Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 41




Tuy rằng nói Diệp Nhất không có thói quen nhúng tay vào sự phân tranh của các bang phái khác, nhưng Cung Mặc kia là bằng hữu của Thất muội muội và Cửu muội muội thân ái của nàng, gia môn Hồng Hạnh Đoàn bị giết, chỉ còn một tiểu cô nương lẻ loi hiu quạnh, chỉ sợ bị kẻ thù tiếp tục đuổi giết, Diệp Nhất mới đáp ứng cho đứa nhỏ kia ở lại.

Diệp Nhị cũng nói cho Diệp Nhất biết băn khoăn của mình, dù sao Hồng Hạnh Đoàn cũng không phải là bang phái nhỏ không có người đứng đầu không có mặt mũi, tuy rằng thời gian phát triển của Hồng Hạnh Đoàn cũng thật ngắn, nhưng ở trong những bang phái mới xuất hiện thì nó có thực lực nhất, bọn họ dựa vào buôn bán súng ống đạn dược để lập nghiệp, có nguồn gốc sâu xa từ hắc bang ở Đông Nam Á, nhưng mà trong một đêm toàn bộ bị sát hại như vậy, đối phương vừa đến là một thế lực như thế nào đây? Chúng núp ở trong bóng tối Diệp Nhị sợ khi Bách Mộc Bang xuất quân nhất định sẽ rất nguy hiểm, nhưng Diệp Nhất đã mở miệng nói với bọn muội muội hai chữ “Nghĩa khí” thì nàng cũng liều lĩnh mà trợ giúp Cung Mặc, giúp cho nàng một lần nữa thành lập nên Hồng Hạnh Đoàn, hơn nữa còn đem thế lực thần bí từ Mexico mới giao thiệp với người trong nước xóa sạch sẽ.

Cuối cùng mọi việc cũng thắng lợi, nhưng mà tổn thất của Diệp Gia thực trầm trọng.

Diệp Nhất nói với Diệp Cửu: “Cho tới ngay ngươi cùng Nhị tỷ của ngươi không hợp nhau, ngươi luôn cảm thấy nàng dài dòng kiểm soát ngươi nhiều lắm, nhưng ngươi cũng thấy đó, chỉ cần ngươi gặp phải bất kì chuyện gì thì cho tới bây giờ Nhị tỷ của ngươi cũng không bao giờ chối từ, lần này còn bị bắt làm con tin, tuy rằng vẫn còn có thể về lại với chúng ta nhưng người hiện nay đang phải nằm viện, chân của Thất tỷ của ngươi cũng vậy… Chỉ sợ về sau chỉ cần đi bộ thì chân cũng bị ảnh hưởng… Lần này xem như Diệp Gia của chúng ta hao binh tổn tướng…”

Tiểu Bát đứng ở một bên lấy con cáo màu đỏ của mình chùi hết nước mắt vào: “Còn có Limba và Haibara của ta nữa… Tay của ta, bạn của ta, tất cả bộ sưu tập trò chơi của ta đều bị ngâm nước… Đều bị mấy tên vô lương tâm cầm súng tấn công gia đình chúng ta làm cho mọi thứ trở nên đổ nát thối rữa, Tiểu Bát cũng tổn thất nặng nề a!”

Tiểu Cửu khinh bỉ nói: “Mấy thứ kia có đáng giá gì đâu mà nhắc tới? Hủy bỏ hết cũng tốt, khỏi phải tốn thời gia và không gian”.

Tiểu Bát cả giận nói: “Ngươi tên vô lại này có phải là muội muội ruột của ta không a! Ngươi làm sao có thể đối với sự bi thương của tỷ tỷ mà thờ ơ như vậy chứ!”

“Thú thật ta thực sự không thể đi vào thế giới của ngươi, bảo bối của ngươi đối với ta không đáng giá một đồng”. Tiểu Cửu hai tay khoanh ở trước ngực dùng tư thế đối chiến và lãnh khốc để nói chuyện với Tiểu Bát.

Tiểu Bát chỉ: “Người này tuyệt đối không phải là muội muội của ta”.

