Diệp Thất không có cho Kiều Ca một câu trả lời, chỉ đơn giản đưa nàng về. Đối với sự trầm mặc của Diệp Thất thì Kiều Ca hình như đã có sự chuẩn bị, có lẽ nụ hôn cam chịu kia làm cho nàng cảm thấy mình vẫn còn có thể đấu tranh chờ mong một con đường sống được, nàng cũng không tiếp tục khăng khăng nữa, ngoan ngoãn quay lại khách sạn.
“Sẽ liên lạc chứ?” Lúc chia tay Kiều Ca ngay cả câu hỏi cũng cẩn thận từng li từng tí, không giống một người bạo quyền trong trí nhớ của nàng tí nào. Sự thay đổi này có phải là đã quá muộn hay không?
Nếu như ngay từ đầu dùng sự ôn nhu này để cư xử trong thời gian yêu nhau thì…
Tuần lễ thời trang Paris kết thúc Diệp Thất và đồng nghiệp cùng trở về nước, khi máy bay vào trong đám mây nàng còn suy nghĩ không đâu, ngay cả đồ ăn vặt cũng quên ăn.
Nàng có dự cảm rằng chuyện của nàng và Kiều Ca không thể nào dễ dàng cởi bỏ khúc mắc như vậy được.
Sự thật chứng minh mặc dù bề ngoài của Diệp Thất có trung tính đến mức nào đi chăng nữa thì trực giác của nữ nhân này vẫn cực kì chuẩn xác. Sau khi về nước Kiều Ca bắt đầu tiếp tục chiêng trống rùm beng liên lạc với nàng. Đoạn thời gian trước Kiều Ca bộn bề nhiều việc, quay phim chụp ảnh… nên không rảnh để quấy rầy nàng, gần đây thì không có nhiều việc nên Diệp Thất mỗi ngày lại bắt đầu nhận được tin nhắn ân cần hỏi thăm cùng với những món quà tinh xảo.
Trở lại giai đoạn yêu nhau? Theo đuổi một lần nữa? Nghe giống như trích đoạn trong phim vậy, quả nhiên là lại diễn trò, giống như bắt đầu diễn một bộ phim trong cuộc sống thực tế sao?
Diệp Thất cũng không đem nhiệt tình của Kiều Ca để ở trong lòng, vẫn như lúc trước chiều tan ca nhận lời mời của Nomo đi ăn cơm, dạo phố, xem phim.
“Cái quảng cáo mà ngươi đóng kia…” Nomo gởi tin nhắn nói mời Diệp Thất đi ăn cơm: “Trước đây cũng không hề nghe ngươi nhắc tới”. Nàng dè dặt đặt câu hỏi, vừa uống nước vừa quan sát phản ứng của Diệp Thất.
Diệp Thất cắn ống hút, đôi mắt đen tròn tròn xác định chắc chắn: “Gì? Cái quảng cáo kia sao? Là bởi vì trong nhà bắt đầu thay đổi phương thức kinh doanh mới, không phải ý của ta”.
“Nga, thì ra là như vậy a… Bất quá nhìn gương mặt của Tử Khiêm xuất hiện khắp phố lớn ngõ nhỏ, thật sự là một việc rất kì lạ”. Nomo cố gắng cười thật độ lượng, tuy rằng nàng cũng chẳng biết nàng dựa vào cái gì mà rộng lượng nữa.
“Việc này…” Hai tay Diệp Thất cầm lấy cái ly, rất giống một con mèo nhỏ lưu lạc đang chờ người khác nhận nuôi, “Ngươi để ý chuyện này sao?”
“Cũng, cũng không phải như vậy!” Nomo hơi cao giọng làm cho bản thân cũng có chút hoảng sợ, “Nhưng mà có chút, ách… không quen!” Không thể phủ nhận có rất nhiều lúc ánh mắt của Diệp Thất làm cho Nomo mặt đỏ tim đập, nàng không biết mấy chuyện mất mặt như vậy còn tiếp tục đến khi nào.
