Khuất Dĩ Lộ không dám tưởng tượng nếu như Bát tiểu thư thần kỳ không phải đột nhiên xuất hiện giống như trên trời rơi xuống, thì bản thân mình có phải đã thật sự bị Diệp Nhị sử dụng bạo lực rồi hay không. Nhưng mà hiện tại lông tóc không tổn hao gì ngồi im lặng ở trong phòng, trước mắt là Diệp Bát đang trầm mặc, hết thảy những việc vừa rồi khiến lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trái lại thì Diệp Bát là người phá vỡ sự im lặng, “Vì sao Nhị tỷ lại đối xử với ngươi như vậy?” Diệp Bát biết Nhị tỷ có một mặt rất hung ác, nhưng mà nàng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến, lúc nàng chạy vào trong phòng thẩm vấn nhìn thấy Khuất Dĩ Lộ bị trói ở trên giá gỗ xung quanh toàn là hình cụ lạnh như băng thì nàng sợ hãi tới mức hai chân như muốn nhũn ra.
May mắn đêm nay nàng đến đây, thì ra giác quan thứ 6 của phụ nữ cực kì chuẩn xác, có lẽ phần sợ hãi lạ lùng trong đáy lòng chính là muốn dẫn nàng tới đây cứu Khuất Dĩ Lộ một mạng.
“Nhị tỷ của ngươi hoài nghi ta là nội gián, có quan hệ với tập đoàn sát thủ gì đó muốn lấy mạng của nàng”. Thời điểm mà Khuất Dĩ Lộ nói ra những lời này lại rất bình tĩnh, Diệp Bát không biết giờ phút này mặt nàng không có một chút thay đổi gì rốt cuộc là do nàng thật sự bình tĩnh hay là do bị hoảng sợ quá độ tới mức mà linh hồn còn chưa quay lại chỗ cũ.
“Vậy rốt cuộc ngươi có phải hay không?” Diệp Bát tự nhiên biết rất rõ là các tỷ tỷ nhà mình rất lợi hại, Nhị tỷ chỉ có ở trước mặt Đại tỷ mới biểu hiện ra vẻ yếu đuối, còn ở trước mặt người khác thì tuyệt đối là một con quỷ Tu La hiếu chiến.
Khuất Dĩ Lộ nâng nâng mắt kính, nở nụ cười: “Việc này một khi Nhị tiểu thư đã cho rằng là như vậy thì một khi ta phản bác cũng không có hiệu quả, cho nên…” Nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Làm sao nhu vậy được!” Diệp Bát nóng nảy, “Chỉ cần nói đâu ra đó thì Nhị tỷ nhất định sẽ điều tra thật rõ ràng!”
Khuất Dĩ Lộ nhìn thấy Diệp Bát nắm nắm tay, nhỏ con như vậy, trắng trắng mềm mềm, chính xác hoàn toàn là một bàn tay của tiểu thư con nhà giàu chưa từng làm qua việc nhà. Làn da nàng trắng nõn, nhìn gần cũng không thấy bất kì tì vết nào, tùy tiện mặc một bộ quần áo nào đó thì đều là hàng hiệu nha…
“Bát tiểu thư, ngươi đã từng thích một người nào đó chưa?” Khuất Dĩ Lộ đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
“Sao… Sao tự dưng lại hỏi tới chuyện này chứ?” Diệp Bát tự dưng bị hỏi tới vấn đề nhạy cảm này nên nói chuyện cũng không được lưu loát.
“Ngươi chưa có thích ai, đúng không? Ngươi vẫn thích sống trong thế giới của chính mình, mỗi ngày bởi vì những chuyện hư cấu gì đó không tồn tại mà mình thích hoặc buồn hoặc vui. Ngươi xem phim, khóc hay cười cũng đều là cuộc sống của người khác, còn của bản thân ngươi thì sao? Đừng nói là trải qua suy sụp, có thể ngươi còn không biết hai chữ này phải viết như thế nào nữa?”
“Ngươi…”
“Ta đã từng nói, trong đáy lòng của mỗi người đều có một nơi mà người khác không thể nào chạm đến được. Đại tỷ ngươi có, Nhị tỷ ngươi như thế, ta cũng vậy”. Giọng điệu của Khuất Dĩ Lộ chưa bao giờ nghiêm túc đến như vậy, “Cho đến ngày ta chết đi thì cũng không nguyện ý chia sẻ cho người khác biết… bí mật của mình”.
Một hồi mưa rền gió dữ mãi cho đến tận khuya mới có xu hướng giảm dần. Tiếng mưa rơi ngoài phòng nhỏ hơn rất nhiều, Diệp Nhất tắt lò lửa, giúp Diệp Bát đang ngồi ở trên ghế rộng rãi pha một ly trà đặc.