Tiểu Cửu hừ: “Vừa hay, ta cho tới bây giờ cũng không muốn gọi một người lùn hơn ta cả mười cm là ‘tỷ tỷ’”.

“Ngươi là đồ vô lương tâm, ngươi đã quên lúc ngươi bị viêm dạ dày là ai đưa ngươi đi bệnh viện sao!”

“Ta nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ, ta còn nhớ rõ sau khi đưa ta đi bệnh viện ai là người uống hết tất cả thuốc bổ của mọi người tặng cho ta cuối cùng trọng lượng cơ thể của ta coi như xong”.

“Loli chết tiệt!”

“Trạch nữ thối!”

“Câm miệng hết cho ta”. Diệp Nhất đi tới giữa các nàng dùng quạt đánh một cái, “Thật là, tỷ tỷ của mình còn đang phải nằm bệnh viện các ngươi còn ở đó ầm ĩ chuyện vô tình vô nghĩa với ta, không sợ bị chê mất mặt sao? Hai tiểu quỷ các ngươi năm nay cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, đừng có luôn ngây thơ như vậy, cho dù cãi nhau hay muốn ầm ĩ một chút thì nội dung phải có mức độ, hiểu chưa?”

Tiểu Bát với Tiểu Cửu vẫn là liếc nhau một cái, sờ sờ cái đầu của mình khó chịu nói: “Hiểu rồi…”

“Vậy ngoan, đi tới chỗ dì Trần cầm thuốc bổ chưng cách thủy vào bệnh viện cho Nhị tỷ của ngươi đi”. Diệp Nhất đem cái quạt giấu vào bên trong áo choàng màu đen của nàng.

“Như vậy không đúng đâu Đại tỷ”. Tiểu Cửu dụng tâm kín đáo nói, “Thuốc bổ hay gì đó cũng chỉ có Đại tỷ mới hữu hiệu”.

“Đúng vậy”. Tiểu Bát cũng cười thật tà ác: “Tỷ tỷ mới là thuốc bổ đẳng cấp của Nhị tỷ nha”.

Diệp Nhất bất đắc dĩ nói: “Lúc này tỷ muội song sinh các ngươi mở miệng ra liền nhất trí trả lời như vậy sao?”

Bất quá người kia, có thể trong lòng còn có một vướng mắc chưa được hóa giải.

Diệp Nhị nằm viện, thương thế so với lúc bảo hộ Diệp Nhất còn nặng hơn, ngoại từ nội thương ngoại thương thì còn vô số vết thương ở bên ngoài do bị nhốt, thân thể khỏe mạnh cũng bị giảm vì thiếu dinh dưỡng, Diệp Nhất bưng bát soup xuất hiện ở bên ngoài phòng bệnh của nàng, thấy muội muội của mình gầy đi khá nhiều.

Diệp Nhị không có cột tóc, cột tóc bằng bi thép đã được gỡ xuống, một nửa mái tóc dài dán ở bên trên hai má của nàng, sắc mặt không có hồng hào như lúc trước, tái nhợt tới mức đáng sợ, chỉ có làn da bên cạnh miệng vết thương bị băng dính lại có màu đỏ thật rõ rệt, so sánh với sắc mặt trắng bệch thì càng lộ rõ vẻ tiều tụy.

Lúc Diệp Nhất vào phòng thì một tay của Diệp Nhị bị gãy vẫn còn bó bột, tay khác giữ quả táo được cắt một nửa, dùng bả vai và khuôn mặt giữ lấy điện thoại để nói chuyện: “… Nếu là vậy thì không có gì để nói nữa, ngươi nói cho lão Ngô nhiều nhất chỉ chia cho hắn ba - sáu, không có khả năng nhượng bộ, hàng hóa kia không có bàn tay của hắn nhúng vào chúng ta vẫn có thể lấy được…”

Diệp Nhất ném cái túi giữ nhiệt sang một bên, Diệp Nhị vẫn còn đang nói chuyện, nàng liền đi qua thẳng tay đoạt lấy điện thoại, nói với người đang ở đầu dây điện thoại bên kia: “ Có chuyện gì thì bảo gọi cho Diệp Nhất của Bách Mộc Bang, muội muội của ta cần phải tĩnh dưỡng, biết không?”

