Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 57




Tầm mắt của Diệp Nhị bị máu tươi làm nhòe đi, nàng trơ mắt nhìn thấy họng súng trong tay Diệp Nhất nhắm ngay hướng của mình, ngay khi tiếng súng kia vang lên thì nàng thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Vương Tịnh đứng trước mặt nàng ngay mi tâm xuất hiện một cái lỗ hổng màu đen thật rõ ràng, từ cái lỗ hổng màu đen đó máu tươi chảy ra, máu tươi chảy qua mũi của nàng chia thành hai dòng máu thật chói mắt. Đôi môi của Vương Tịnh còn đang mở ra như muốn nói gì đó, hai mắt trợn to dường như còn nghi hoặc không biết đã xảy ra chuyện gì mà cả người lại nhũn ra, ngã vào bên trong vũng bùn, chết đi.

Phát súng kia của Diệp Nhất chính là hướng về phía Vương Tịnh mà nổ.

“Tỷ tỷ…”

“Ngu ngốc”. Diệp Nhất thở dài một cái thật nhẹ nhõm, “Cuối cùng thì cũng lộ ra dấu vết”.

Diệp Nhị nhìn lại thi thể của Vương Tịnh ở dưới chân của mình, thấy ở trên thắt lưng của cô ta có một khẩu súng, mà tay của cô ta còn đặt ở trên đó, cơ thể vẫn còn duy trì động tác cuối cùng trước khi chết đó chính là rút súng ra.

“Này…”

Diệp Nhất bất đắc dĩ cười nói: “Muội muội a muội muội, ngươi thật đúng là ngu ngốc, người này trơ trơ bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy mà ngươi cũng không có phát hiện ra nàng là nội gián sao?”

Thì ra hết thảy đều là cái bẫy mà Diệp Nhất thiết lập.


Thuộc hạ trực thuộc dưới tay của Diệp Nhất theo phía sau nàng từ trong bụi cỏ đi ra, mỗi người đều mang theo một nam nhân, bọn họ mang những người đó tập trung lại một chỗ, có ít nhất là mười người ở đó.

“Muội muội vất vả rồi, cuối cùng cũng dụ rắn ra khỏi hang thành công”. Nụ cười rực rỡ như ánh nắng của Diệp Nhất rốt cuộc cũng quay lại trên gương mặt của nàng, đôi mắt to vì cười tươi mà cong lại, nàng mở hai tay ra làm một động tác như muốn ôm lấy Diệp Nhị, giống như đợi Diệp Nhị chạy vội vào trong lòng nàng để hai người ôm nhau thật ngọt ngào.

Nhưng mà Diệp Nhị lại đứng sững sờ tại một chỗ, xem xét lại hết tất cả mọi việc xảy ra từ đầu tới cuối.

Thì ra từ lúc Diệp Nhất đến sơn trang nghỉ hè đã để tâm để mắt tới, và cũng đã lập ra hàng loạt kế hoạch thật hoàn hảo.

Diệp Nhất nói với Diệp Nhị nàng đã sớm phát hiện ra Bách Mộc Bang có nội gián, chuyện của bang phái cùng với một xí nghiệp chi nhánh nhỏ nhất của Diệp Thị bị bên ngoài biết tới, mật thám của nàng đã gởi tin tức về, Diệp Nhất để tâm liền cho người âm thầm điều tra xem ai là người ở bên trong giở trò. Nhưng mà tác phong của nội gian này rõ ràng rất thận trọng, căn bản không để lộ ra bất kì dấu vết gì để Diệp Nhất có thể nắm bắt được. Diệp Nhất lại là loại người nhất định trong mắt không để một hạt bụi nào lọt vào, nên nàng tuyệt đối phải nhanh chóng bắt được người này.

