Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!

Chương 31: Muốn được anh chăm sóc




Trong đầu dự cảm điều chẳng lành sẽ xảy đến " không biết cô ấy có sao không nữa, liệu có phải bị ốm rồi không chứ .. hay là cô ấy đến tháng đau quá không". Anh ấn công tắc đèn lên, cả căn phòng bỗng chốc sáng rực lên, ánh mắt anh liếc về phía giường, một thân hình nhỏ bé đang run rẩy trên chiếc giường lớn kia . Chân anh càng tiến ngày một nhanh xem tình hình của Khương Ngọc Nhu.

"Khương Ngọc Nhu, cô không sao chứ ... Khương Ngọc Nhu sao đầu lại nóng thế này " Anh gọi rất nhiều lần nhưng chẳng thấy hồi âm từ người kia

Cô do không để ý ngày tháng , hôm này lại là ngày cô đến kỳ dâu, mà cô chẳng hay . Lúc sáng cô còn ăn một số thứ có thể làm đau bụng , mà giờ đây cô đau như chết đi vậy đầu thì vừa nóng vừa đau khiến cô càng cảm thấy khó chịu . Cô mê man nghe bên tai có giọng nói quen thuộc của ai đó gọi tên cô. Mở mắt ra, cô phải chớp mắt nhiều lần mới nhận ra đó là người chồng hờ của mình . Miệng cô lắp bắp nói .

" Chồng ơi, em đau, khó chịu quá " Miệng lí nhí vì mệt và đau

Hàn Chính Phong phải cúi sát gần cô thì mới nghe thấy cô nói gì .

" Cô đau ở đâu " Anh tuy trong thâm tâm luôn để ý , quan tâm cô nhưng bên ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng thờ ơ

Cô mơ màng cố gắng chỉ vào bụng với đầu mình .

"Bụng em đau lắm, đầu cũng rất đau ~~ Huhuhu ~ hức" Cô vừa nói , giọng không kìm được mà òa khóc

Anh tiến lại gần ngồi xuống phía cạnh cô, nhẹ nhàng mà ôm cô gần phía mình .

"Im, để tôi xoa bụng cho cô . Nên hãy nín đi " Anh lạnh lùng ra lệnh cho cô im lặng , tay thì chủ động xoa bụng cho cô

Cô bị anh nạt thì im luôn, cứ vậy mà để anh xoa bụng cho mình ...Khoảng một lúc, cơn đau cũng dịu đi đôi chút .

Anh đặt nhẹ cô nằm xuống, còn mình thì xuống bếp làm nước đường đỏ cho cô giảm đau .

Cô cũng theo anh mà xuống bếp , nhìn dáng vẻ nghiêm túc anh nấu nước đường đỏ cho cô, anh còn bỏ vào chút gừng vào nữa. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy trong đầu cô bất giác tự nhiên thấy anh ấy thật ra cũng rất đẹp trai ấy chứ . Không còn sự đáng ghét , lạnh lùng nữa mà chỉ còn sự dịu dàng mà thôi , vì vậy mà trong lòng rất vui vẻ .

Anh nghe phía sau có bước chân thì quay lại nhìn , vẻ mặt đăm chiêu khi nhìn thấy cô đi chân trần xuống bếp .

Mắt anh nhíu lại , nhanh chân bước đến phía cô quở trách .

" Cô đang ốm còn đi trần trần xuống đây à , đeo vào " Anh lấy một đôi dép cho cô đeo vào



Cô bị anh nhắc vậy mặt phụng phịu lên cãi " Tôi không sao mà, với giờ đang sắp hè rồi không có lạnh "

" Còn cãi , mau lên phòng " Anh hơi gắt lên với cô nhưng trong tâm lại "' em ấy đi trân trần vậy lỡ ốm nặng hơn thì sao "*

Cô hừ một tiếng rồi quay mặt lên phòng .

'" Vậy mà vẫn còn sức cãi với mình, cô ấy thật đáng yêu quá đi '''

Được một vài phút thì anh cũng lên .

"Ngồi dậy, tôi đút cho cô uống " Anh nâng nhẹ lưng cô ngồi dậy

Anh nhẹ nhàng vừa thổi nguội vừa đút cho cô, cho đến khi hết mới thôi .

Mà bên ngoài những người hầu, lúc nãy có nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Họ đợi khi thiếu gia lên phòng mới dám lẻn lên coi , dí chặt tai vào cánh cửa nghe tình hình bên trong .

" Nóng, bỏng chết em mất chồng à " Cô bị bỏng nũng nịu lên tiếng

"Xin lỗi, tôi thổi nguội cho em "

Phù ~ phù ~" được rồi nguội thiệt rồi " Anh tỉ mỉ thử nhiệt độ , yên tâm mới đưa cho cô uống

Tất cả người hầu thì thầm với nhau bên ngoài

"Mọi người có nghe thấy gì không"

" Tôi nghe rất rõ , hai người họ khiến tôi vui lây nha "

" Thiếu gia xem ra rất là thương thiếu phu nhân nha, vậy mà bình thường toàn trưng cái bộ mặt lạnh lùng , thờ ơ, không quan tâm tới thiếu phu nhân à "



"Đúng đó, đúng đó" Họ gật đầu với ý kiến này

" Thiếu gia đúng là ngoài lạnh nhưng trong nóng nha"

"Xong rồi, cô nằm xuống ngủ đi lát tôi lên " Cho cô uống xong bát canh đường đỏ anh cầm tô xuống phòng bếp và anh cầm quần áo xuống dưới tắm luôn . Anh sợ nếu tắm trên phòng sẽ khiến cô khó chịu ...

Bên ngoài nghe thấy thiếu gia sắp ra ngoài vội vàng trở về phòng luôn .

" Thiếu gia sắp xuống , chúng ta giải tán mau " Họ nhẹ chân trở về nhanh nhất có thể

Anh mở cửa như phát hiện cái gì đó nhưng anh mặc kệ rồi bước xuống dưới .

Tắm rửa xong xuôi cũng đã 10 rưỡi , anh nhẹ nhàng bước lên phòng . Bước vào thấy cô đã ngủ say , anh nhẹ nhàng trèo lên giường . Tay vòng qua bụng cô vừa ôm lấy cô vừa xoa bụng giúp cô . Anh nhẹ hôn trán cô, rồi khẽ nói ." Vợ ngủ ngon" miệng giương lên nụ cười hạnh phúc, điều này chỉ mình anh biết .

Hôm sau , do được anh chăm sóc chu đáo cô cũng hạ sốt bụng cũng không còn đau nữa . Cô vui vẻ chào mọi người.

" Chúc mọi người buổi sáng tốt lành "

Họ cũng kính cẩn mà đáp lại cô " Thiếu phu nhân , buổi sáng tốt lành . Cô hạ sốt rồi chứ ạ "

" Tôi không sao nữa rồi " Cô chạy đi chạy lại cho họ thấy

Họ nhìn nhau cười thầm , dùng ánh mắt giao tiếp " Thiếu gia chăm sóc thật chu đáo nha hì "

Do mới khỏi bệnh lên trên bàn toàn đồ bổ cho cô . Cô nhìn mà hơi hoảng loạn chút ''' Nhiều quá , sao cô ăn hết được huhuhu "

Anh thấy biểu hiện đáng yêu của cô lòng cười thầm " Ăn đi , không cần phải ăn hết chỗ này đâu "

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi tập trung ăn nó .

"Em ấy thật đáng yêu hì "