“Thật sự là không thể tin được, một trạch nữ như ngươi lại từ trong nhà chạy ra bên ngoài đến đây để thăm ta”.
Tiểu Bát nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Đại tỷ thì trong lòng càng thêm không thoải mái, “Đại tỷ, ta không thích Nhị tỷ kiểu như không biết phân biệt tốt xấu liền áp dụng biện pháp cưỡng chế. Nàng không có chứng cớ chứng minh bác sĩ Khuất là nội gian liền muốn dùng hình cụ tra tấn! Ta cho tới bây giờ cũng không biết là mình có một tỷ tỷ như vậy…”
Đối với sự lên án của Tiểu Bát thì ngược lại Diệp Nhất lại thể hiện ra thái độ giống như không có việc gì: “Muội muội, muộn như vậy rồi ngươi cũng nên đi ngủ đi, nếu không thì cặp mắt thâm quầng của ngươi không thể nào giảm bớt được nga”.
“Tỷ tỷ, ngươi có đang nghe ta nói chuyện không vậy?”
“Có, có”.
“Nhưng sao ta lại cảm thấy giọng điệu của ngươi giống như là nghe cho có lệ a”. Tiểu Bát rơm rớm nước mắt, “Đại tỷ luôn thiên vị cho Nhị tỷ, những đệ đệ muội muội khác làm chuyện gì sai cũng đều mang gia pháp ra trừng phạt, chỉ có mỗi Nhị tỷ… Dù cho nàng có làm chuyện trên trời dưới đất gì, mặc kệ là tốt hay xấu thì Đại tỷ ngươi đều dung túng cho nàng”.
Diệp Nhất khoanh hay tay trước ngực: “Vậy thì muội muội thân mến, ý của ngươi muốn nói là gì đây? Muốn ta dạy dỗ Diệp Nhị cho tốt một chút đúng không?”
Nghe miệng Đại tỷ nói ra tên đầy đủ của Nhị tỷ làm cho Tiểu Bát có chút kinh ngạc, kinh ngạc tới mức không thể nói tiếp mà chỉ có thể ngồi nhìn Diệp Nhất. Hốc mắt của Diệp Nhất rất sâu, lông mi dài vừa đủ. Một tia chớp xoẹt ngang qua bầu trời đúng lúc chiếu rọi vào đôi mắt vừa sâu vừa đen của nàng, ánh sáng màu trắng đáng sợ được phản xạ ra từ trong đồng tử của nàng làm cho lòng Diệp Bát run lên.
“Được thôi, hôm nay ta liền như ngươi mong muốn”.
“Đại tỷ?”
Bây giờ đã là đêm khuya, Diệp Nhị lê thân mình mệt mỏi của mình tính lái xe xuống núi.
Diệp Nhất không cho nàng ở trong này, nếu mà sáng hôm sau bị nàng bắt gặp, không biết vị tỷ tỷ bốc đồng kia còn nói được những lời như thế nào nữa.
Đối với Diệp Nhất nàng thật không có cách nào, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Diệp Nhất sống trong thế giới của chính mình rồi lấy lối suy nghĩ của mình làm quy tắc để theo dõi thế giới này, có thể do thân phận của nàng là Đại tiểu thư của Diệp Gia nên nàng phải đảm đương nhiều việc, nàng cao cao tại thượng quyết định hết đời sống của tất cả. Khi còn trẻ đã phải chịu trách nhiệm gánh vác hết trọng trách của bang hội nên Diệp Nhất có chút cao ngạo như vậy là bình thường, nhưng mà mấy năm nay tính cách của nàng càng ngày càng có chiều hướng cực đoan hóa. Diệp Nhị vẫn yêu nàng, nhưng sâu tận trong thâm tâm sự sợ hãi đối với nàng chỉ có tăng mà không giảm. Sự cưng chiều xuất phát từ tình yêu và cảm xúc sợ hãi khiến cho Diệp Nhị đến bây giờ cũng không bao giờ làm ngược lại lời nói của Diệp Nhất, cho dù Diệp Nhất tức giận không biết vì nguyên nhân gì thì nàng vẫn có thể dễ dàng thuận theo tính nết của Diệp Nhất.
Chuyện của Khuất Dĩ Lộ thì Diệp Nhị có thể tạm hoãn, việc Tiểu Bát đột nhiên xuất hiện lại còn sống chết cũng phải bảo hộ Khuất Dĩ Lộ quả thật rất kỳ lạ, nhưng mà nàng thân là tỷ tỷ cũng không thể miễn cưỡng. Tất cả mọi việc ở Diệp Gia đều lấy sự thòa thuận của huynh đệ tỷ muội làm điều kiện tiên quyết, nàng không thể đã biết lý lại còn phá hủy nguyên tắc.
