Hàn Viễn

Chương 121




Suýt chút nữa Lạc Lâm Viễn tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi cậu cảm nhận được lòng bàn tay Du Hàn cũng rịn mồ hôi thì mới hiểu, trông người đàn ông này hờ hững lạnh nhạt chứ thực tế anh cũng đang rất hồi hộp.

Du Hàn đang cầu hôn cậu sao? Thời điểm này? Địa điểm này?

Đáng ghét quá!

Tại sao anh lại có thể giành mất cơ hội trước, đáng lẽ phải để cậu cầu hôn mới đúng!

Có lẽ thấy cậu im lặng quá lâu, Du Hàn tưởng là cậu không muốn, đúng lúc đèn đỏ chuyển xanh, anh rút tay về định lái xe, không ngờ lại bị Lạc Lâm Viễn nắm ngược tay lại, cứ như sợ anh hối hận, "Khi nào, đến quốc gia nào, hưởng tuần trăng mật ở đâu? Anh muốn nói với Vu Viên thế nào?"

Du Hàn không lên tiếng, Lạc Lâm Viễn sốt sắng nói xong mới cảm thấy ngượng ngùng, cậu dựa về ghế phụ, hai tay che mặt ngẫm nghĩ, sau đó mặt mũi đỏ hồng uống nửa chai nước suối mà mình mua cho Du Hàn.

Du Hàn nói: "Cho anh uống với."

Lạc Lâm Viễn rướn người sang giúp anh uống, cẩn thận từng chút một, còn phải chú ý không cản trở tầm nhìn anh lái xe.

Du Hàn thấy cậu cẩn thận vậy thì hỏi: "Em đã thi bằng lái xe chưa?"

Lạc Lâm Viễn: "Vẫn chưa."

Du Hàn: "Thi xong anh tặng em một chiếc xe nhé?"

Quào, hào phóng vậy sao! Lạc Lâm Viễn lắc đầu, ngoan ngoãn từ chối: "Không cần đâu, em có thể tự mua."

Năm xưa khi muốn tặng quần áo đắt tiền cho Du Hàn, cậu cũng từng nghĩ tại sao anh không cần, rõ ràng chỉ cần nhận thì có phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn không?

Bây giờ thì đã hiểu vì sao anh không cần, có lẽ là bởi lòng tự trọng tế nhị của người đàn ông.

Du Hàn cũng không ép, nói tiếp: "Đợi lúc nào hai chúng ta rảnh, bọn mình sang Mỹ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn được không? Anh muốn đến thăm trường đại học em từng học, tuần trăng mật em muốn đi đâu? Còn Vu Viên anh sẽ cố gắng trao đổi với nó."

Lạc Lâm Viễn vừa nghe vừa gật đầu, dáng vẻ như thể bị lừa thành công.

Cho dù Du Hàn đột nhiên nói với cậu, đi thôi, chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn, cậu vẫn có thể đồng ý.

Du Hàn cảm thấy cứ như mình vừa lừa người ta, bản thân anh cũng không ngờ sẽ dễ dàng vậy. Trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác lơ lửng, chân không chạm đất, dường như có tiếng đồng hồ báo thức đột ngột vang lên, kéo anh của bảy năm sau quay trở lại những tháng ngày chờ đợi trong vô vọng. Anh nói với Lạc Lâm Viễn: "Em không cảm thấy đột ngột sao?"

Chỉ một câu nói ngắn gọn, anh đã đưa quyết định trọng đại này với Lạc Lâm Viễn, một quyết định ảnh hưởng tới cuộc đời cả hai người.

Bầu không khí không còn vui vẻ và lãng mạn như ban đầu nữa, thậm chí có phần gấp gáp, giống như chuyện vừa nói chỉ đơn giản như việc mua bán thức ăn ngoài chợ vậy.

Em có muốn trải qua đời này cùng anh không, chỉ với anh?

Du Hàn: "Vì sao em đồng ý?"

Lạc Lâm Viễn cảm thấy câu hỏi này kỳ lạ, "Vì sao em không được đồng ý?"

