Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 25




“Ngươi theo tới làm gì?” Diệp Nhất cầm lấy một ly rượu vang, kéo Diệp Nhị sát lại bên người, ở ngoài mặt tươi cười ung dung hờ hững, chính là đối vói Diệp Nhị lời nói kia tuyệt đối là cực kỳ giận dữ.

“Chẳng lẽ ta không thể theo tới sao?” Diệp Nhị đỏ mặt nhìn đi nơi khác.

“Ngươi có biết hôm nay ta tới đây để làm cái gì hay không?” Diệp Nhất hỏi.

Diệp Nhị nghiêng người liếc nàng một cái: “Còn có thể làm gì? Không phải là đi hẹn hò sao?”

Diệp Nhất ngây người ngẩn ngơ, cảm thấy muốn cười nhạo chính mình, nghĩ đến việc muội muội thật sự thông minh đã biết đến kế hoạch ám sát lần này của nàng cho nên cùng theo đến tính toán trợ giúp cho nàng một tay. Kết quả, muội muội ngốc chính là đến để ghen. Diệp Nhất nhìn thấy biệt thự xa hoa trước mắt, thanh niên nam nữ trong xã hội thượng lưu, không khí có vẻ thoải mái, thấy Tùng Gia đang hướng chỗ mình đi tới, nàng nói:

“Ngươi cũng biết nói là ta đêm nay muốn đi hẹn hò, không nói cái gì đó sao?”

“Ngươi nghĩ muốn ta nói cái gì a?”

Tùng Gia gọi: “Tiểu Nhất!”.

Diệp Nhất kéo cánh tay Tùng Gia nói: “Chúc ta hẹn hò vui vẻ a. Ngươi cũng sắp tới lúc phải trở về nhà rồi”.

Tùng Gia thụ sủng nhược kinh nhìn Diệp Nhất, chỉnh chỉnh cà vạt hỏi: “Tiểu Nhất, đây là muội muội của ngươi sao? Nếu đã đến đây thì cùng nhau đi chơi đi?”

“Không, nàng nên trở về học bài.” Diệp Nhất thu liễm tươi cười, nhìn thẳng Diệp Nhị nói, “Còn không đi?”

Diệp Nhị cảm giác được cả người mình đang run rẩy. Đây là ý tứ gì? Trước mặt mọi người làm cho ta khó xử sao?

Một cánh tay của Dịch Lạc Lạc vươn tới choàng qua cổ của Diệp Nhị mang nàng đi ra ngoài, ở ngoài mặt làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có cười, bằng không người ở bên cạnh sẽ phát hiện ra có gì đó khác thường: “Diệp Nhị tiểu muội muội, ngươi nên nghe lời của tỷ tỷ nhanh chóng về nhà đi, nơi này không hẳn là địa phương mà ngươi nên tới, ngoan, chốc lát nữa sẽ có buổi trình diễn mà chỉ có người trưởng thành mới được tham gia chơi “trò chơi”, ngươi thật sự là không thích hợp tham gia a”.

Hai mắt Diệp Nhị mông lung hồi lâu, lúc Dịch Lạc Lạc dẫn nàng ra đến cửa mới hồi phục lại tinh thần, thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn nhìn thấy nàng, cho dù nàng cùng người khác một chỗ cũng thế, ta chỉ là muốn nhìn thấy nàng mà thôi….. Như vậy cũng không được sao?”

Dịch Lạc Lạc ngẩn người, cảm giác mất mát của Diệp Nhị vô cùng rõ ràng, hai tay nắm lấy hai bên váy, không ngừng run rẩy.


“Nếu nàng đã không muốn nhìn thấy ta đến như vậy, ta đây liền như nàng mong muốn, trở về”. Diệp Nhị xoay người, ngay từ đầu đã chạy bộ, nháy mắt liền biến thành chạy rất nhanh. Dịch Lạc Lạc trong lòng kêu lên một tiếng rối rắm: “Này” một tiếng muốn gọi Diệp Nhị trở lại để nói rõ chân tướng, nhưng mà Diệp Nhất đang gọi điện thoại cho nàng:

“Ngươi đi đâu? Trở về, đã đến giờ”.