Nguy Lệnh Động gọi điện thoại cho Vương Tĩnh trợ lý của Diệp Nhị để hỏi tin tức của nàng, Diệp Nhị nhận được cuộc gọi của Vương Tĩnh thì bảo nàng chuyển lời với Nguy Lệnh Đồng là bản thân có thể giải quyết tốt chuyện này, bảo nàng không cần phải lo lắng nữa.
Kỳ thật đối với việc Khuất Dĩ Lộ có làm nội gián hay không thì trong lúc thẩm vấn Diệp Nhị đã có lí do để đoán được, nhưng lúc đó Diệp Nhị thật ra cũng chỉ phô trương thanh thế mà thôi, cái nàng muốn điều tra là lý do vì sao Khuất Dĩ Lộ lại mạo danh chứ thật sự cũng không có căn cứ chính xác nào chứng minh nàng chính là sát thủ nằm vùng của tập đoàn sát thủ, nói rằng sẽ áp dụng hình cụ tra tấn bất quá chỉ để hù dọa nàng một chút thôi, kết quả lại bị Tiểu Bát làm rối, không thể có được một đáp án dù chỉ là sai lệch.
Dựa vào thần thái của Khuất Dĩ Lộ lúc đó thật ra Diệp Nhị có thể nhận thấy được tâm tình của nàng, nếu nàng thật sự là nội gián, vậy thì biểu hiện của nàng cũng hơi trấn định quá một chút.
Cho nên cái người được gọi là nội gián vẫn chưa hề lộ ra một chút dấu vết nào, cũng không có bỏ đáng xuống giếng lúc Khuất Dĩ Lộ bị xách cổ ra làm người chịu tội thay.
Vậy thì nội gián rốt cuộc là ai…
Diệp Nhị phải xuống núi, giờ này nàng không thể lơ là, cho nên nàng tính điều động vài tên bảo vệ của sơn trang cùng theo nàng xuống núi. Cuối cùng đi đến sân ngoài của sơn trang thì có ba tên bảo vệ giỏi đang muốn cùng với nàng đi, đột nhiên Diệp Nhất xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Tỷ tỷ…” Bỗng nhiên thấy Diệp Nhất Diệp Nhị có chút hoảng sợ. Bất quá chỉ mới một buổi tối không gặp mà thôi nhưng khi gặp lại có thể có một chút vui vẻ giống như là lâu lắm rồi chưa gặp…
Nhưng mà thái độ của Diệp Nhất cũng hoàn toàn bất đồng, ý cười thì vẫn có nhưng mà lại hoàn toàn khác biệt với nụ cười ôn hòa hằng ngày của nàng, nụ cười này mang theo lực sát thương tới mức làm người ta rét lạnh: “Ta đã nói không cho ngươi xuất hiện ở trong này, hay ngươi cảm thấy Diệp Nhất ta rất dễ khi dễ, cho nên lời của ta nói ngươi có thể không nghe theo phải không?”
Diệp Nhị sửng sốt: “Không… Ta chỉ muốn…”
Diệp Nhất ngắt lời của nàng: “Ngươi chưa được phép đã tự tiện xông vào địa bàn của ta, bắt người của ta rồi còn mưu tính dùng hình phạt riêng, hiện tại còn muốn điều vệ sĩ ở bên người của ta đi nơi khác. Diệp Nhị, ngươi nói Diệp Gia có nội gián…” Đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc sảo như mũi tên, “Ta nghĩ, nội gian mà ngươi nói là chính mình sao?”
Tuy rằng bây giờ là rạng sáng, nhưng bởi vì Diệp Nhị đã đi tới sân chính của sơn trang nên đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, dường như tất cả vệ sĩ đóng quân ở sơn trang đều có mặt ở đây. Tự nhiên Diệp Nhất nói những lời như vậy đối với Diệp Nhị làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây người, ánh mắt đều hướng về Diệp Nhị.
Diệp Nhị nhìn Diệp Nhất với vẻ không thể tin được, đôi môi run rẩy nửa ngày mới có thể phát ra thành tiếng: “Tỷ tỷ… Ngươi đang nói cái gì vậy a…” Vốn là khi nàng nhận được tin mình đang bị ám sát thì đã âm thầm bắt đầu điều tra, những chuyện như thế này càng giữ kín thì càng tốt để tránh đả thảo kinh xà, nhưng tự dưng Diệp Nhất lại đem chuyện này nói ra hết với tất cả mọi người ở đây, còn bảo chính nàng là nội gián?!
