“Tỷ tỷ đêm nay thật sự rất kì lạ”. Diệp Nhị dùng âm thanh có vẻ rất thoải mái lại mang một chút ý cười nói, “Thân thể tỷ tỷ còn chưa khôi phục hẳn, nên chú ý nghỉ ngơi. Kiên trì cái gì, ta còn không biết ngươi đang nói gì nữa. Hơn nữa… Tỷ muội không có làm chuyện thân mật như vậy. Chúng ta tiếp xúc như vậy có bình thương hay không a?”
Diệp Nhất nằm ở trên người Diệp Nhị, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào mắt Diệp Nhị : “Ta đều đã nói rõ ra như vậy, ngươi lại còn muốn trốn tránh sao?”
Diệp Nhị thương cảm nhìn Diệp Nhất, cái gì cũng không nói nên lời.
“Tốt lắm”. Diệp Nhất ngồi xuống khỏi người nàng, “Về sau không còn cơ hội như vậy, ngươi cũng đừng hối hận”.
Cái này hình như là lần thứ hai nàng nói như vậy, kỳ thật đã không còn khổ sở như trước nữa, người cho khó mấy cũng có thể suy nghĩ được, dù sao dây dưa lâu như vậy cũng chưa tìm được một đáp án thật sự, cứ như thế thì cũng tốt lắm.
Không có hi vọng thì sẽ không có thất vọng đúng không.
Cuối cùng Diệp Nhất cũng đã rời đi, đây là tùy hứng của nàng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hoàn toàn không để ý rằng mình đã gây ra chuyện gì cho người khác, cũng không để ý là đêm nay đã làm cho người khác thức trắng đêm không ngủ.
Bởi vì thân thể của Diệp Nhất ngày càng sa sút, nên thành viên trong Diệp Gia thương lượng làm một phòng khám tư nhân trong nhà, mời một bác sỹ tư nhân về đây làm việc để chăm sóc cho bệnh tình của nàng, cũng có thể ngừa được chuyện giống như lần trước nửa đêm sinh bệnh muốn đi bệnh viện lại bị phục kích. Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, thật không biết là Diệp Nhất có thể vượt qua được hay không.
Nhưng mà mời bác sỹ tư nhân như thế nào về nhà đây? Nhìn vào Diệp Gia là hắc đạo, trong nhà lại có ngôi sao nổi tiếng, đây là một vấn đề cần được xem xét từ nhiều khía cạnh.
“Đại khái là như thế này… Bác sỹ ở nước ngoài mới về nước, đối với giới giải trí không có hứng thú, chỉ thích tiền lại không thích bà tám, y thuật tốt là được”. Diệp Nhất nói với Diệp Nhị, “Như vậy so với người ở trong nước dù có xảy ra vấn đề gì cũng dễ dàng giải quyết hơn, sẽ không làm lộ tin tức trong nhà chúng ta ra ngoài, mà nếu có lộ thì cũng có thể dùng tiền bịt miệng được, quan trọng nhất là y thuật phải giỏi, tốt nhất là có thể cải tử hoàn sinh”.
Diệp Nhị nhếch miệng nói một câu: “Ngươi cuối cùng cũng nói một câu sáng suốt”.
“Ta còn muốn cùng với muội muội của ta sống thêm vài trăm tuổi, tới lúc đầu bạc cũng có thể cùng nhau chu du thế giới nha”.
Lời nói của Diệp Nhất làm cho Diệp Nhị đột nhiên tới tới lúc còn trẻ trong lòng của mình đã từng có nguyện vòng muốn cùng Diệp Nhất đi khắp nơi trên thế giới, không khỏi cười khổ: “Tỷ tỷ, ngươi có biết gần đây ngươi rất hay nói mấy lời kì quái không? Rất dễ làm cho người khác hiểu làm nha”.
“Phải không? Là có chút kì quái, nhưng không phải là hiểu lầm”.
Không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nên Diệp Nhị di chuyển ra xa khỏi người Diệp Nhất: “Buổi chiều ta cùng với dì Trần sẽ đi tìm bác sĩ”.
Diệp Nhất nhìn bóng dáng Diệp Nhị chậm rãi rời đi, thanh âm đều nhẹ nhàng: “Nhị, vì cái gì đều chỉ để lại cho ta thấy lưng không vậy chứ?”
Diệp Nhị dừng vài giây sau đó quay đầu lại, bất ngờ mỉm cười: “ Bởi vì tỷ tỷ luôn làm một ít chuyện làm cho ta không thể nà nhìn thẳng được ngươi nha”.
“Phải không?”