Lạc Lâm Viễn nghiêm túc: "Bởi vì em yêu anh mà."

Sau khi cậu nói xong, rất lâu sau Du Hàn không lên tiếng, cậu cảm thấy ngượng ngùng vì bầu không khí lặng thinh này, không nhịn được nhìn sang phía anh, lại bị chấn động vì biểu cảm của đối phương.

Môi Du Hàn nhếch lên thành một đường cong nghiêm túc, đôi mắt anh hơi ươn ướt nhưng không khóc.

Anh vẫn nhìn về phía trước, không nhìn cậu, chầm chậm thở hắt ra một hơi.

So với thở phào nhẹ nhõm thì giống thở dài hơn.

Dáng vẻ này có vẻ giống khó chịu hơn là vui vẻ, giống như cậu nói với anh không phải vì em yêu anh.

Lạc Lâm Viễn bắt đầu lo lắng, "Sao thế? Anh không tin em sao?"

Thật ra cậu rất căng thẳng, không phải chỉ Du Hàn không đủ tự tin mà ngay cả cậu cũng vậy. Cậu thường xuyên suy nghĩ, bọn họ thật sự đã quay lại rồi sao? Cậu được nắm tay người đàn ông này một lần nữa, được hôn lên môi anh là sự thật sao?

Du Hàn nói: "Anh tin, bởi vì anh cũng yêu em."

Anh nghiêng đầu nhìn Lạc Lâm Viễn, đôi mắt vẫn còn chưa khô, nhưng nụ cười lại tựa như ánh mặt trời ló rạng sau cơn mưa, anh nói: "Tốt quá."

Lạc Lâm Viễn mê mẩn nhìn vẻ mặt anh, ngây ngốc nói: "Tốt gì cơ?"

Du Hàn: "Em thật sự ở bên anh rồi."



Câu nói này như khiến lục phủ ngũ tạng Lạc Lâm Viễn đảo lộn, lòng ngập tràn sự chua xót, đôi mắt cậu cũng ươn ướt giống như anh.

Bọn họ đã xa nhau bảy năm, sau khi gặp lại lần nữa, có oán hận có trách móc, có thầm ghen phỏng đoán, có tức giận đau lòng.

Cuối cùng tất cả đều biến thành một câu duy nhất, Tốt quá.

Thật sự có được nhau rồi.

Lạc Lâm Viễn cụp mắt xuống né tránh rồi lại rất nhanh ngước mắt lên, đưa tay tới, nhẹ nhàng đặt lên tay phải của Du Hàn, "Em sẽ luôn như vậy."

Cả cuộc đời này.

Nhà Du Hàn ấm áp hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, vừa mới bước vào, cậu đã va phải một chú mèo màu cam.

Mèo ta ngã vào chân Lạc Lâm Viễn, vẫy đuôi, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.

Lạc Lâm Viễn vừa bị loài mèo bắn trúng mũi tên tình yêu vào tim thì lại thấy Vu Viên mặc áo Pikachu vọt vào trong ngực mình. Cục cưng Vu Viên mặc bộ trang phục màu vàng với chiếc mũ đội trên đầu, là hình Pikachu có tai dài, phía sau còn có cái đuôi hình tia chớp.

Trái tim Lạc Lâm Viễn sắp hóa thành một vũng nước, tan chảy trên sàn nhà của Du Hàn.

Cậu khom lưng bế đứa nhóc lên, bỏ mũ của Vu Viên xuống, vò lấy mái đầu ngố kia, "Bé ngoan đáng yêu quá."

Vu Viên quay đầu lén nhìn xem bố có ở đây không, không thấy Du Hàn đâu thì bi bô làm nũng, "Em muốn ăn kẹo."

Lạc Lâm Viễn vội vàng móc hết túi áo, lấy ra vài viên kẹo đủ màu sắc. Quần áo Vu Viên không có túi, nhóc bèn nhét vào trong yếm, bảo cậu mau bế mình vào phòng giấu, đừng để cho bố phát hiện.

