Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!

Chương 19: Có phải anh đã thích Khương Ngọc Nhu rồi không ??




Ngày tháng trôi qua cũng thật nhanh , vậy là từ ngày kết hôn cho đến nay cũng đã được 1 năm kể từ ngày cô ở trong ngôi nhà này . Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh , cô nhìn ra ngoài cửa sổ thời tiết lúc này đã bắt đầu chuyển sang mùa đông . Cái se se lạnh của mùa đông cộng thêm cơn gió lạnh càng làm con người ta phải sởn gai ốc lên vì cái lạnh bắt đầu này .

Như thường lệ, cô sẽ cùng anh ta ăn sáng . Không khí trong bữa ăn trầm lắng và tịnh lặng. Cô vẫn ăn ngon như bình thường, mặc kệ tình hình trong phòng ăn này như thế nào thì cô ăn rất ngon miệng .

" Hôm nay cô có phải làm gì hay đi đâu không " Hàn Chính Phong lên tiếng trước cắt đứt đi không khí tịnh mịnh này

" Hảaaaa " Cô ngạc nhiên khi anh ta tự nhiên hôm nay lại hỏi cô có rảnh không, đúng là chả giống tính cách anh ta chút nào . Mắt cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh ta , ánh mắt hiện rõ chữ " Có phải anh không vậy, hay ai nhập vào anh rồi hả "

Anh thấy cô có vẻ rất ngạc nhiên khi được anh hỏi thì anh nói thêm 1 câu nữa .

" Nếu cô không rảnh thì thôi vậy, vé du lịch tôi cho người khác vậy " Rồi tay anh từ đâu xuất hiện 2 tờ vé du lịch, anh giơ cao để cho cô nhìn rõ .

Cô nhìn thấy vậy thì mắt sáng lên , vội nhanh chóng trả lời... cô sợ anh ta lại đổi ý thì cô không được đi chơi mất .

" Tôi rảnh tôi rảnh , tôi có bận cái gì đâu chứ . Cho tôi đi cùng với ... nha nha " Cô dương đôi mắt sáng lấp lánh lên nhìn anh , cô làm nũng để anh ta có thể đưa mình đi cùng

Anh bị hành động kia của cô mà mặt hỏi ửng đỏ lên , anh đâu có ý không cho cô đi đâu . Chỉ là bộ dáng kia của cô làm anh không thể không ngại .

" Được , vậy cô chuẩn bị đồ đi 7giờ sáng mai đi "



"Yeah , đi chơi. À mà đi du lịch ở đâu đó " Cô vui sướng mà nhảy lên, nhưng vẫn không quên hỏi địa điểm ở đâu

" Là ở Sinhi-sonmanif , ở đó thời tiết rất trong lành , và đang là mùa hè "

" Vậy không phải sợ cái lạnh , tuyệt " Cô vui sướng khi biết nơi đó không có lạnh như ở đây , nếu nó cũng lạnh thì thà cô ở nhà còn hơn . Cô sợ nhất là lạnh đó , cứ đến mùa đông là cô chỉ muốn ở trong nhà thôi . Cô rất là lười ra ngoài khi đông đến , cô chịu lạnh rất kém ...cứ hễ mùa đông đến là cô phải rét run lên vì cái lạnh băng của nó . Nên mỗi khi ra ngoài cô đều phải mặc áo thiệt dày mới chịu đựng được một chút .

Sáng hôm sau, cô cùng anh ta có mặt tại sân bay . Nơi đây được bao chùm bởi rất nhiều người, có người nước ngoài cùng người trong nước tụ họp tại sân bay này . Cô lần đầu thấy cảnh tượng này ở sân bay nên có phần choáng váng , và có phần hơi sợ khi thấy cảnh người đông ngọt kia .

Anh thấy vậy thì nắm chặt lấy tay cô , anh sợ mình mà lơ là một chút thôi chắc cô ta sẽ đi lạc mất .

" Đi thôi , còn nhìn gì nữa " Anh thấy cô lộ ra biểu cảm đầy kinh ngạc , thì vội lên tiếng nói

" Chuyến bay mang số hiệu 2115770HF khởi hành đến Sinhi- sonmanif sắp cất cánh xin mọi người nhanh chân di chuyển lên chuyến bay để chuyến được cất cánh đúng giờ " Cô tiếp viên lên tiếng

" Vụ con kia xử lý thế nào rồi, kế hoạch theo như tao chỉ bảo chưa " Một giọng nam bí ẩn nói vỏng ra qua con hẻm nhỏ , người đàn ông bí ẩn ấy hỏi với đàn em mình . Vẻ mặt hung tợn nhìn tên đệ tử, cười đầy nham hiểm . Trên khuôn mặt hắn hình như có 1 dấu sẹo dài

" Xong xuôi hết rồi thưa đại ca "

" Làm tốt lắm " Tên bí ẩn kia cười đầy nham hiểm



" Con bé sao rồi bác sĩ , nó khi nào mới tỉnh lại ạ " Mẹ của Đường Khiết đang hỏi bác sĩ về tình hình của con gái mình

" Tôi không biết được chính xác khi nào thì con gái bà mới tỉnh , vết thương đã hồi phục bình thường rồi .... nhưng... haizzz " Vị bác sĩ lắc đầu mà trả lời bà

Bà ấy nhìn từ bên ngoài vào bên trong, thật là buồn làm sao . Sao số nó lại khổ vậy chứ , người yêu nó lấy người khác rồi mà nó thì hôm mê mãi chưa chịu tỉnh ... huhuhu

Phía bên cô và anh , sau 7 tiếng đi máy bay thì cũng hạ cánh xuống đất nước Sinhi - sonmanif này rồi. Nơi đây quả thật rất đẹp và trong lành đúng như lời anh ta nói hôm trước. Thời tiết nơi đây cũng rất đẹp , nó không có nắng nóng mà nhiệt độ nó vừa phải . Hoa ở đây cũng rất độc lạ và nó đã thu hút ánh mắt của cô . Những bông hoa nhiều màu sắc xen kẻ trên một bông hoa , có bông hoa có tới 7 màu sắc trên đó , nó đúng là độc lạ nha .

Cô tung tăng hết chạy bên này rồi chạy bên kia mà xem những thứ mới lạ nơi đây . Ngắm nhìn cảnh biển trong xanh ở xa xa , và những hòn đá màu sắc được nằm trên bờ cát kia .

" Oa , nơi này đẹp quá đi " Cô thích thú mà thốt lên đầy vui sướng

Anh từ xa chỉ cười trừ mà nhìn từng hạnh động của cô . Nhìn cô thích thú với nơi này như vậy, anh biết đã chọn đúng địa điểm cho cô du lịch rồi.

Rồi trong đầu anh tư ngộ ra 1 điều , sao mình lại cười khi nhìn thấy cô vui vui vậy . Mình bị làm sao vậy chứ , sao dạo gần đây anh luôn cười vui khi nhìn thấy cô ta như thế nào vậy.... Chắc mình bị điên mất ... không phải là mình yêu cô ta rồi chứ .

Hừ , chắc chắn không thể nào xảy ra chuyện đó được. Anh lấy tay xua bay đi suy nghĩ ấy .

" Điều tra giúp tôi người phụ nữ bên cạnh Hàn Chính Phong " Người đàn ông nhìn có chút quen mắt , nhưng không biết đó là ai . Sao ông ta lại muốn điều tra người bên cạnh Hàn Chính Phong chứ ???