Thời gian trôi qua như gió thổi , ngày cô ra khỏi ngôi nhà giam u tối này cũng đến thật gần hơn .
Thế là cô đã sắp được thoát khỏi nơi tăm tối, u ám của nơi đây . Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào . Niềm hạnh phúc dâng trào trong tim cô như vỡ òa ra . Thế là cô lại được nhìn thấy khuôn mặt của ba mẹ cô rồi, được đi chơi cùng đám bạn.... Nhưng mà , khi được thả ra ngoài liệu cô có sống yên ổn không. Dù sao thì cô cũng là phạm nhân ra tù mà ... sẽ rất nhiều lời chỉ chích, đàm tiếu nói về cô . Những lời nói thậm tệ, cay nghiệt từ hàng xóm , rồi ngoài xã hội. Họ sẽ nghĩ gì về cô đây...
Ngày cô ra tù cũng đã đến , một chị cảnh sát gọi tên cô :
" Phạm nhân Khương Ngọc Nhu, cô được thả rồi. Đứng dậy đi tôi đưa cô ra ngoài. "
Nghe thấy được ra ngoài , trong lòng cô lóe lên một tia vui mừng và một tia đau khổ xen kẽ vào nhau . Liệu cô được thả ra có đúng không. Liệu cô khi ra ngoài thì có sống hạnh phúc như cô mong muốn không... Tia vui mừng là cô đã được tự do rồi , được gặp ba mẹ người thân và bạn bè.
Cô tắm rửa rồi thay bộ đồ phạm nhân ra . Cánh cửa được mở ra , cô bước từng bước đi ra ngoài. Cảm thụ từng đợt không khí trong lành được hít vào trong khoang mũi . Làm cả người cô như được thả giãn , cơ thể như tiêu tan đi sự nặng nhọc trong lòng mà thoát hết ra ngoài . Cơ thể cô nhẹ bẫng như muốn bay lên .
Ánh mắt cô chợt dừng lại ở trên chiếc xe Ferrari màu đen ở phía đằng xa kia . Cô thắc mắc không biết người kia đang đợi ai vậy. Nhưng cô đành mặc kệ mà đi bộ về hướng về nhà mình . Nhà cô cách đồn cảnh sát 6-7 km thôi , cô đi bộ chắc không có lâu lắm .
Rồi đột nhiên , chiếc xe kia vang lên tiếng còi xe bíp bíp . Người trong xe hạ kính xuống, giọng nói từ bên trong truyền ra ngoài.
" Lên xe đi , tôi chở cô về " Anh ta cất tiếng, nhưng là giọng điệu ra lệnh cho người khác
Cô nghe giọng nói rất quen thuộc, mặc kệ còi xe bấm bao nhiêu lần . Cô vẫn đi từng bước về phía trước, không thèm để ý đến anh ta .
Anh ta thấy cô không lên thì lổ máy ,lái về phía cô mà ra lệnh .
" Lên xe "
Cô đứng đó nhìn anh ta , chả biết làm gì . Nhìn mặt anh ta là không ưa nổi lại còn nghĩ tôi sẽ lên xe anh sao ..." Nằm mơ đi " .
Nhưng đâu được như ý muốn của cô , người phía sau bị anh ta cản đường mà không thể nào đi được , hét lớn lên với cô .
" Cô kia , cô có đi không . Anh ta cản đường sao tôi đi được đây." Người đàn ông trung tuổi hét lớn với cô
" Cô gái à , lên xe đi . Đừng có giận dỗi người yêu nữa , cô xem anh ta chặn đầu xe chúng tôi sao đi được đây " Người đàn ông khuyên nhủ cô lên xe anh ta
" Đúng đó , cô gái à lên xe đi chúng tôi đang rất bận đó . " Người đàn ông nói
.....
Thấy mọi người nói chuyện liên tục vào tai cô , cô hết cách đành mở cửa xe ở phía sau mà bước vào . Thắt dây an toàn xong , anh ta khởi động máy rồi đưa cô về nhà .