Diệp Nhị cũng không nói nữa, rời đi.
Bị cởi quần áo rồi vuốt ve, làm chuyện như vậy đối tượng thật sự có thể là tỷ tỷ của mình hay sao? Diệp Nhị đứng ở một góc đỡ lấy cái trán, nàng ở trước mặt Diệp Nhất luôn cố nén cảm giác khổ sở, không muốn làm cho nỗi đau ở đáy lòng hiện lên trên mặt, không muốn bị vạch trần, không muốn tên tỷ tỷ hỗn đản kia nhìn thấy được hành động không phục đêm hôm đó của nàng khiến cho tinh thần bị lung lay. Phải, Diệp Nhị dao động, nàng rõ ràng cảm giác được tình cảm của Diệp Nhất đối với nàng vượt hơn hẳn tình cảm tỷ muội.
“Nhưng mà, tỷ muội là không thể yêu nhau”. Diệp Nhị biết, nếu như nàng tiến tới một bước, cái đợi nàng sẽ là câu nói đó. Kỳ thật Diệp Nhị nghĩ không ra vì sao bất chấp tính mạng đi yêu Diệp Nhất như vậy, làm sao không muốn thời điểm Diệp Nhất hôn thì nàng sẽ hôn đáp lại một lần? Chính là nàng sợ sự chủ động của mình, thời điểm chủ động để cho mọi hi vọng điên cuồng thiêu đốt, Diệp Nhất đột nhiên lùi bước đổi ý, như vậy nàng một bước tiến tới chỉ có thể rơi xuống vực sâu.
Diệp Nhị cho tới bây giờ cũng không yêu người nào khác ngoài Diệp Nhất, tất cả sự miêu tả về “tình yêu” của nàng, đều chỉ có một chữ “tỷ tỷ”. Tình yêu của nàng đối với Diệp Nhất tương đối vất vả, lúc bị tính tình cổ quái của Diệp Nhất tra tấn đến mức khóc không ra nước mắt nàng đúng thật đã có ý định buông tay, đi yêu người khác là tốt rồi, chỉ yêu một người bình thưởng đơn giản, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần đối phương cũng yêu thương nàng như vậy là đủ rồi. Nhưng mà ý tưởng này chỉ cần mỗi lần nhìn thấy Diệp Nhất đều tan thành mây khói.
Bởi vì từng tế bào trong thân thể nàng đã tạo thành thói quen yêu Diệp Nhất, đi yêu người này, chỉ thấy người này nàng mới có thể cảm nhận được nỗi chờ mong, khát vọng, khổ sở rồi lại không thể bỏ qua. Mà hết thảy tất cả những chuyện như vậy, không phải là lời giải thích cho tình yêu sao?
Chỉ cần có thể kéo dài như vậy, thật sự có thể cùng tỷ tỷ đi qua hết quãng đời còn lại.
Nghĩ đến đây Diệp Nhị nở nụ cười - dù vậy, thì sẽ như thế nào đây? Cho dù chỉ cần dùng phương thức như thế này để ở cạnh bên người Diệp Nhất cả đời, cũng là một chuyện cực kì tốt đẹp rồi.
Lấy xưng hô tỷ muội, dùng tình yêu gắn bó, vĩnh viễn buộc chặt cùng một chỗ,
Kỳ thật đem bác sỹ Khuất Dĩ Lộ mời đến Diệp Gia là một quá trình tương đối đơn giản. Diệp Nhị tìm một bác sỹ lớn tuổi cực kì nổi tiếng, dưới tay hắn có rất nhiều học trò, bảo hắn đề cử một người hợp với Diệp Gia là được. Đang trong thời điểm nói chuyện vừa vặn thấy Khuất Dĩ Lộ đi vào trong nhà, trên tay ôm một bộ sách y học thật lớn, mặc áo dài màu trắng đeo mắt kính, mái tóc thật dài búi ở sau đầu, bộ dáng cực kì giỏi giang, chính là vừa mở miệng liền làm cho Diệp Nhị thiếu chút nữa là nghẹn chết:
“Yeah baby, tối nay ở nhà chờ ta… Nga, ta muốn ngươi mặc quần lót họa tiết da báo, ngươi biết ta đối với da báo yêu thích tới mức nào…”
Bác sĩ già ho khan vài tiếng Khuất Dĩ Lộ mới phát hiện ở trong phòng có khách, nàng bỏ điện thoại vào trong túi áo, đem quyển sách y học thật dày nghiêm túc đặt ở trên giá sách rồi cười với Diệp Nhị:
“Thật có lỗi, lão già này ở đây rất ít khi có khách tới, ta không để ý”. Nói xong còn đối với Diệp Nhị nháy mắt một cái, Diệp Nhị bất ngờ cả người run rẩy một chút - ánh mắt vừa rồi của nàng như vậy… Là có ý tứ quyến rũ sao? Không có kinh nghiệm yêu đương nên đối với một chút khiêu khích như vậy cũng làm cho Diệp Nhị ngượng ngùng vạn phần. Kết quả lão bác sĩ chỉ vào Khuất Dĩ Lộ trịnh trọng nói với Diệp Nhị:
“Là nàng đó!”
