Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!

Chương 38: Tha lỗi cho anh nha




Đường Khiết nhìn theo bóng lưng cô vài giây rồi cười thầm trong lòng. Rồi cô lại nhìn người đàn ông trước mặt mà mình yêu ..

"A Phong, e ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi quay lại ngay nhaaa "

"Ô, nhanh rồi vào ăn sáng nha" Ánh mắt anh nhìn Đường Khiết như một cô em gái chứ không phải ánh mắt dành cho người yêu, vợ

Bên ngoài hành lang

"Alo, sao rồi. Mọi thứ sắp xếp đến đâu rồi "

"Đã xong rồi thưa tiểu thư, chỉ đợi cô ra lệnh là làm thôi "

"Được, chiều nay cô ta có ra ngoài lúc 2 giờ . Ảnh tôi đã gửi rồi , nhớ bắt đúng người cho tôi "

" Tôi cúp máy đây"

......

" Làm việc vẫn ổn chứ, chiều 1 giờ chị đến cửa hàng xem "

Vừa gọi điện cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ kia , thời tiết hôm nay rất là đẹp . Trời mùa thu đến nên cây cối nhuộm màu sắc cam đỏ ... thật đẹp . Nhìn ngắm từng đám mây trắng trên bầu trời kia, cô chỉ ước có thể với tới mà nắm lấy nó hoặc nằm trên nó . Chắc là thích lắm đó …..

" Mọi việc bên cửa hàng vẫn ổn ạ, chị cứ qua quan sát ạ "

"Được, chiều chị qua . Tạm biệt "

Cô chuẩn bị đi tắm thì có tin nhắn nặc danh gửi đến cho cô .

" Chiều 2h gặp cô tại khu rừng NeoY Thin, nếu cô không đến ... bạn cô tôi làm gì thì cô đừng có trách tôi ra tay nặng . He he he"

Đọc xong cô cũng rất cảnh giác, cô vào nhóm chat chung với 2 đứa kia . Nhắn một tin cho bọn nó .

( Bọn mày vẫn ở đó chứ ]

Tần Thanh Thanh [ Có , sao vậy ]



Triệu Kiều Anh [ Sao vậy, có chuyện gì thế mày ]

Cô (À, không có gì . Có một người gửi tao tin nhắn nói bọn nó bắt 1 trong 2 đứa mày . Bọn mày không sao là ổn rồi ]

Triệu Kiều Anh [ Ừ, mày đi đâu phải cẩn thận đó ]

Tần Thanh Thanh [ Đi đâu thì mang theo vệ sĩ nha, chắc có ai đó đang nhắm vào mày đó )

Cô (Ừ , tao biết rồi . Cảm ơn tụi mày đã nhắc tao, mà bọn mày cũng phải cận thận đó )

Nhắn xong cô biết tụi nó an toàn thì cô yên tâm hơn rồi . Cô ngồi yên trên giường, nghĩ xem cô đã đắc tội hay ai đang ghét cô. Trong đầu cô chợt lóe lên cái tên Đường Khiết.

"Chắc chắn là cô ta rồi, cô ta ghét mình vì không có được Hàn Chính Phong đây mà. Nên cô ta mới muốn giết mình để giành được Hàn Chính Phong từ tay mình đây. Lòng dạ phụ nữ thật là nguy hiểm mà, đàn ông trên đời này thiếu à , sao nhất quyết phải là chồng của cô vậy "

Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cửa phòng được mở ra . Là chồng của cô , hắn ta vào đây làm gì .

" Vợ à , anh xin lỗi . Anh không nên lớn tiếng với em tha lỗi cho anh nha "

Cô nhìn anh ta dò xét , Hừ anh vì cô ta mà mắng tôi . Sao tôi tha cho anh dễ vậy được . Đồ đàn ông xấu xa

"Anh nghĩ em sẽ tha lỗi cho anh à, sao mà dễ vậy được hả chồng yêu của em " Cô vẻ mặt tức giận chất vấn anh ta

Hàn Chính Phong từ từ tiến về phía cô đang ngồi, rồi anh ngồi cạnh phía cô. Tay anh kéo cô vào lòng mình, ôm thân thể nhỏ bé của cô .

"Vợ à , tha lỗi cho anh nha . Lần sau anh sẽ không lớn tiếng với em nữa "

Cô nhìn anh, ngước mắt lên nhìn cái người cao mét 8 kia. Vẻ mặt ủ rũ nhìn xuống cô, nhìn anh ấy có vẻ thật lòng xin lỗi cô .

" Anh còn dám có lần sau sao " Vẻ mặt cô dịu đi ít nhiều

Anh thấy cô có vẻ nguôi giận thì vội vàng nói

" Không, không có lần sau đâu . Anh sẽ không vì người ngoài mà mắng vợ yêu của anh đâu . Nếu có lần sau anh sẽ bị ông trời phạt ..."



" Được ,tạm tin lời anh . Anh lần sau mà mắng em , em sẽ rời đi không cho anh thấy em nữa . Cho anh buồn đến chết luôn "

"Được, vợ yêu "

Anh cười nhìn cô , môi anh cúi xuống chạm vào đôi môi mềm mại của cô . Anh hôn cô đến lúc cô đẩy ra mới luyến tiếc buông cô ra . Hai người thở hổn hển mà nhìn nhau cười .

" Lâu nay chúng ta vì người ngoài mà xa cách nhau , để anh bù đắp cho em nha vợ " Vừa nói tay anh cởi phang chiếc áo của cô ra, không để cho cô kịp phản ứng gì cả

Phía bên ngoài, Đường Khiết vẻ mặt bừng bừng sát khí khi biết anh đang ở trong phòng cùng cô ta . Tuy Đường Khiết không nghe được âm thanh gì từ trong đó. Nhưng chắc chắn họ đang làm chuyện đó với nhau. Nghĩ vậy

Đường Khiết càng căm thù Khương Ngọc Nhu hơn, hận không thể giết cô ngay lập tức được.

….

Cô cùng anh lăn lộn với nhau đến khi trời tối , anh mới dừng lại cho cô nghỉ ngơi. Cô vẻ mặt hờn dỗi nhìn anh .

" Anh không thương em , anh muốn em mệt đến chết để anh lấy vợ mới đúng không "

"Xin lỗi, tại lâu quá anh không làm với vợ lên anh không kìm lại được. Tại em ngon quá lên anh không dừng lại được. Để anh ôm vợ vào nhà tắm nha "

Anh cúi người xuống ôm bổng người cô vào lòng anh, từ từ bước vào nhà tắm .

Trời lúc này cũng đã tối, cơm tối cũng chuẩn bị xong. Hai người tắm xong thì anh bế cô xuống dưới lầu, anh biết giờ cô bị anh giày vò từ sáng đến giờ chắc không đứng lên mà đi được .

Khi nhìn thấy cậu chủ bế thiếu phu nhân xuống lầu, và nhìn thấy các dấu mờ ám trên hai người họ. Bảo mẫu cũng mọi người trong phòng ăn đều vui vẻ nhìn họ với ánh mắt khó tả .

"Cuối cùng hai người họ cũng làm lành, bà già này cũng vui thay "

" Nhìn những dấu vết trên người Thiếu phu nhân xem , cậu chủ thật là khỏe mà "

"Mọi người lui xuống hết đi "

"Tại anh đó, mọi người nhìn em cười suốt kìa" Cô vẻ mặt giận dỗi, tay đấm đấm vào ngực anh

" Anh xin lỗi vợ, lần sau anh sẽ kìm chế lại. Không để vợ mệt thế này nữa, nào em ăn món này đi. Toàn món em thích đó "