Người gọi điện thoại là trưởng nhóm nhỏ của Bách Mộc Bang, đoán chừng là đã nghe ra giọng của Diệp Nhất, bình thường tất cả mọi người trong Bách Mộc Bang đều sợ hãi Đại tỷ của Diệp Gia, ai cũng biết Diệp Nhất yêu thương Nhị muội muội của nàng nhất, khẩu khí vừa phát ra lạnh băng làm cho hắn chột dạ muốn chết, liền luôn miệng nói không dám, ngay cả cúp điện thoại mà thanh âm cũng nhỏ đến mức không nghe được.

Diệp Nhị nhìn thấy Diệp Nhất vô lý cúp điện thoại trong khi mình đang nói nửa chừng thật sự vừa tức giận vừa buồn cười: “Ta chỉ bị thương ngoài da một chút, không đến mức cả điện thoại cũng không có gọi được chứ?”

Diệp Nhất lấy nửa cái táo mà nàng đang gọt trong tay lại, ngồi bên cạnh nàng tiếp tục cúi đầu gọt táo: “Ngay cả táo cũng gọt cho lồi lõm thế này thì còn làm được cái gì. Mấy người giúp việc thật là kì cục, sao mà không có ai ở đây hầu hạ ngươi hết vậy?”

“Hai người giúp việc thay phiên nhau chăm sóc ta đã ba ngày nay cũng không có được nghỉ ngơi đầy đủ, ta cũng không có làm sao nên bảo các nàng về nghỉ ngơi rồi. Táo không có gọt vỏ cũng có thể ăn được, sao cần phải so đo là gọt đẹp hay không đẹp chứ?”

“Ta trả tiền lương cho người giúp việc là để các nàng đến làm việc, không lẽ là đến ngủ sao?” Diệp Nhất vừa nói vừa gọt vỏ táo thật đẹp mắt, sau đó cắt thành từng miếng từng miếng nhỏ đặt ở trong đĩa, lấy một cái nĩa nhỏ xiên một cái, xoay người nói với Diệp Nhị:

“Muội muội tới đây, há miệng, a-”

Diệp Nhị xấu hổ cúi đầu: “… Để làm gì a… Ta cũng không phải không có tay… Ta, ta tự mình ăn được…” Nói xong cầm lấy cái nĩa nhỏ, ánh mắt xinh đẹp của Diệp Nhất lóe lên, môi hôn lên mu bàn tay của Diệp Nhị, Diệp Nhị giật bắn như điện giật rút tay trở về.

“Tỷ tỷ, ngươi…” Sắc mặt lại đỏ hồng không thể khống chế, Diệp Nhị cảm giác được mu bàn tay chỗ được Diệp Nhất hôn qua cũng nóng lên - giống như là bị lửa nóng làm tổn thương.

“Ngươi phải nghe lời nha”. Diệp Nhất đưa táo lên ngay môi Diệp Nhị, mở miệng nói vừa mang theo chút sủng nịnh lại vừa mang theo mệnh lệnh: “Đến đây, há miệng ra”.

Diệp Nhị đưa mắt nhìn đi nơi khác, đỏ mặt nghiêng người về phía trước, hơi hé miệng để ngậm miếng táo vào trong miệng, nhưng cũng mắc cỡ cắn, nên cũng chỉ cắn một miếng nhỏ. Bởi vì động tác vừa rồi làm cho tóc Diệp Nhị rơi xuống một chút, nàng chỉ lấy tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt của Diệp Nhất dừng lại trên người nàng có chút ngây ngốc.