Diệp Nhị thật sự cảm thấy rằng mình đang nằm mơ.
“Người đâu, bắt nàng lại”. Diệp Nhất xác thực rõ ràng.
Mọi người quay qua quay lại nhìn mặt nhau.
Diệp Nhất liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Chẳng lẽ Diệp Nhất ta chỉ mới một thời gian ngắn không để ý đến việc của Diệp Gia các ngươi liền dám cãi lại mệnh lệnh của ta phải không?” Ngữ điệu của Diệp Nhất không cao nhưng luôn có thể làm cho tất cả mọi người phát run trong lòng. Một vòng người vây quanh Diệp Nhị thấp giọng nói:
“Thật xin lỗi… Nhị tiểu thư…”
Diệp Nhị thật sự cuống cuồng: “Tỷ tỷ! Ngươi muốn làm cái gì đây? Làm thế nào mà ngươi có thể nói ta là phản đồ chứ?!”
“Nội gián sẽ chẳng bao giờ thừa nhận cả, nếu không sử dụng bạo lực tra tấn thì e rằng sẽ không chịu nhận tội đúng không? Bắt nàng lại”.
“Chờ một chút!” Đột nhiên Tiểu Bát ở ngoài cửa chạy vào - vừa rồi nàng ở bên ngoài nhìn lén liên tục. Chính xác, nàng phàn nàn Diệp Nhị với Diệp Nhất cũng chỉ là muốn Đại tỷ đi nói nói với Nhị tỷ một chút, không nghĩ tới Đại tỷ đột nhiên huy động thật nhiều người tới làm khó dễ Nhị tỷ, thật sự làm nàng sợ hãi.
“Đại tỷ Đại tỷ… Ngươi đừng như vậy, thật đáng sợ”. Tiểu Bát kéo kéo ống tay áo của Diệp Nhất, dùng thanh âm nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn nói: “Ta chỉ là nói như vậy thôi… Ngươi đừng làm khó dễ Nhị tỷ”.
Diệp Nhất cũng không để ý tới nàng, còn phẫn nộ nhìn nhóm thủ hạ đang bị tra tấn tới mức gần chết: “Ta bảo các ngươi bắt nàng lại, điếc hết rồi phải không?”
“Vâng… Vâng… Thật xin lỗi, Nhị tiểu thư”.
Hai tay của Diệp Nhị bị chế trụ bẻ ra đằng sau, trên thân bị một lực rất mạnh áp xuống làm cho nàng không thể không quỳ trước mặt Diệp Nhất. Trong suốt quá trình diễn ra Diệp Nhị không có một chút phản kháng, chỉ là dùng một ánh mắt không thể nào tin được để nhìn Diệp Nhất, nhìn chằm chằm giống như hết thảy chỉ là hư ảo, cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình Diệp Nhất, người đang làm cho lòng nàng trở nên đau đớn.
Không gian rơi vào sự yên lặng không chút tự nhiên, ánh mắt Diệp Nhị nhìn Diệp Nhất chăm chú lại không có địch ý gì, chỉ là… tuyệt vọng.
Tỷ muội hai người đối diện, Diệp Nhất cũng không lảng tránh ánh mắt tan nát cõi lòng của nàng, cùng nàng mặt đối mặt với nhau. Chưa đến một phút sau thì Diệp Nhị liền nở nụ cười, nụ cười này cũng chỉ là cười khổ: “Ta thật sự không hiểu vì sao tỷ tỷ ngươi sao lại làm như vậy. Ta có thể là phản đồ hay sao? Ta nghĩ ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết về việc nếu ta phản bội lại Diệp Gia thì sẽ có kết cục thê thảm như thế nào. Nhưng mà tại sao ngươi lại làm như vậy? Ta không hiểu”. Cảm giác đau lòng khắc sâu hết sức rõ ràng, Diệp Nhị cố gắng khống chế cảm xúc để có thể nói một câu đầy đủ, nhưng mà cuối cùng nàng cũng không thể dùng ngữ điệu bình thường để nói ra những lời mà nàng nghĩ.
“Hay là bởi vì ngươi đang thích một người khác?”
Câu hỏi không có lời đáp, truyền đến bên tai nàng chỉ có một câu: “Mang nàng đến phòng thẩm vấn”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm đó tử quá đắc ta đều phạm lại . . . . . . Hoàn toàn không có đổi mới đích động lực a. . . . . . Mềm nhũn địa quay cuồng một chút ~