Đêm đó lúc nàng phát hiện cảnh sát họ Nguy kia xuất hiện ở trong phòng của Diệp Nhị thì biết là sự việc có chút kì lạ, giả vờ tức giận, lấy cớ muốn đi tới sơn trang nghỉ hè. Trước khi đến sơn trang nghỉ hè thì cũng đã biết được Diệp Nhị và Nguy Lệnh Đồng bàn bạc chuyện gì, cũng xác định rõ chuyện tập đoàn sát thủ S.C muốn ám sát Diệp Nhị. Diệp Nhất hiểu được nội gián của Bách Mộc Bang cũng không dễ dàng đối phó được, cũng biết người này đã ẩn thân trong một thời gian rất dài, không phải mới một năm hai năm, nếu như muốn loại bỏ người này thì đoán chừng là phải dùng kế.

Nàng biết được chắc chắn Diệp Nhị sẽ theo nàng tới sơn trang nghỉ hè, cho nên liền diễn một vở kịch để cho tất cả mọi người nhìn thấy nàng cùng Diệp Nhị tranh chấp với nhau. Vì để làm cho vở kịch vui này càng đạt được hiệu quả kịch tính nên nàng cố ý thân thiết với Khuất Dĩ Lộ, làm cho Khuất Dĩ Lộ là đối tượng dễ bị hoài nghi nhất cũng bị cuốn vào. Diệp Nhất rất hiểu Diệp Nhị, nàng biết chắc chắn Diệp Nhị sẽ đặt ra nghi vấn đối với Khuất Dĩ Lộ, mà khi nàng tra hỏi Khuất Dĩ Lộ thì Diệp Nhất lại càng có cớ để làm khó dễ, làm cho xung đột của hai người càng tăng thêm.

Diệp Nhị chạy ra khỏi phòng thẩm vấn cũng là điều nằm trong dự đoán của Diệp Nhất, nếu như nội gián không phải là kẻ ngu ngốc chắc chắn sẽ hiểu được đây là thời cơ tuyệt vời để có thể ám sát được Diệp Nhị. Nàng để cho những thuộc hạ giỏi giang mạnh mẽ nhất của nàng chạy theo sau Diệp Nhị, một mặt ở bên ngoài gào thét muốn bắt nàng nhưng một bên thì lại âm thầm bảo hộ nàng, chờ đợi kẻ thù xuất hiện. Diệp Nhất cũng thật sự không ngờ tới đám thuộc hạ lại bị Tiểu Cửu ngăn lại ở đó, cho nên khi nàng nhìn thấy đám thuộc hạ để mất dấu Diệp Nhị mới có thể tức giận tới mức như vậy, thiếu chút nữa là không thể khống chế được.

“Đơn giản là vẫn còn kịp lúc”. Cả đám người quay trở lại sơn trang nghỉ hè, Diệp Nhất giúp Diệp Nhị lau khô tóc, đem đầu của nàng bọc lại trong khăn mặt mềm mại ấm áp, kề sát lại gần nàng giống như con mèo cọ cọ hai má của nàng, “Sắc mặt của ngươi vẫn không tốt lắm, có làm bị thương ngươi hay không?”

Diệp Nhị lắc đầu: “Ta chỉ là vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần”.

Diệp Nhất nâng cằm của nàng lên, hôn lên môi nàng một cái: “Thật xin lỗi, Nhị, chưa kịp nói rõ ràng với ngươi. Nhưng mà ta rất hiểu ngươi, nếu như nói cho ngươi nghe kế hoạch của ta, thì vở kịch này ngươi diễn sẽ không tốt như vậy”.

Diệp Nhị liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng đau đớn không nguôi: “Ngươi nói ta nghe, có phải lúc ngươi thấy ta cùng viên cảnh sát kia ở cùng một chỗ, tức giận cũng đều là đóng kịch sao?”

“Ân, cứ xem như vậy đi”.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta cùng với nàng thật sự phát sinh quan hệ gì hay sao?” Thanh âm Diệp Nhị trầm thấp tới mức không thể nào thấp hơn được nữa.

