Hôm nay Diệp Nhị sẽ về nhà, Diệp Nhất đứng sửa soạn ở trước gương thật lâu, luôn miệng hỏi quản gia bộ quần áo này có đẹp hay không.
“Cái này trắng quá”.
“Cái này màu sắc quá, không thích hợp với tuổi của ta”.
“Sao cái này lại làm người ta trông có vẻ béo, aiz…”
Quản gia đứng ở bên cạnh nàng có cảm giác dở khóc dở cười. Hai tỷ muội nhà này hơn ba mươi năm đều ở cùng một chỗ, bất quá chỉ mới hơn một tuần không gặp mà sao lại bắt đầu kích động vậy. Nhưng Đại tiểu thư thật ra rất ít khi thể hiện ra loại tâm tình hưng phấn rõ ràng như bây giờ, bình thường chỉ có cô nương khoảng hai mươi tuổi mới vì người yêu mà đứng trước gương nhọc lòng lâu như vậy nha.
“Dì Trần, cái này ngươi không hiểu được đâu”. Cuối cùng Diệp Nhất chọn bộ áo dệt kim hở cổ màu bạc, mang thắt lưng màu xám, nàng còn buộc lại mái tóc dài lâu nay vẫn thả bù xù lại. Lấy cái chăn quấn ra khỏi người làm cho Diệp Nhất tản mát ra hơi thở của tuổi thanh xuân không gì có thể so sánh nổi, hoàn toàn không giống người đã hơn ba mươi tuổi, “Con gái luôn làm đẹp vì người khác”.
Quản gia lắc đầu: “Có thể cả đời này ta cũng không thể hiểu được”. Dì Trần làm việc ở Diệp Gia cũng đã hơn mấy chục năm, cho tới bây giờ cũng chưa kết hôn. Bởi vì tính đặc thù của Diệp Gia và chức vụ của nàng cho nên nàng không có cơ hội tiếp xúc với người khác, huống chi là luyến ái kết hôn.
Diệp Nhất ôm cổ của quản gia, tựa đầu lên vai nàng nói: “Dì Trần, có cơ hội thì tìm một gia đình nào đó thật tốt đi”.
“Như vậy sao được”. Quản gia nghĩ gì đó lại nói: “ Đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi ta ra khỏi Diệp Gia sao?”
Diệp Nhất cười: “Dì Trần, ngươi lại suy nghĩ lung tung gì vậy, ta muốn về sau Diệp Gia chuyển hướng kinh doanh hợp pháp, cho nên ngươi cũng không cần căng thẳng như vậy, cuộc sống có thể công khai hơn với thế giới bên ngoài một chút, cũng chẳng có gì đáng lo ngại lắm”.
“Đại tiểu thư… Ngươi đã thương lượng việc này với lão gia chưa?”
“Ta còn chưa chính thức nói với hắn”.
“Vậy…”
“Vài năm nay hắn vẫn luôn phiêu bạc ở bên ngoài, cũng chẳng chú ý mấy đến công việc của Diệp Gia, hắn cũng có nói qua việc của Bách Mộc Bang đều có thể giao cho huynh muội chúng ta toàn quyền quyết định. Hơn nữa ta tin rằng nếu như mụ mụ còn sống thì nhất định sẽ ủng hộ ta”.
Quản gia hiểu rõ, nhưng vẫn thở dài: “Đúng vậy, nếu như phu nhân còn sống… Phu nhân trước đây cũng có ý tưởng giống như Đại tiểu thư là muốn Diệp Gia đi theo con đường chính đạo, không cần phải lo lắng đề phòng ngày qua ngày nữa. Đại tiểu thư, nếu như ngươi thật sự có ý nguyện này thì ta sẽ luôn ủng hộ ngươi.”
“Dì Trần…”
“Cho nên sau này ta cũng không rời đi. Ta sẽ không rời khỏi Diệp Gia, ta cả đời này cũng sẽ ở tại Diệp Gia. Đại tiểu thư, ngươi đừng có đuổi ta đi được không?”
Diệp Nhất chăm chú nhìn quản gia: “Dì Trần, ta thật may mắn, mất đi mụ mụ ta vẫn còn có ngươi”.
Thời gian lại trôi qua từng phút từng giây, Diệp Nhị vẫn chưa về đến nhà.