Chú mèo cam thấy một lớn một nhỏ tương tác với nhau, chậm rì đứng dậy, lại chen vào giữa hai người, ngã xuống thật mạnh một tiếng, nằm ị ra tạo cảm giác tồn tại, cũng không biết cơ thể có bị nện đau không.

Xem cái thân núc ních thịt của nó kìa, chắc là không đau đâu.

Vu Viên giới thiệu chú mèo cho cậu, "Đây là Đại Ca."

Lạc Lâm Viễn: "Hả?"

Vu Viên: "Đại Ca sáu tủi, lớn hơn em nên gọi là Đại Ca."

Lạc Lâm Viễn sờ mèo, "Đại Ca, chào nha."

Đại Ca liếm nơi Lạc Lâm Viễn vừa sờ vào, làm quen với mùi của cậu.

Dì Lương bưng thức ăn ra khỏi bếp, bà đã quen Lạc Lâm Viễn, trước đây đều là bà đưa Vu Viên đến lớp hội họa, có ấn tượng rất tốt với cậu, thậm chí bà còn từng hỏi cậu đã có người yêu chưa, có cần mình giới thiệu cho không.

Dì Lương: "Thầy Lâm, hóa ra thầy đến đấy à? Nếu biết trước thì tôi đã làm thêm vài món, cũng không biết có hợp khẩu vị thầy không."

Du Hàn đã thay bộ quần áo khác, ra khỏi phòng ngủ chính, "Dì Lương yên tâm, em ấy thích ăn."

Lạc Lâm Viễn bị hấp dẫn bởi bàn ăn đượm hương vị gia đình kia, cậu nhìn món ăn rồi tủm tỉm cười với Du Hàn, đúng là cậu đều thích.

Hai người bọn họ cười với nhau, không biết dì Lương lĩnh ngộ ra điều gì mà nhẹ nhàng Ôi chao một tiếng rồi vỗ tay.

Trong bữa ăn, dì Lương rất niềm nở với Lạc Lâm Viễn, không ngừng dùng đũa chung gắp thức ăn cho cậu. Nếu người bình thường biết rõ cậu có bệnh sạch sẽ thì sẽ không để cậu có cơ hội trải nghiệm kiểu nhiệt tình này, nhưng Lạc Lâm Viễn lại bất ngờ đón nhận nó.

Sau khi ăn xong, dì Lương chủ động bế Vu Viên xuống tầng tiêu cơm.

May mà Đại Ca là mèo chứ không phải chó, nếu không dì Lương sẽ phải cầm dây dắt chó kéo theo cả nó đi cùng luôn.

Đại Ca lắc đuôi, không thích nằm ở nhà cây dành riêng cho mèo mà thích làm ổ trên bệ cửa sổ, nằm ườn ra, thỉnh thoảng cắn một phát lên chậu cây xanh biếc bên cạnh nó.

Du Hàn ngồi trên sô pha, dang hai tay chờ cậu đi qua.

Lạc Lâm Viễn liền thuận thế vùi người vào ngực anh, "Có phải dì Lương nhận ra gì rồi không?"

Du Hàn: "Ừm."

Lạc Lâm Viễn: "Sao dì ấy thấy được, anh nói với dì về em rồi sao?"

Du Hàn: "Trước đây bà ấy muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh đã nói mình thích đàn ông."



Lạc Lâm Viễn: "Kích động vậy sao? Dì ấy phản ứng thế nào?"

Du Hàn: "Em cũng biết bậc bề trên đều như vậy, thích giới thiệu đối tượng cho con cháu trong nhà. Dì Lương là người bình thường, nhưng bà ấy có thể chấp nhận những chuyện này."

Nghĩ tới đây, anh còn cười, "Sau đó dì Lương bắt đầu giới thiệu đàn ông cho anh."

Lạc Lâm Viễn ngồi thẳng người dậy ngay tức khắc, "Là những ai?"

Du Hàn: "Có sinh viên đại học đi làm gia sư, cũng có thành phần tri thức làm việc ở công ty."

Lạc Lâm Viễn ghen tị, "Sao dì ấy quen nhiều gay thế, em cong bao nhiêu năm rồi mà còn không quen nhiều bằng dì Lương."