Diệp Nhị chú ý tới ánh mắt của nàng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái sau đó lại di chuyển sang chỗ khác: “Sao… Tại sao lại…”

Diệp Nhất giữ chặt lấy cổ tay không bị thương của nàng rồi kéo nàng lại gần, nhiệt tình ôn nhu hôn lên môi của nàng, sau đó Diệp Nhị hoảng sợ, muốn giãy dụa nhưng lại không nhúc nhích được. Nụ hôn của Diệp Nhất càng ngày càng sâu, càng triền miên là lúc Diệp Nhị cũng bị mất phương hướng - vì sao lại muốn giãy dụa chứ? Từ đó cho tới nay vẫn còn thói quen thích trốn tránh. Không phải là không thích nụ hôn của nàng, mà là vẫn chưa có thói quen bị nàng gần gũi như vậy…

Diệp Nhất rời khỏi môi của nàng, nhìn xem vẻ mặt đỏ hồng cùng bộ dáng khẩn trương không chịu nổi của muội muội, ánh mắt cũng lộ ra nụ cười, sau đó lại hôn muội muội thêm một chút rồi nói: “Ngươi vừa mới ăn táo xong, miệng rất thơm nha”.

“Tỷ tỷ…”


“Cửa đã khóa kỹ chưa?”

“Ngươi muốn làm cái gì… Tỷ tỷ… Đang ở bệnh viện, như vậy không có tốt lắm đâu…”

“Có cái gì không tốt? Một phòng một cửa, ở đâu cũng giống nhau không phải sao?”

“Nếu lỡ có người nhìn thấy… Ngô…” Nói được một nửa, Diệp Nhất lại hôn lên ở phía trước ngọn núi nhỏ của nàng dù vẫn còn cách quần áo, lơ đãng xẹt qua đỉnh núi mẫn cảm làm cho cả người nàng run lên, cũng không nói gì nổi nữa.

“Mặc kệ, ta muốn thì làm”.

Diệp Nhị bất đắc dĩ đối phó với sự tùy hứng của Diệp Nhất đã muốn chết tới nơi, đã hơn ba mươi rồi, như thế nào mà còn nghĩ muốn làm mấy chuyện như vậy chứ: “Tỷ tỷ, ta vẫn còn đang bị thương”.

“Yên tâm, ta sẽ không động tới làm đau miệng vết thương của ngươi. Ngươi không tin vào kỹ thuật của ta sao? Ân…”

Kỹ thuật? Khi quần áo của Diệp Nhị bị Diệp Nhất cởi bỏ trong đầu nàng không ngừng vọng lại hai chữ này, không thể nói rõ là tức giận, hay là rầu rĩ trong lòng, khiến cho nàng bất tri bất giác mở miệng nói:

“Kỹ thuật của tỷ tỷ thật sự rất tốt, lần đầu tiên thân thiết với ta đã cực kì thuần thục rồi”.

Diệp Nhất dừng động tác hôn môi lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Nhị. Diệp Nhị giả bộ giống như là không phát hiện gì, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước.

“Ngươi muốn biết phải không?” Vốn tưởng rằng Diệp Nhất sẽ lại nổi giận, không nghĩ tới nàng lại mỉm cười hỏi, một bàn tay chống lên giường, cằm đặt lên đầu vai của nàng trên cao, tay kia thì chậm rãi vuốt trên cằm của Diệp Nhị, “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ nói cho hết chuyện lần trước”. Ngón tay từ dưới cằm của Diệp Nhị di chuyển lên trên, đặt ở trên môi của nàng, nhẹ nhàng đè xuống. Hô hấp của Diệp Nhị giống như muốn tắc nghẽn, chỉ cảm thấy ngón tay nhỏ dài của Diệp Nhất xâm nhập vào trong miệng của nàng một chút, ngón tay lạnh như băng đặt lên răng của nàng, chậm rãi tiến vào hai hàm răng.

“Ngô…” Diệp Nhị bị bắt phải hé miệng.

“Ngươi không phải vẫn muốn biết tất cả mọi chuyện của ta hay sao?”

Miệng của Diệp Nhị bị ngón tay của Diệp Nhất lấp đầy, nói không ra lời, chỉ có thể gật gật đầu.

Diệp Nhất cười thật quyến rũ: “Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi phải nghe thật rõ ràng”.