" Nhà cô ở đâu " Anh ta dùng giọng điệu lạnh lẽo mà nói với cô
" Nhà tôi ở khu Hiểu Đông , đường 12A , số nhà 125 "
Rồi anh ta lái thẳng xe đến hướng nhà cô .Sau khoảng 15 phút , xe đã đậu trước nhà của cô . Trước khi đi , anh ta nói một câu.
" Chúng ta còn gặp lại đó " Miệng anh ta nở một nụ tà ma , rồi phóng xe đi vụt mất .
Cô suy nghĩ, liệu anh ta đang có âm mưu gì à . Nhưng cô mặc kệ mà bước vào nhà ... cô mở cửa bước vào nhà , cất tiếng gọi ba mẹ . Đi vào trong, cô cảm nhận được sự u ám lạnh lẽo của ngôi nhà . Căn nhà im áng đến nỗi khiến cô nổi ra gà .
" Ba mẹ , con về rồi " Cô vừa đi vừa gọi , nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng trống vắng của căn nhà .
Cô tìm kiếm khắp căn nhà mà chả thấy một ai cả , khiến cô có chút hoảng sợ.... Ra đến phòng thờ , tự nhiên có một thứ đập thẳng vào mắt cô ... Nơi đó đặt di ảnh của ba mẹ , cô sững sờ nhìn tấm bài vị của hai người. Mọi thứ như sụp đổ, trước mắt cô đen lại nhìn di ảnh hai người trên bàn thờ mỉm cười mà nhìn cô . Cả người cô ngã xuống nền gạch lạnh lẽo mà nhìn ba mẹ .
Họ đã ra đi rồi sao , không phải họ nói sẽ chờ cô về sao . Sao họ lại ra đi mà không nói một lời từ biệt nào như vậy chứ . Họ nói sẽ chờ ngày cô trở về để ăn mừng mà ... sao giờ chỉ còn lại tấm bài vị lạnh lẽo này .
Cô suy sụp hoàn toàn rồi , người thân duy nhất của cô ... họ đã ra đi luôn rồi.
" BA MẸ ƠI, SAO BA MẸ LẠI BỎ CON LẠI MỘT MÌNH Ở NƠI NÀY CHỨ ...HỨC .... HỨC ... HỨC ... SAO KHÔNG CHO CON ĐI CÙNG HAI NGƯỜI CHỨ ... HỨC ... HỨC .... HỨC ."
" CON SỐNG MỘT MÌNH THÌ CÒN Ý NGHĨA GÌ NỮA CHỨ "
Nghe tiếng của cô , mấy người hàng xóm tiến vào nhà cô . Lại gần cô mà an ủi...
" Con bé thật tội nghiệp, vừa về là ba mẹ đã không còn ... Haizzzz . Khổ thân con bé " Một người phụ nữ nói
" Thôi cố gắng lên con , ba mẹ con không muốn con như thế này đâu ... Hãy mỉm cười mà sống cho tốt nhé " Người phụ nữ khác nói
" Ba mẹ trên trời có linh thiêng , họ muốn nhìn thấy con như bây giờ sao ... hãy mỉm cười mà sống thay phần của họ con ạ " Người đàn ông nói
Cô thấy mọi người khuyên nhủ cũng đúng .. nhưng trong lòng cô giờ rối loạn lắm sao mà nghe những lời đó được chứ .
Cô quay qua hỏi lý do ba mẹ mình mất .
" Các bác ơi cho cháu biết sao ba mẹ cháu lại mất vậy ạ .... hức ... hức...."
Một bác gái lên tiếng trả lời cô .
" Ba mẹ con ấy à , đúng thật là số khổ mà . Lúc lái xe về nhà thì bị một chiếc xe lớn tông vào mà qua đời. Người lái xe kia thì cũng vào tù rồi .. "
Rồi tất cả mọi người ra về , chỉ còn cô trong căn phòng tối này . Trong đầu cô bây giờ không nghĩ được gì nữa... Cô tiến đến phòng khách lấy chiếc dao nhỏ mà cứa vào hai bên cô tay của mình ...
Máu từ từ chảy xuống sàn , rồi loang ra khắp nơi . Mắt cô từ từ nhắm rồi thiếp đi ...