Thực ra cũng không phải không có, ở Mỹ có khá nhiều người theo đuổi cậu, chỉ là bây giờ cậu đang ghen, đương nhiên không thể để bản thân nằm ở phía bất lợi rồi.

Du Hàn tì cằm lên trán cậu, dùng sức cọ cọ, "Em còn muốn quen nhiều người hơn sao?"

Lạc Lâm Viễn duỗi tay ôm cổ anh, "Có mình anh là đủ rồi."

Lạc Lâm Viễn: "Cho nên anh có đi gặp bọn họ không?"

Thực ra cũng không phải cậu không nghĩ đến chuyện, có lẽ Du Hàn đã qua lại với người khác rồi, vừa mới gặp nhau đã làm bố, có con.

Chắc vì khi đó cậu đã hết hi vọng, tâm lý đang trong trạng thái cực thấp, dù cho bị đặt xuống đất giày xéo đau đớn thì chỉ có thể tự nói với bản thân là không sao.

Bây giờ thì không xong rồi, sau khi được cưng chiều thì rất dễ đau lòng, rất dễ yếu đuối, chỉ tủi thân một chút đã không chịu được.

Du Hàn: "Không đâu, anh nói anh đã có người trong lòng rồi."

Lạc Lâm Viễn hài lòng, lại bị anh nắm cằm thẩm vấn, "Em thì sao?"

Lạc Lâm Viễn không đáp lại mà nói: "Em cho anh biết chuyện này."

Biết chuyện gì? Du Hàn vừa mới lóe lên suy nghĩ thì thấy Lạc Lâm Viễn cởϊ áσ ra, quay lưng lại.

Màu sắc họa tiết cá phá băng trên vai trái cậu vẫn rực rỡ như vậy, hoàn toàn không giống hình xăm bảy năm đã lâu.

Lúc trước anh vừa mới hôn lên hình xăm này, hôn lấy hôn để.

Lúc này Lạc Lâm Viễn cố ý cởϊ áσ ra thì anh mới nhìn thấy, phía trên còn ẩn giấu thứ khác.

Rất nhanh sau đó, Du Hàn liền nhìn ra ngay, tại sao lúc trước anh có thể không để mắt tới nó.

Anh giơ tay chạm lên, bàn tay anh lành lạnh xoa lên mảng da thịt của cậu.

Trên lớp băng vỡ đâm ra lần lượt những con số màu lam đậm.

1, 2, 3,... 7.

Lạc Lâm Viễn quay lưng về phía anh, cậu đang nói nên cơ thể khẽ rung lên, làm cho đuôi cá dao động cứ như đang thật sự hô hấp.

Cậu nói: "Nhắc đến chuyện này hơi mất mặt, anh tuyệt đối đừng có cười, nếu không em giận đấy."

"Ban đầu em chỉ đơn thuần muốn đi xăm lại màu, sau đó cảm thấy đau."

"Lúc nhớ anh có cảm giác như đang xăm hình vậy."

"Không quá đau đớn nhưng lại râm ran nhoi nhói, rất khó chịu."

"Sau đó mỗi năm trôi qua, em đều cất công đến xăm thêm một con số, thợ xăm ở đó biết em. Lúc xăm đến họa tiết số năm, anh ta nói sau này sẽ xăm miễn phí cho em, bởi vì rất ý nghĩa, lần đầu tiên anh ta gặp được một khách hàng như em. Hơn nữa trước đây xăm một con số cũng chỉ mất mười phút mà lấy phí của em một tiếng thì em lỗ quá."

"Sau khi về nước, em đi tìm thợ xăm khác."

"Không ngờ sau khi xăm xong số 7 thì đã gặp được anh. Thợ xăm kia thiệt rồi, anh ta còn muốn xăm đến số 10 cơ."

Lạc Lâm Viễn xoay người, ngượng ngùng mỉm cười với Du Hàn, còn có một chút đắc ý, thỏa mãn nói: "Anh ta không được xăm đến mười, bởi vì em đã tìm được hình xăm mười, mười một, mười hai cho đến hẳn một trăm của mình rồi."