Diệp Nhất gọi điện thoại di động cho nàng nhưng cũng không liên lạc được. Chẳng lẽ máy bay chưa hạ cánh sao? Điều này dường như là không thể, nàng đã từng ngồi chuyên cơ của Diệp Gia, giờ này đáng lý đã hạ cánh lâu rồi mới phải.
Quản gia giúp Diệp Nhất gọi điện thoại liên hệ cho Diệp Nhị thì đột nhiên nhận được tin tức đoàn người của Diệp Nhị bị lọt vào phục kích trên đường từ sân bay về nhà.
Diệp Nhất ‘soạt’ một tiếng từ trên sopha đứng thẳng dậy, mặc áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài: “Dì Trần, giúp ta triệu tập tổ đặc biệt của Bách Mộc Bang, theo ta ra ngoài!”
“Đại tiểu thư, việc này có cần báo cho bên của Tam thiếu gia không?” Cái gọi là tổ đặc biệt của Bách Mộc Bang là một tổ nhỏ mới được thành lập gồm những người có sức chiến đấu cực cao, mục đích thành lập để xử lý những tình huống đột phát và bảo vệ an nguy cho những thành viên của Diệp Gia. Trong thời gian này thân thể của Diệp Nhất chính xác là có những chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù sao vết thương đã gây ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe của nàng, quản gia sợ Diệp Nhất chỉ mới vừa hồi phục nếu trên đường lại xảy ra sự cố nào thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn để giải quyết nó.
“Không cần”. Diệp Nhất lấy cây súng lục màu vàng rất đẹp mà Diệp Nhị đã tự lựa cho nàng từ một cái tủ nhỏ, vừa xoay người thì mái tóc theo động tác của nàng mà lay động dính một vài sợi nhỏ trên gương mặt của nàng, trong đôi mắt của nàng toàn sát khí và kiên định, giọng điệu nói chuyện cũng tràn đầy sức mạnh: “Ta là Đại tỷ của Bách Mộc Bang”.
“Ping” một tiếng cửa đã bị Diệp Nhất đóng lại, quản gia đứng yên tại chỗ, trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại hai câu nói ngắn gọn mạnh mẽ của Diệp Nhất. Đúng vậy, dù cho nàng có đa tình, có đáng yêu mềm mại, thân thể nàng có thể không được khỏe mạnh như thế nào đi chăng nữa thì nàng thủy chung vẫn là cái tên mà giới hắc đạo phải sợ mất mật khi nghe tới: nữ chiến Phật, nàng từ đầu đến cuối vẫn là đương gia của Bách Mộc Bang - Diệp Nhất.
Từ sân bay trở về Diệp Gia cần phải đi qua một con đường cao tốc hẻo lánh vắng vẻ không người qua lại, xe của Diệp Nhị đã bị phục kích ở đây.
Diệp Nhị không có thời gian để suy nghĩ xem người phục kích nàng là ai, dù sao Bách Mộc Bang lăn lộn trong giới hắc đạo cũng đã nhiều năm như vậy nếu như muốn không có kẻ thù cũng là một việc rất khó, cho nên nàng mặc kệ dù cho có việc gì đi chăng nữa thì lúc nào cũng mang theo một đám vệ sĩ được huấn luyện kĩ lưỡng.
Bách Mộc Bang luôn phát triển, từ sau vụ có nội gian Diệp Nhất đã hạ lệnh tất cả mọi người trong Diệp Gia phải tăng cường đề phòng, tất cả vệ sĩ mang theo bên cạnh đều phải được chọn lựa một cách nghiêm khắc mới có thể tới gần.
Diệp Nhị ngồi trong xe nghe phía sau một tiếng súng vang lên, hai vệ sĩ ở bên cạnh nàng đang liều mạng nổ súng. Diệp Nhị theo gương chiếu hậu có thể nhìn thấy ba chiếc xe đang đuổi sát theo các nàng, hai chiếc xe khác của Bách Mộc Bang đã bị người của nhóm phục kích vây quanh ở bên trong, rồi một chiếc xe màu bạc chạy nhanh tới đụng vào xe của Diệp Nhị đang bị vây chặt ở bên trong.
Mắt thấy chiếc xe màu bạc kia sẽ tông vào đuôi xe Diệp Nhị thì bất ngờ có một chiếc xe màu đen ở đâu bay ra không chút do dự đâm thẳng vào chiếc xe màu bạc, thân xe hung hãn tông vào nhau, mà người lái trong chiếc xe màu đen trong khoảnh khắc hai chiếc xe tông vào nhau đã nhảy ra ngoài trong nháy mắt.
