhấc chân lại có chút phong nhã hào phóng. Đại Nguyên cũng không muốn thu hồi ánh mắt, lúc trước sao lại để vưu vật này chạy mất chứ? Mộ đại tỷ, cho dù người có trừng mắt nhìn ta cỡ nào thì ta cũng cứ nhìn đấy! Làm như ai cũng giống ngươi nhìn đâu cũng thấy ý dâm sao! Đêm này không mang theo Diệp Ngũ tới thật là một lựa chọn sáng suốt a.
Nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Trì Chân, Đại Nguyên ý thức được mình đã bỏ lỡ, bỏ qua rất nhiều cơ hội. Nhưng có thể giống như Trì Chân, hay giống 80 cũng vậy, không thuộc về Đại Nguyên, cho dù có xuất hiện, gặp gỡ trong chốc lát rồi cũng là đường ai nấy đi.
Cho nên không cần phải chấp nhất, dù sao nếu như nàng muốn để ý, cho dù không phải là người yêu thì cả đời cũng có thể biết được tin tức của nàng.
Cơm nước xong cả đám liền rủ nhau đi karaoke, tìm một chỗ mà Đại Nguyên biết rõ, họ cũng giữ bí mật tốt lắm.
Mọi người còn hát chưa đã ghiền thì đã khui ra ba chai rượu mạnh, gan của Đại Nguyên liền run rẩy, chạy nhanh ra ngoài gọi điện cho Diệp Ngũ tới cứu nàng.
“Cuối cùng cũng nhớ tới ta rồi sao?” Diệp Ngũ vừa mặc quần áo vừa nói.
“Thân ái khó chịu này nọ không có thú vị nha, mau tới cứu ta đi, đêm nay về nhà ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt!”
Diệp Ngũ cười, “Được, vậy ta chờ xem”.
Đại Nguyên cúp máy, nghe thấy tiếng nhạc linh động chảy xuôi theo không khí ra đến đây, ca từ bài hát khiến nàng như say mê.
“Bởi vì tình yêu như thế nào cũng có tang thương, cho nên chúng ta vẫn còn hình dáng của tuổi trẻ…”
Diệp Ngũ từ trong phòng đi ra liền gặp mặt Tiểu Bát, thấy sắc mặt Tiểu Bát đỏ bừng, quần áo thì lộn xộn, nhìn sao cũng thấy kỳ quái.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không, không có gì…” Tiểu Bát nhanh chóng chạy qua bên người của Diệp Ngũ trốn mất, Diệp Ngũ vẫn cảm thấy quái lạ, cho đến khi Khuất Dĩ Lộ xuất hiện liền hoá giải nghi vấn của nàng.
“Ngũ tỷ, có thấy Tiểu Bát đi qua đây không?” Khuất Dĩ Lộ nhìn có chút sốt ruột, nhưng mà chết tiệt ở chỗ là sắc mặt của nàng cùng với Tiểu Bát hồng hồng giống nhau, trong lúc nhất tời Diệp Ngũ tưởng tượng được rất nhiều chuyện không nên nghĩ tới.
“…” Còn gọi ai là Ngũ tỷ vậy a!
Khuất Dĩ Lộ thở dài: “Khi nào về ta sẽ từ từ nói chuyện với ngươi, ta đi tìm nàng trước đã!”
Nhìn thấy bóng dáng Khuất Dĩ Lộ đi xa xa, Diệp Ngũ mới nhớ lại tiếng gọi “Ngũ tỷ” kia có chút không được tự nhiên. Này! Ta không có muốn nhận người thân như thế này a!
Diệp Ngũ mặc thêm quần áo rồi lên đường, đi ra tới cửa thì nhìn thấy Diệp Nhất và Diệp Nhị mới từ bên ngoài trở về. Diệp Nhị đi xuống xe trước, lái xe cong lưng đón lấy tay Diệp Nhị đỡ nàng xuống dưới.
Diệp Nhất từ trong chiếc xe màu đen đi ra, hai người đứng sóng vai với nhau, hai gương mặt thanh tú giống nhau nhưng khí chất có chút khác biệt, nhìn rất giống bức tranh Châu Âu thời Trung Cổ.
“Tiểu Ngũ đi ra ngoài sao?” Diệp Nhất ôn nhu cười rộ lên.
“Có phải là hẹn với người tên A Nguyên kia không?” Diệp Nhị nói năng cẩn trọng vẫn còn cái tật không nhớ tên người như trước.