“… Làm ơn nói cho ta biết là ngài đang nói thật hay nói giỡn”.
“Không!” Lão bác sĩ lập tức nhảy dựng lên như thời tuổi trẻ đôi mươi lộ ra vẻ hưng phấn nói, “Nàng năm trước mới về nước, ở phòng khám của ta làm việc hơn nửa năm, y thuật cao siêu tham tiền háo sắc, tuyệt đối là người thích hợp nhất cho sự lựa chọn của ngươi”.
“Này…” Khuất Dĩ Lộ liếc mắt nhìn hắn, “Ta như thế nào không đoán được là ngươi đang khen hay đang chê ta nha”.
“Tham tiền… Háo sắc?” Diệp Nhị nghi hoặc nhìn Khuất Dĩ Lộ, rõ ràng là ăn mặc cực kì đoan trang kiểu của bác sĩ, vì cái gì người này làm cho người ta có cảm giác…. Đáng kinh đây?
Khuất Dĩ Lộ cũng đánh giá Diệp Nhị một phen, có thể nhìn ra người này tuyệt đối là một người có nhiều tiền, lúc này không tự đề cử mình thì chờ tới khi nào: “Ta tuy rằng tham tiền, nhưng y đức của ta tuyệt hảo, tuy rằng ta háo sắc, nhưng đối với tình cảm ta rất có nguyên tắc. Vị tiểu thư này, ta tên là Khuất Dĩ Lộ, năm nay hai mươi sáu tuổi, tuy rằng trông ta có vẻ trẻ tuổi nhưng lúc ta mười tuổi đã đọc sách thuốc, mười bốn tuổi theo cha ta làm trợ lý, thế giới này ngoại trừ bệnh nan y thì không có vấn đề gì ta không thể giải quyết”. Nàng giơ hai tay nói, “Đến đây đi, đem ta mang về nhà, lương một năm của ta không cao, một trăm vạn là được rồi, năm mới sắp tới rồi, bộ dáng của ngươi lại xinh đẹp như vậy ta có thể nể tình hữu nghị lấy ngươi giá tám trăm rưỡi”.
Diệp Nhị đứng dậy đi về phía Khuất Dĩ Lộ, vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Quả nhiên là tham tiền háo sắc”.
“A?” Ngũ quan của Khuất Dĩ Lộ cũng méo lại. Chính mình nói mình so với người khác nói mình đúng là không giống nhau.
“Ngày mai đến Bách Mộc Bang Diệp Gia làm đi, có lẽ ta phải tốn một chút thời gian để tìm hiểu ngươi một chút xem thế nào. Nếu như là làm việc thật tốt, chúng ta sẽ trả tiền lương một năm gấp ba lần theo mức kỳ vọng của ngươi”.
Diệp Nhị đóng cửa đi ra ngoài rồi Khuất Dĩ Lộ mới xoay người thật mạnh đem lão già ôm cổ hôn thật mạnh lên mặt hắn: “Lão già, ngươi thật sự là may mắn của ta!”
Lão già sắp năm mươi tuổi bị đôi môi son màu đỏ tươi của tiểu cô nương hôn qua, sự giày vò này làm cho huyết áp muốn tăng lên: “Đừng qua…. Đừng qua!”
Ai chẳng biết Bách Mộc Bang Diệp Gia kia mỹ nữ như mây trắng đếm không hết, Diệp tiểu thư này tuy bộ mặt lạnh lùng nhưng nhìn qua cũng rất thanh tú xinh đẹp, tỷ muội của nàng làm sao có thể kém hơn được?
“Quả nhiên chỗ nào có mỹ nhân sẽ thấy được bóng dáng của Khuất Dĩ Lộ ta. Tiểu mỹ nhân, chờ ta!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này chương đổi mới đích có điểm ít, chủ yếu là vợ nghỉ , vì thế phải dùng nhiều điểm thời gian bồi nàng, mấy ngày nay đổi mới có thể hơi chút sẽ có đích chậm nga, ngượng ngùng lạp các vị ~~~~~>///<