Một tiểu hộ sĩ một tay cầm thanh nẹp một tay đút vào túi lảo đảo đi đến phòng điều trị VIP205, dừng lại. Lúc nãy có một nữ nhân xinh đẹp mang theo vẻ ốm yếu xanh xao nói đến thăm muội muội của nàng, đi vào đã hai tiếng rồi mà vẫn chưa thấy đi ra. Tiểu hộ sĩ còn cảm thấy kì quái, bất quá đồng nghiệp nói người ở trong phòng VIP này là một nhân vật hắc đạo không thể trêu vào, những người này tính tình rất nóng nảy, nếu không phải các nàng bấm chuông gọi thì tuyệt đối không được đi tới quấy rầy. Tiểu hộ sĩ thấy nữ nhân đi thăm bệnh trước đó bộ dáng ôn hòa, cười mê người đến như vậy, như thế nào có thể là người của hắc đạo chứ?

Cũng không phải là trong phim ảnh, người của xã hội đen sẽ giống như là đi thi tuyển hoa hậu chứ?

“… Cho nên… Ngươi hiểu chưa? Những chuyện ngày đó ta đã muốn mai táng nó ở trong trí nhớ, nhưng ngươi phải biết rằng… Ngươi không nên biết… Biết rồi sau đó ngươi có thấy tốt hơn không? Ngươi sẽ vui vẻ hay sao?” Diệp Nhất quì gối ở trên giường ghé vào phía sau lưng của Diệp Nhị, đầu lưỡi đảo qua tấm lưng trần của nàng, ngón tay di chuyển xuống phía dưới xâm nhập vào chỗ mẫn cảm nhất của nàng.

Một bàn tay của Diệp Nhị nắm vào lan can ở mép giường, hai chân từng đợt từng đợt như muốn nhũn ra, cả người giống như tê liệt ở trên giường: “Tỷ tỷ… Ta… Không có… Ta chỉ muốn… Ngươi…” Trong lúc nói chuyện Diệp Nhị đã bị Diệp Nhất đưa lên đỉnh khoái cảm, một trận thủy triều mãnh liệt từ trong chỗ sâu trong cơ thể của Diệp Nhị tràn ra ngoài, dừng lại ở trên bàn tay của Diệp Nhất. Diệp Nhị thở phì phò nằm sấp trên giường, Diệp Nhất quỳ gối ở phía sau cơ thể của nàng, nhìn trong tay là dấu vết trong suốt của muội muội, cười rất ư là không đàng hoàng:

“Ngươi không phải là nữ nhân đầu tiên của ta, ngươi phải hiểu được điều đó”.

Mặt của Diệp Nhị đè lên cái gối trắng như tuyết ở phía trên, quay đầu lại nhìn nàng, tóc bị mồ hôi làm dính ở trước mắt của nàng, vẻ mặt cũng trở nên mơ hồ: “… Thật ra ta đã sớm nghĩ tới. Nhưng mà ta không có để ý ta có phải là người đầu tiên của ngươi hay không, mấy chuyện đó đối với ta không có quan trọng. Ta chỉ là nghĩ nếu ngươi đã muốn ta trở thành người của này, ta hi vọng ngươi có thể tín nhiệm ra, cái gì cũng có thể nói cho ta biết”.

Diệp Nhất lẳng lặng nhìn Diệp Nhị một lúc, đem chăn đắp lên, nằm kế bên Diệp Nhị hai người chen chúc trên một cái giường, cái chăn đắp lên người, chỉ để lộ ra đầu của cả hai. Hai tỷ muội đối mặt nhìn nhau, Diệp Nhất tủm tỉm cười hỏi han:

“Ngươi thật sự không cần sao?”

“…Ta thật sự chỉ muốn… Hiểu thêm về ngươi, chỉ muốn biết tất cả những gì thuộc về ngươi”. Diệp Nhị nhìn xuống dưới, xấu hổ không dám đối diện với Diệp Nhất. Ánh mắt Diệp Nhất càng phát ra ý cười, liều lĩnh chui vào trong lồng ngực của Diệp Nhị. Diệp Nhị cả kinh - tỷ tỷ rất ít khi làm những động tác làm nũng như vậy nha…

“Muội muội, ngươi biết không? Ngươi không phải nữ nhân thứ nhất của ta, nhưng lần đầu tiên của ta vẫn còn giữ lại nha”.

Mặt Diệp Nhị đen lại - đây là ý gì.