“Ách, thật là. Tỷ muội luyến thật sự đáng ghét nhất”. Dịch Lạc Lạc lầm bầm lầu bầu một phen rồi mới đi hướng vào trong nhà, nhưng lúc đó trên điện thoại đã bị Diệp Nhất ở đầu dây bên kia nghe thấy được:

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói cái gì chắc chắn ngươi hiểu được. Người là tiểu hồ ly tinh”.

“……..” Diệp Nhất bị bốn chữ “Tiểu hồ ly tinh” kia như sét đánh ngang tai, không thể nói được lời nào.

Diệp Nhị chạy một mạch đến chỗ tối bên ngoài chỗ ở của Tùng gia, một đám người cao lớn mặc âu phục màu đen đi ngang bên cạnh nàng. Trong lòng Diệp Nhị cố gắng đè nén, cảm giác trước mặt có một cỗ sát khí đang đến. Diệp Nhị quay đầu lại, theo khoảng cách chiều cao của những nam nhân mặc âu phục đen đó, quần áo của họ bị một cơn gió thổi bay góc áo lên, trong mắt Diệp Nhị thoáng qua một cái thấy được súng mang ở thắt lưng của họ.

Súng? Bản thân Diệp Nhị cũng là người thuộc gia đình xã hội đen nên đối với thứ đồ vật này có chút mẫn cảm.

Kỳ thật gia đình của Tùng Gia là một tập đoàn kinh doanh lớn nên ở trong nhà có một ít bảo tiêu mang súng thì cũng không phải là chuyện kì quái gì, nhưng Diệp Nhị cảm giác có chút lạ lạ. Cái cảm giác lạ này cũng không phải xuất phát từ mấy người bảo tiêu mang súng, mà kì lạ ở chỗ Diệp Nhất và bạn học ở cùng một chỗ trong đó, cái cảm giác này càng lúc càng mạnh.

Diệp Nhị dừng bước lại, cảm thấy là mình nên quay trở lại đó xem sao, có lẽ sẽ tốt hơn.

“Chào bác trai”. Diệp Nhất nghiêng người cúi đầu, hiện ra trước mắt nàng là một nam nhân trung niên trên mặt không có một chút ý cười. Đây là phụ thân của Tùng Gia, hiện là tổng giám đốc của tập đoàn - Tùng Trọng Thiên.

“Ân, xin chào”. Gương mặt không cười của Tùng Trọng Thiên đối nghịch với gương mặt đầy ý cười của Diệp Nhất nên trông có vẻ rất nghiêm túc, cho dù ân cần thăm hỏi cũng không để lộ ra bất kì biểu hiện nào.

Tùng Gia đứng bên người bọn họ hết nhìn Diệp Nhất rồi lại nhìn sang lão ba, chỉ có thể mỉm cười xòa nhưng trong lòng có không ít đau khổ.

Trong lúc đó Dịch Lạc Lạc chậm rãi chen chút trong đám đông, đối với tai nghe của Diệp Nhất nhỏ nhẹ: “Gần tới giờ rồi, còn một phút nữa sẽ hành động”.

Diệp Nhất cười.

“Này, ngươi phải cẩn thận a”.

Diệp Nhất chớp mắt một cái, khóe miệng cong lên.

“Bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8, 7, 6……….”

Tùng Trọng Thiên hỏi thăm: “Diệp tiểu thư tên gọi đầy đủ là gì?”

“Diệp Nhất”.

“Diệp Nhất? Chẳng lẽ ngươi là…….. Bách Mộc Bang Diệp Gia?”

“4, 3, 2, 1………”

“Đúng vậy. Chết đi”.

Toàn bộ thủy tinh đột nhiên vỡ vụn, tiếng thét chói tai nổi lên từ bốn phía. Trong lúc hoảng loạn Tùng Gia la hét gọi tên Diệp Nhất, lại thấy bên trong đám người đang chạy nhanh chỉ có một người duy nhất đứng yên đó chính là Diệp Nhất. Diệp Nhất mặc váy dài màu đen, đôi chân như tuyết trắng lộ ra bên tà cái váy dài, đôi giày cao gót màu đen lóng lánh dẫm nát một mảng màu đỏ trên người Tùng Trọng Thiên. Trên đùi mang một cây súng, lúc này họng súng của Diệp Nhất đang chĩa về người đã trúng đạn Tùng Trọng Thiên.