Diệp Thất cúi đầu mỉm cười: “Yên tâm, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa”. Nàng xiên một miếng lòng trắng trứng bỏ vào miệng, “Ta chẳng còn hứng thú gì với giới giải trí, qua một khoảng thời gian nữa thì khuôn mặt kia sẽ không làm ngươi bối rối nữa”.
Nomo thật muốn làm sáng tỏ việc đối diện trước khuôn mặt của Diệp Thất - cái nàng thấy bối rối không phải là nhìn thấy mặt của Diệp Thất, mà là mỗi lần nhìn thấy đều làm cho nàng đứng dừng chân bất động. Chuyện mất mặt hơn là nàng nửa đêm cầm máy chụp hình chụp tấm biển quảng cáo để bên cạnh trạm xe buýt, cài đặt làm hình nền trên máy tính - cứ như vậy trong máy tính của nàng có hơn ngàn tấm hình của ‘ngôi sao Lâm Tử Khiêm’.
Bữa cơm này cả hai người đều cảm thấy mất tự nhiên, bộ dáng ngượng ngùng gượng cười của Diệp Thất rõ ràng là từ sự luống cuống của Nomo, Nomo trong lòng oán niệm đứa nhỏ xấu xa Tử Khiêm này, bình thường đều thực ngoan tự dưng trở nên phúc hắc, thực làm cho người ta không chống lại được.
Các nàng đi thang máy xuống bãi giữ xe, ngọn đèn dưới bãi đỗ xe mờ mờ ảo ảo, chính vì ánh sáng như vậy càng khiến cho không trí trở nên vẻ kì dị, làm cho trong lòng Nomo từ khi ngồi vào trong xe nhộn nhạo không ngừng.
Ngồi bên tay trái của nàng là Diệp Thất đang cúi đầu nghiêng vai khởi động xe. Ánh mắt của Nomo vẫn không rời khỏi người nàng, tinh tế quan sát từng cử chỉ của nàng. Mái tóc che khuất ánh mắt cùng với một phần mũi chỉ còn lại một chút hình ảnh mờ nhạt, đôi môi đầy đặn mềm nhẵn khép lại, nếu như được hôn lên đó thì cảm giác có lẽ là tốt lắm.
Cái chính là nếu như bây giờ hôn nàng thì thái độ của nàng sẽ như thế nào? Hoảng sợ hay thẹn thùng? Hay vẫn là vẻ mặt vô tội làm cho người ta hận không thể nào trực tiếp đẩy ngã nàng?
Nghĩ nhiều cũng không bằng một lần thực tế.
Diệp Thất không ngờ tới lúc nàng đang khởi động xe thì hai cánh tay bị Nomo trói lại trong nháy mắt, khi nàng ngẩng đầu lên cũng không nghĩ liền bắt đầu bị hôn. Diệp Thất không nhắm mắt, sự thân thiết ập tới bất thình lình nhưng ngắn ngủi, khi nàng ý thực được mình bị Nomo hôn thì lúc này nụ hôn cũng đã kết thúc.
Nomo nhích đầu ra một chút xíu: “Ngươi không nhắm mắt”.
“Ta…”
Vừa định phân bua thì lại bị hôn.
Ngay từ đầu ánh mắt của Diệp Thất cũng không nhắm lại, gương mặt thanh tú của Nomo vì dán lại quá gần mà biến thành một mảng mơ hồ, đã không còn nhìn thấy rõ được…
Diệp Thất nhắm hai mắt lại.