Diệp Nhị dừng xe lại, nàng tận mắt thấy một nữ nhân tóc ngắn mặc áo khoác nỉ dài màu xám lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại, mà khi vừa ngừng lại nàng đã lập tức đứng lên, chạy thật nhanh đến bên cạnh chiếc xe màu bạc bị đâm đứng lại, sùng dúng chỉa vào mặt người đang ở trong xe nói: “Không được nhúc nhích”.
Lại là nàng. Lòng Diệp Nhị lại trầm xuống, Nguy Lệnh Đồng, ngươi thật đúng là… Diệp Nhị ngừng lại một chút, đối với người ba phen bốn bận xả thân cứu mình thì nàngchẳng có chút lòng tốt nào liền gán cho người ta bốn chữ “Âm hồn bất táng” này.
Người của Diệp Gia đem nhóm người phục kích bắt lại hết, Nguy Lệnh Đồng thu súng lại, huyệt Thái Dương cũng bị người của Bách Mộc Bang chỉa súng vào. Nguy Lệnh Đồng quay đâu lại nhìn Diệp Nhị, tóc mái dài hơn rất nhiều, khi vừa quay đầu tóc mái cũng che lại toàn bộ mắt bên phải, nhưng cái mũi cao thẳng, đường con duyên dáng của khuôn mặt lại càng thêm rõ ràng.
Diệp Nhị thấy nàng không chỉ là tóc mà cả người đều mất tinh thần rất nhiều, cũng không có mặc đồng phục của cảnh sát.
Nguy Lệnh Đồng cơ bản không xem họng súng đang chỉa vào đầu mình ra gì nói: “Diệp Nhị, ngươi xem, ta không còn là cảnh sát”. Nàng mở hai tay ra, “Làm cảnh sát giao thông gì đó chẳng thích hợp với ta chút nào cho nên ta từ chức. Muốn giữ gìn chính nghĩa không nhất thiết phải dựa vào bộ đồng phục với thân phận cảnh sát đúng không”.
Diệp Nhị cũng không muốn đứng nói chuyện phiếm với nàng nên nói: “Ngươi muốn nói cái gì”.
“Ta vừa cứu ngươi, ngươi cũng không cảm ơn ta sao?” Câu này chẳng phải là câu hỏi gì, từ nụ cười của nàng Diệp Nhị có thể nhận ra rõ ràng là nàng đang khiêu khích mình. Thần kinh Diệp Nhị nhảy dựng lên, có chút buồn nôn.
Thì ra nữ nhân trên đời này từ trong xương cốt đều có chút tự nhận rằng mình gợi cảm, chẳng qua không phải ai cũng có toàn bộ cái gọi là hấp dẫn. Diệp Nhị nhớ tới Diệp Nhất, tỷ tỷ của nàng là người điển hình cho loại khích khiêu khích người khác, có đôi khi cái dáng vẻ mềm mại đáng yêu thậm chí làm cho nàng buồn nôn, nhưng mà Diệp Nhị không thể nào làm cảm giác có vẻ kì cục đó mất đi được.
Mỗi lần bị hấp dẫn, kết quả liền thật sự ngoan ngoãn bị hấp dẫn.
Nguy Lệnh Đồng vừa định nói gì đó thì thấy Diệp Nhị đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười tươi của Diệp Nhị làm cho nàng sững sờ tại chỗ.
Thì ra nữ nhân lạnh lùng này cũng có lúc nở nụ cười sáng lạng đến mức như vậy a…
Nhưng Nguy Lệnh Đồng cũng rất nhanh phát hiện ánh mắt của Diệp Nhị không phải đang hướng về mình, mà là ở phía sau của nàng. Ở phía sau lưng nàng, Diệp Nhất đang bước ra từ trong chiếc xe thuần trắng.
“Nhị”. Diệp Nhất hơi nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua Nguy Lệnh Đồng cùng tất cả những người khác mà chăm chú nhìn mỗi mình Diệp Nhị, sau đó khóe miệng cong lên thật cao, ánh mắt cười vẽ thành một vòng cung, màu mắt đen bóng lấp lánh. Nàng nâng cánh tay lên, bốn ngón khép lại, lòng bàn tay hướng về phía trước sau đó gấp lại… ngoắt Diệp Nhị một cái, sau đó… sau đó Diệp Nhị liền từ phía bên người Nguy Lệnh Đồng chạy thoáng qua thẳng một hướng về phía Diệp Nhất.