“Một chút ta cũng không sợ”. Diệp Nhất ôm lấy cái eo nhỏ của Diệp Nhị, hôn lên cổ của nàng, “Ta đối với ngươi có sự tin tưởng, ta biết ngươi chỉ yêu mỗi một mình ta”.

Đối với sự thân thiết của Diệp Nhất thì Diệp Nhị không thể nào tập trung tinh thần, nàng rụt vai lại tách mặt mình ra xa một chút.

“Làm sao vậy?” Diệp Nhất vuốt ve mặt của nàng, “Vừa rồi ở trong phòng thẩm vấn nhìn hai tay ngươi bị trói, bộ dạng bất lực, ta thật sự rất muốn ôm ngươi ngay lúc ấy. Nhưng mà nói vậy thì diễn cũng không diễn nổi nữa… Thật có lỗi”.

Một lần nữa Diệp Nhị lại né tránh nàng: “Phải nói thật có lỗi là ta mới đúng. Ta hơi mệt một chút, muốn đi nghỉ ngơi sớm”.

Nụ cười của Diệp Nhất cũng được thu lại, hai tay đang ôm Diệp Nhị cũng dần dần buông lỏng ra, “Được, vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi”.

Diệp Bát, Diệp Cửu và Tiểu Phi sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách. Ba người đều thật đói, Tiểu Phi xung phong nhận việc làm đồ ăn cho các nàng. Tiểu Cửu ngoắc ngoắc ngón tay gọi Tiểu Bát lại gần: “Giúp ta xoa xoa huyệt Thái Dương, rất đau”.

Tiểu Bát dốc sức liếc nàng một cái, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi lại gần, dùng ngón tay đặt trên huyệt Thái Dương của nàng: “Có thích không?”

Tiểu Cửu nhắm mắt ậm ừ: “Vẫn còn đau… A, ngươi nói thử xem Đại tỷ làm sao có thể làm việc quanh co vòng vèo thế nhỉ? Lại có thể nghĩ ra được một nước cờ âm hiểm như vậy, tất cả mọi người đều bị nàng lừa”.

Tiểu Bát bĩu môi: “Mấy cái đó còn phải nói! Đại tỷ thật đáng ghét!”

Tiểu Cửu đang muốn nói gì nữa thì quản gia đi đến, sắc mặt có vẻ kích động: “Bát tiểu thư Cửu tiểu thư, bên ngoài có một nữ nhân bị trọng thương, có thể sắp chết”.

“Ai a?”

“Nàng nói nàng họ Nguy, muốn gặp Nhị tiểu thư”.

Diệp Nhị vừa lúc đi ra nghe được lời của quản gia nói: “Mang nàng vào đây đi”. Diệp Nhất đứng ở sau lưng của nàng liếc mắt nhìn một cái, nụ cười tươi có vẻ cứng lại rồi.

Diệp Bát Diệp Cửu nhìn nhìn Đại tỷ rồi lại nhìn Nhị tỷ liền cho ra một kết luận ‘Nơi này không thể ở lâu’, hai người lại có thể cùng nhau ăn ý đứng dậy: “Chúng ta vào nhà bếp giúp Tiểu Phi”.

Nguy Lệnh Đồng đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn Diệp Nhị một cái liền té xỉu trên mặt đất. Diệp Nhị phát hiện cả người nàng toàn là máu, quần áo đều ướt đẫm nên gọi người mang nàng đi vào trong phòng nghỉ.

“Báo cho bác sĩ Khuất, bảo nàng lại đây chăm sóc cho người bệnh”. Diệp Nhị nói với quản gia.

Diệp Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhị, không phải ngươi nói muốn đi ngủ sao? Giờ không còn mệt nữa hả?”

Diệp Nhị nhướng mày một cái: “Tỷ tỷ không phải đối với ta có một sự yên tâm đặc biệt sao? Ta cũng có chuyện muốn làm, nếu ngươi mệt có thể đi ngủ trước”. Nói xong liền đi ra ngoài để mình Diệp Nhất đứng ở đó.

“Tức giận?” Diệp Nhất sờ sờ cằm.