Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!

Chương 26: Dịu dàng với em nhưng đây có phải thật không




Cô đang ngủ say thì chợt phía bụng dưới truyền tới một cảm giấc đau đớn khó chịu vô cùng . Nó làm cho cô bị tỉnh lại trong giấc ngủ say, ngồi bật dậy mà ôm lấy phần bụng dưới. Tay ôm chặt lấy phần bụng dưới đang quặn thắt kia, cô biết là mình đến cái đó rồi. Cô từ từ ngồi dậy mà bước nhẹ nhàng xuống giường.

Trong người cô thì chẳng hiểu vì sao lại nóng ran, đầu thì có hơi quay cuồng lên , đi cũng có chút khó khăn . Nhìn như các ngôi sao đang quay xung quanh đầu cô vậy, tầm nhìn thì có chút mơ hồ . Nhưng cô vẫn cố lết cơ thể nặng nề cùng cơn đau phía bụng dưới mà đi từng bước xuống dưới lầu mà tiến về phía nhà bếp .

Mãi khoảng 15 phút sau cô mới xuống tới phòng bếp được, bình thường cô chỉ đi mất 3 -5 phút là đến rồi. Xuống tới nơi cô nhìn về phía đồng hồ nó chỉ 4 giờ sáng, phòng bếp không có ai cả . Cô chỉ đành chịu đựng cơn đau mà nấu cho mình một chén nước đường đỏ gừng cho giảm bớt cơn đau này đi .

" Đau bụng quá đi , lần nào nó đến cũng như muốn giết mình đi vậy ….. haizz "

Phía trên lầu , anh sờ bên cạnh mình thấy trống không. Mở mắt ra thì chẳng thấy cô ấy đau cả, anh tìm phòng vệ sinh không thấy có . Thì mắt anh nhìn thấy cửa mở thì đi ra khỏi cửa nên đinh linh nhận ra là cô ấy chắc là xuống dưới lầu rồi chăng .

Anh bước từng bước xuống dưới lầu, vừa đến nơi thì thấy cô ấy đang hì hục làm cái gì đó.

" Cô đang nấu cái gì vậy" Anh nhẹ giọng mà hỏi cô ấy

Cô nghe giọng anh ta thì quay đầu lại nhìn, mắt cô lờ mờ nhìn thấy bóng dáng anh ta thôi. Cơn sốt làm mắt cô nhìn mọi thứ cũng trở nên khó khăn hơn hẳn.

" Tôi làm gì không liên quan đến anh " Giọng nói của cô do bị sốt nên cũng trở nên yếu ớt hơn hẳn, cũng bớt đi sự lạnh lùng lúc bình thường

" Cô ... bị sao vậy giọng hơi lạ lạ " Anh tiến gần phía cô, vẻ mặt lo lắng, tay anh định sờ vào trán cô để kiểm tra

"Tránh ra, đừng chạm vào tôi. " Cô hét lên làm vẻ mặt hung dữ , thấy tay anh ta định chạm vào mình thì lấy bàn tay yếu ớt của mình hắt tay anh ta ra

Nước đường đỏ của cô cũng nấu xong , cô cố lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại. Rồi múc một ít ra chén ,rồi thổi thổi rồi đưa lên miệng uống. Uống xong cô đi thẳng về phía cầu thang để lên lầu . Đầu cô thì cang lúc càng trở nên khó chịu hơn , đầu óc trở lên mờ hồ dáng đi cũng trở nên khó khăn hơn .



"Này, cô không sao chứ" Anh phía sau lo lắng khi thấy dáng đi của cô không ổn chút nào

Cô phía sau đầu óc càng ngày càng nặng nề hơn, đầu thì đau đớn khó chịu cả người thì nóng rực cả người. Ý thức của cô cũng sắp mất dần đi .

"Tôi ... không ...." Từ " sao" chưa kịp nói ra thì ý thức của cô không còn, cả cơ thể ngã về phía sau . Mắt cô nhắm nghền lại hoàn toàn không thể nhận thức được sự việc gì nữa

"Khương Ngọc Nhu, em sao vậy... Sao trán nóng thế này... "

Anh ở phía sau nhận thấy có điều không ổn, may anh chạy đến kịp thời mà đỡ lấy cơ thể coi vào lòng . Anh vừa ôm lấy cơ thể cô thì tay và người anh cảm nhận được điều khác thường. Tay đưa xuống sờ lấy trán cô , cảm nhận rất rõ nhiệt độ trán nóng rực khắp người cô lúc này thì nhễ nhại mồ hôi . Anh ôm lấy cơ thể cô mà bế lên trên lầu .

Đặt cô ấy nhẹ nhàng ở trên giường ổn định xong, anh liền lấy chiếc điện thoại ra bấm vào một số điện thoại.

"Um ~~ Nóng quá ~~ " Do cơn sốt nên cả người cô nóng ran bỏng rát khắp cả cơ thể, một tay cô cố gắng cởi lớp áo ra ngoài. Nhưng do cơ thể quá yếu nên không cởi ra được

" Cho anh 20 phút để đến biệt thự Hàn Thiếu " Anh lạnh giọng mà cất tiếng với người bên kia điện thoại

"Được tôi sẽ đến ngay ..." Người bên kia nghe giọng điệu của anh thì mồ hôi túa ra thành dòng, anh nhanh tay nhanh chân mà cầm lấy hộp ý tế . Lái xe nhanh nhất có thể để đến biệt thự Hàn Thiếu .

Anh bên này , thấy cô đồ rất nhiều mồ hôi nên nhẹ tay cởi lớp áo bên ngoài ra cho cô. Và anh lấy khăn ướt lau mô hôi cho cô để giảm sốt.

" Hàn thiếu, tôi đến rồi đây. Ai bị bệnh vậy" Người thanh niên khoảng tầm 20 mấy - 30 tuổi hốt hoảng chạy vào phòng của anh , mồ hôi thì chảy xuống trên trán do chạy nhanh lên phòng



Người vừa vào tên Lục Diên Khánh là bác sĩ giỏi của nhà anh, khuôn mặt thư sinh nhưng có chút gì đó lạnh lùng khó gần . Các nét trên khuôn mặt thì hài hòa cân xứng ... cao tầm mét 8 - mét 9

Vị bác sĩ kia từ từ mà tiến đến phía của cô, thấy mặt cô đỏ ửng thì vị bác sĩ khám qua rồi truyền thuốc cho cô .

Anh bên cạnh thì ôm lấy cơ thể của cô .

" Khó chịu quá ~~ U ~~ không muốn "

Thuốc tiêm ngấm vào trong bắp tay làm cô đau đớn mà cựa quậy.

"Ngoan, sắp xong rồi " Anh dịu dàng mà xoa dịu cho cô

Sau khi tiêm xong, cô mệt quá nên đã ngủ thiếp đi .

" Hàn Thiếu, khi nào bệnh nhân dậy thì nhớ cho cô ấy ăn đồ thanh đạm thôi nhé, người bệnh giờ rất yếu cộng thêm cô ấy đang đến kỳ nên càng yếu hơn " Dặn dò xong vị bác sĩ chào anh rồi đi về

Um ~~ khó chịu ~~

Sau 2 tiếng ngủ mê man mắt cô từ từ mở ra, đầu cũng hạ bớt nhiệt. Nhưng thần trí cô vẫn chưa tỉnh táo lại do cơn sốt dày vò .

" Dậy rồi à, ngồi đó tôi đút cô ăn "

Cô mơ màng nhìn anh ta đút từng muỗng cháo cho cô . Chắc chỉ có lúc này đây thì anh ta mới ân cần chăm sóc chu đáo cho cô ha.