Lúc này nụ hôn không còn kiểu chuồn chuồn lướt nước nữa mà trở thành một nụ hôn tản mát ra tất cả nhiệt tình của Nomo. Diệp Thất bị đè trên ghế xe, Nomo ôm gương mặt của nàng không để cho nàng có cơ hội thở dốc, xâm nhập rồi lại một lần xâm nhập, cái lưỡi không ngừng tiến vào dò xét. Tuy rằng nhiệt tình nhưng rất ôn nhu, hơn nữa cho dù Nomo đang mất hết lí trí thì hai tay của nàng cũng không làm những chuyện vượt qua giới hạn khác.
Nếu là Kiều Ca thì chỉ sợ hai tay của nàng đã sớm chui vào trong quần áo rồi…
Nhớ tới Kiều Ca, trong lòng Diệp Thất lại dâng lên một cảm giác khó hiểu liền không tự giác mở mắt. Ở bên trái xe của các nàng có một chiếc xe màu xám dừng lại, cửa kính xe được kéo xuống một nửa rất kì lạ. Bên trong nửa cái cửa kính xe được mở ra đó có một đôi mắt yên lặng lộ ra vẻ ảm đạm, chỉ nhìn chằm chằm cả hai nàng đang hôn môi.
Diệp Thất lập tức đẩy Nomo ra, cánh tay của Nomo đập vào cái loa ở sau lừng phát ra âm thanh ‘rầm’ một tiếng rất chói tai.
Nomo nhìn Diệp Thất, trên mặt đầy những biểu hiện không thể nào lí giải được, mà Diệp Thất lại lảng tránh ánh mắt của nàng, mím đôi môi có chút đỏ lên, giọng nói mang chút khàn khàn: “Thật xin lỗi… Bây giờ ta đưa ngươi về nhà”.
Nomo cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
Diệp Thất giả vờ mở cửa xe. Tuy Diệp Thất không có cố ý nhìn về phía kia, nhưng dù sao chăng nữa nàng cũng rõ ràng cảm giác có một ánh mắt dính trên người mình, di chuyển theo hành động của nàng. Có một loại cảm xúc mạc danh kì diệu như là đang bị bắt gian tại giường vậy, nhưng Diệp Thất cũng không thể lảng tránh loại cảm xúc này.
Vì cái gì bỏ đi lâu như vậy, vì sao sau khi nàng bị tổn thương như vậy rồi mà trong lòng vẫn không đủ kiên định.
Bỏ thì không nỡ, nhưng mà… Ở cùng nàng thì cũng không vui vẻ gì.
Trên đường về Diệp Thất để ý thấy Kiều Ca cũng không đi theo sau mình.
Nomo ngồi bên cạnh cũng không nói được một lời, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ luôn luôn nhìn sang bên người Diệp Thất, nhưng mà ánh mắt của Diệp Thất vẫn chăm chú nhìn thẳng không di chuyển.
Xe đi lên trên cầu vượt ban đêm, dưới chân là một mảng đèn đường yếu ớt, làm cho thành phố càng lúc càng phồn hoa càng ngày càng vật chất lúc này càng thêm nổi bật rực rỡ trong màn đêm.
Đèn đường ở đây càng thêm mờ ảo, chỉ có một người như vậy khiến cho người khác dù là đã trải qua thời thanh xuân, trải qua nhiều sự việc, dùng bao nhiêu hận ý cũng không thể nào quên được.
Bởi vì có bao nhiêu hận, thì có bấy nhiêu yêu.
Thiếu chút nữa là là khóc rống trước mặt Nomo.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay là màu trắng tình nhân lễ đâu, không phải xoát thiếu ta đều quên còn có như vậy đích ngày hội.
Có thể thật là như vậy, nữ nhân một quá 25 các phương diện đều già cả đích có điều,so sánh mau, ngay cả này lãng mạn a tình cảm mãnh liệt a hết thảy đều hóa thành cuộc sống đích vụn vặt.
Kỳ thật như vậy cũng không rất hảo đâu, nhân sinh đích ý nghĩa đều trở nên mỏng
Cho nên ta quyết định tan tầm đi mua chocolate!