Nguy Lệnh Đồng thấy bóng dáng của Diệp Nhị càng ngày càng cách xa đột nhiên có một cảm giác mất mát.
Nữ nhân kia bất quá chỉ gọi tên nàng một cái, bất quá vẫy tay với nàng một cái, cư nhiên giành được hết tất cả của mình? Làm cho nàng liều lĩnh chạy về phía bên đó như vậy? Làm cho sự bảo vệ mà Nguy Lệnh Đồng đã dùng cả mạng sống của mình để đổi lấy biến thành bọt nước.
Các nàng thật lòng yêu nhau.
Nguy Lệnh Đồng hiểu được chính mình đã thua, thua hoàn toàn ngay từ đầu.
Nữ nhân tên Diệp Nhị này nhất định chỉ biết một hướng chạy về nơi có Diệp Nhất mà thôi.
Diệp Nhất ôm lấy thắt lưng Diệp Nhị, trước khi lên xe quay đầu lại liếc mắt nhìn Nguy Lệnh Đồng một cái, ánh mắt không một chút khiêu khích, ngược lại còn bình tĩnh quá mức tự nhiên giống như là chuyện Diệp Nhị liều lĩnh chạy về phía nàng xảy ra như cơm bữa, là đương nhiên phải như vậy.
“Hẹn ngày gặp lại”. Diệp Nhất đóng cửa xe lại.
Ánh mặt trời chiếu làm cho mắt Nguy Lệnh Đồng không thể nào mở ra được, nhưng câu nói của Diệp Nhất vẫn quanh quẩn bên tai của nàng.
Hẹn ngày gặp lại…
Xuất hiện ở địa bàn của nàng, tất nhiên sẽ thấy được bóng dáng của nàng.
Đó có lẽ là sự ràng buộc cả đời…
Vừa lúc hoàng hôn buông xuống thì Bát tiểu thư của Diệp Gia mới từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại. Mắt nàng vẫn nhắm nhưng hai tay lại sờ sờ qua phía bàn máy tính, sờ soạng nửa ngày cũng không thấy ly nước của nàng đâu cả.
Thức đêm làm cho nàng mỗi lần ngủ dậy đều bị khô cổ họng đến mức đau như thiêu đốt, cho nên nàng có thói quen trước khi đi ngủ sẽ để một ly nước ở bên cạnh giường để tiện cho việc sáng hôm sau thứ dậy liền có nước uống trước tiên.
Nhưng mà hôm nay nước đâu mất rồi?!
Diệp Bát nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, ôm lấy con hồ ly màu đỏ bị rớt trên mặt đất. Diệp Bát nhanh chóng nhặt lấy - vì đây là quà sinh nhật mà tỷ tỷ ở Hạ Gia đã tặng cho nàng năm 18 tuổi, cho nên nàng rất thích tới mức còn hận không thể ôm đi khắp mọi nơi, mặc cho cái quần nhỏ của con hồ ly màu trắng đã biến thành màu xám cũng không ghét bỏ.
“Đúng là còn rất nhiều người thích gấu bông”.
Âm thanh trầm ấm đột nhiên vang lên ở bên cạnh làm cho cả người Diệp Bát đều run rẩy nổi da gà, nàng liền xoay người lại thì thấy một người đang ở bên cạnh nàng chui ra khỏi chăn - Khuất Dĩ Lộ.
“Khuất Dĩ Lộ?” Diệp Bát lúc này mới hồi tưởng lại vì sao ly nước của mình không ở chỗ cũ. Tối hôm qua Khuất Dĩ Lộ đi tới phòng nàng, nàng mở cửa cho người ta vào, sau đó hai người từ từ chậm rãi nói chuyện đến khuya, sau đó… sau đó mọi chuyện đều bị đảo lộn hết thảy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này chương bắt đầu nhất nhị đích đầu mối chính liền đã xong, về sau các nàng có thể còn có thể lên sân khấu nhưng là diễn phân rất ít, thầm nghĩ xem các nàng đích các học sinh có thể cũng chỉ nhìn đến này .
Sau này đích chương và tiết ta sẽ cho thấy CP, mọi người có thể lựa chọn chính mình muốn nhìn đích CP đến đặt ~