“Diệp Nhất……… Ngươi…..” Tùng Gia không thể tin vào đôi mắt mình.

Diệp Nhất quay đầu lại, khẩu súng ngắm ngay Tùng Gia, cười ôn nhu như trước: “Ngươi thật sự là rất dễ dàng bị nhìn thấu, như vậy thực không tốt”.

Đồng tử của Tùng Gia mở lớn….

Ngay lúc Diệp Nhất phải nổ súng thì trong nháy mắt có một tiếng nổ rít gào bên người nàng, Diệp Nhất nhanh nhẹn xoay người bay ra ngoài cửa sổ, bảo tiêu của Tùng gia cầm súng xông vào trong phòng.


“Đuổi theo xú nữ nhân kia! Đem nàng bắt sống trở về!” Tùng Gia giận dữ thét.

Có Bách Mộc Bang ở bên ngoài tập kích cùng với Lạc Lạc che giấu, Diệp Nhất rất nhanh vọt ra được phía ngoài biệt thư của Tùng gia, nàng dùng toàn lực nhảy lên bám vào mép bờ tường để đi lên. Đang tính nhảy thì nhìn xuống phía dưới có một bảo tiêu mang súng đã nhắm ngay nàng.

Diệp Nhất tim đang đập trong nháy mắt như ngừng lại, ngay lúc tiếng súng vang lên thì thấy một bóng dáng lao tới đánh ngã bảo tiêu kia, viên đạn bắn vào vách tường, Diệp Nhất lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

“Nhị!” Diệp Nhất tập trung nhìn chăm chú, đánh ngã bảo tiêu đúng là người đáng lẽ đã rời đi rồi - Diệp Nhị.

Diệp Nhị không có bản lãnh phản ứng như Diệp Nhất, bảo tiêu kia lập tức đứng lên, Diệp Nhị muốn trong lúc hắn đứng lên đoạt lấy súng của hắn, chính là một đứa trẻ mười bốn tuổi so với một nam nhân trưởng thành thì sức mạnh vẫn kém hơn rất nhiều, nam nhân kia còn chưa đứng lên đã xuất một quyền đánh trúng hai gò má của Diệp Nhị, Diệp Nhị nhất thời té ngã trên mặt đất.

“Đáng giận…….. Tiểu quỷ đáng chết………”

“Ngươi nói ai là tiểu quỷ đáng chết”. Diệp Nhất từ trên trời dùng đầu gối giáng xuống trên đỉnh đầu người kia một cái, nam nhân này đang mở miệng nói, bị một cước trực tiếp xuống đầu liền cắn đứt đầu lưỡi, ngã ra đất máu phun không ngừng. Diệp Nhất cầm súng nhắm ngay nam nhân kia nói, “Muội muội của ta chỉ có mình ta được quyền giáo huấn, hiểu không?”

Diệp Nhị bưng gương mặt sưng đỏ không chịu được ngồi dậy, vốn nghĩ muốn phản bác lại Diệp Nhất, chính là chỉ nhìn nàng liếc mắt một cái liền sợ ngây người:

“Diệp Nhất……… Diệp Nhất ngươi……….”

Diệp Nhất quay đầu nhìn nàng.

“Ngực ngươi trúng đạn rồi”.

“Vù vù hô………” Diệp Nhị thật vất vả đỡ lấy lưng Diệp Nhất đến chỗ cửa xe Dịch Lạc Lạc đang mở sẵn, toàn bộ cơ thể của nàng ngã xuống làm cho Diệp Nhị cảm thấy cả người đều muốn sụp đổ. Dịch Lạc Lạc nhấn ga thở ra một tiếng liền xông ra ngoài, Diệp Nhị còn chưa có ngồi vững nên toàn bộ khuôn mặt đều trực tiếp đụng vào hàng ghế dựa ở phía trên.

“Đau quá……….” Nước mắt Diệp Nhị không ngừng chảy, nhưng thân thể Diệp Nhất nằm trên người nàng cũng không ngừng chảy máu. Diệp Nhị thấy thần sắc Diệp Nhất trắng bệch đến đáng sợ, nụ cười bình thường sáng lạng như ánh nắng giờ phút này giống như đã chết, lạnh băng cứng ngắc.