“Người ta tên Đại Nguyên…” Diệp Ngũ thở dài, “Ta đi đây”.
“Về sớm một chút a”. Diệp Nhất nói với theo bóng dáng của Diệp Ngũ.
Diệp Ngũ dừng bước quay đầu lại nhìn, Diệp Nhất tựa vào vai của Diệp Nhị, hai người nhẹ giọng thì thầm không biết đang nói cái gì, chắc là lại nhắc nhở thời tiết đang trở lạnh, nên dặn dò linh tinh gì đó đi. Nhưng mà Diệp Ngũ thật hâm mộ phần tình cảm này của hai tỷ tỷ, trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng có đủ dũng khí cùng đối phương bước đi từng bước… Có thể trên thế giới này không có người nào có thể tới gần nhau như các nàng nhỉ? Dòng máu giống nhau chảy xuôi, sinh mệnh quấn quít lấy nhau.
Trên đường đi tìm Đại Nguyên thì có một chiếc xe chạy qua, ngồi trong xe là một nữ nhân vì con gái lựa chọn quà sinh nhật Hạ Tri Diêu.
Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của Hạ Đình Đình, Hạ Tri Diêu thích con số này, càng yêu con gái, muốn chúc mừng sinh nhật con gái thật hoành tráng.
Hạ Tri Diêu đem xe dừng trước cửa thương xá, bên trong thương xá ánh đèn màu cam chiếu ra khiến cho người ta có cảm giác ấm áp. Hôm này người ở thương xá khá đông đúc, Hạ Tri Diêu lại rất nhớ con gái, nên liền mua một túi đồ chơi thật lớn để lấy lòng rồi bước nhanh ra ngoài.
Ngay từ đầu nàng cũng không chú ý tới người ở phía trước đi tới, nhưng tới khi người nọ đi tới trước mặt thì trái tim của Hạ Tri Diêu đột nhiên run lên, giống như bị một sợi dây vô hình quấn quanh nàng, bỗng nhiên quay đầu lại thì gương mặt kia đã đứng ở trước mặt của nàng.
Hạ Tri Diêu mở to mắt nhìn khuôn mặt của Điền Đình Đình, quả đúng là nàng, rồi lại giống như một người hoàn toàn xa lạ. Tóc thật dài, phong cách ăn mặc cũng thay đổi, thậm chí ánh mắt cũng không còn giống như trước. Điền Đình Đình ôm một cuốn sách về ngành kiến trúc bước nhanh về phía trước, giống như một người tuổi trẻ ở thành thị bận rộn khác, không dừng lại một chút, cũng không có đưa mắt nhìn xung quanh.
Gặp Điền Đình Đình đi ngang qua giống như bất kì một người xa lạ nào khác trên thế giới này, không chần chờ, không lưu luyến.
Nhưng mà nàng lại đem toàn bộ bước chân của Hạ Tri Diêu trở nên xáo trộn, chờ nàng đi ra khỏi thương xá, Hạ Tri Diêu không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng nhưng vẫn đứng yên đó không nhúc nhích.
Cuối cùng nàng nở nụ cười, thì ra bản thân mình ngày ngày đêm đêm bận lòng, thời điểm gặp lại, người kia đã không còn nhận ra gương mặt mà mình đã từng yêu nữa rồi.
Đúng là thời gian đã đem cái gì gọi là “Yêu” đó giết chết theo năm tháng, cuối cùng vết thương ngày xưa cũng được một người khác vuốt ve, rồi yêu hận khắc cốt ghi tâm cũng không thể nào làm người ta quay đầu một lần.
Vốn tưởng rằng nàng đã đặt một dấu chấm tròn lên bức tranh bạn cũ kia, không nghĩ tới bây giờ mới là cái kết cục chân chính.
Hạ Tri Diêu quay đầu, cất bước đi về hướng ngược lại, mỗi bước đi nàng lại có cảm giác da nàng nứt toác ra một miếng, dần dần cho tới khi lớp da bên ngoài này vỡ hết, nàng lại biến thành một con người hoàn toàn mới, ngẩng đầu đi về tương lai mông lung phía trước.
Chuyện cũ trong cõi giang hồ, vô số gợn sóng, toàn bộ đều hoá thành bụi bặm trong một quyển sách.
Toàn văn hoàn.