“Diệp Nhất…….. Diệp Nhất! Ngươi tỉnh lại một chút đừng chết a!” Diệp Nhị dùng sức đánh lên trên mặt Diệp Nhất, không cho nàng ngủ.

“Ngươi tên tiểu quỷ này, đã không gọi ta là tỷ tỷ……… Còn đánh mặt ta…..” Diệp Nhất “Phốc” phát ra một tiếng cười, liên tiếp bắt đầu ho khan, mỗi lần ho như vậy máu từ trong ngực lại bắt đầu phun ra, “khụ” hai tiếng Diệp Nhất rốt cuộc không còn động đậy nữa.

“Ngươi, ngươi là người ngu ngốc hả! Còn cười cái gì mà cười, không muốn sống nữa sao!” Diệp Nhị sợ Diệp Nhất thật sự sẽ chết, nước mắt lại cuồn cuộn rơi xuống, chân tay luống cuống không biết liệu mình có thể làm gì.

Dịch Lạc Lạc một bên vừa lái xe vừa nói: “Muội muội, ngươi trước tiên nghĩ biện pháp cầm máu cho Diệp Nhất, bằng không vừa tới phòng khám tư nhân phía trước ta sợ nàng sẽ mất mạng!”

“Cầm máu? Cầm máu…….” Diệp Nhị đưa cái váy đang mặc lên trên miệng, xé thành một vòng vải bó lại vết thương cho Diệp Nhất.

“Không cần”. Diệp Nhất cự tuyệt không muốn cởi áo ra để Diệp Nhị băng bó cho nàng.

“Cái gì? Ngươi còn thẹn thùng cái gì……….. Còn có cái gì mà không thấy qua đâu!” Diệp Nhị nghĩ là do Diệp Nhất thẹn thùng, rõ ràng lúc trước còn là sắc lang đã muốn quang minh chính đại xông vào bên trong nhà tắm, hiện tại đã muốn mất mạng lại bắt đầu trở nên rụt rè sao?

“Đừng………… Gần đến………. Bệnh viện…….” Thanh âm Diệp Nhất dần dần nhỏ lại.

“Ngươi thật phiền toái a!” Diệp Nhị dùng sức xé một bên váy của Diệp Nhất, có một cái gì đó lóe sáng rơi xuống, dính ở trên cổ của nàng, ở trong không trung lắc qua lắc lại.

Diệp Nhị sửng sốt. Đây là cái gì? Nàng dùng bàn tay đầy máu nâng lên vòng cổ sao Hải Vương màu da cam. Sao Hải Vương cũng bị dính máu, lại càng phát ra ánh sáng lóa mắt hơn.

Cái này không phải……. Rất nhiều năm trước là quà sinh nhật của nàng tặng cho Diệp Nhất sao? Nàng luôn nghĩ căn bản là Diệp Nhất không có mang, nàng nghĩ món quà mà mình đã dùng hết tiền tiêu vặt để mua nhưng tỷ tỷ không thích, chủ yếu là chỉ nhìn qua thôi. Nhưng mà…… Sao Hải Vương bị mài mòn một chút, rất rõ ràng là thời gian nó được mang không hề ít.

Hai mắt Diệp Nhị mở to, từng đợt từng đợt đau đớn.

Diệp Nhất vừa rồi còn ngọ ngoạy giờ đã ngất đi, hai mắt nhắm chặt còn mang theo chút thần sắc thống khổ, mặt nghiêng sát vào ghế xe, mái tóc thật dài buông xuống giống như là ở cảnh ở trong mơ. Làn da trắng ngần cùng với màu đỏ tươi của máu làm nổi bật lẫn nhau, còn có cái vòng cổ mà trong lòng nàng luôn nghĩ đã mất rồi vẫn còn nằm ở trên cổ của tỷ tỷ, cũng lấp lánh tỏa sáng.

“Thật sự là người ngu ngốc………..” Diệp Nhị trở nên mơ hồ, một tiếng ngu ngốc này không biết là đang nói Diệp Nhất, hay là đang nói chính mình.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quá hai ngày này thiên văn tiêu chí thượng “Đã kết thúc” , nhưng cũng không phải thật sự kết thúc chính là phòng trộm văn, cám ơn các vị lượng giải.