Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!

Chương 17: Tỉnh lại




" Ahhhhhh , đây ... đây là đâu vậy " Cô thức dậy nhìn mọi thứ xung quanh lạ lẫm

Trong phòng yên tĩnh ,tĩnh lặng đến đáng sợ . Ngoài trời những cơn gió nhẹ cứ vi vu vi vu kéo theo từng cái lá khô làm nó càng thêm rùng rợn hơn nữa .

Bên ngoài, Hàn Chính Phong cùng Tần Thanh Thanh và Triệu Kiều Anh nghe thấy tiếng cô thì chạy vào .

" Nhu Nhu à , cuối cùng thì mày cũng tỉnh rồi . Biết tao lo cho mày cỡ nào không hả " Tần Thanh Thanh thấy bạn mình đã tỉnh thì ôm chầm lấy cô đầy xúc động

" Tao ngủ bao lâu rồi vậy , ... mà đây là đâu vậy " Do cô mới tỉnh nên chưa nhận ra mình đang ở bệnh viện, đầu óc cô vẫn còn rất mơ hồ

" Mày đang ở bệnh viện đó , không nhận ra luôn hả . " Triệu Kiều Anh nhìn vẻ mặt có phần ngờ nghệch của đứa bạn thì chán nản , bất lực luôn

Lúc này Tần Thanh Thanh mới buông tay đang ôm cô ra mà nói " Mày hôm mê hơn hai tuần rồi đó , làm bọn tao lo chết đi được, cứ tưởng mày sẽ ngủ mãi chứ " Tần Thanh Thanh hơi xụt xịt, mắt ướt nhòe nhìn vào cô

Lúc này , cô mới nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông mà khiến cô căm ghét và thù hận thấu xương kia . Anh ta đứng đó từ khi nào vậy, muốn ở đây xem cô thảm hại như thế nào sao . Hừ , không phải anh ta mong cô chết luôn sao , còn ở đây làm chi chứ .

" Anh ở đây làm gì , muốn xem bộ dạng tôi chết chưa sao , anh đi đi tôi không muốn nhìn thấy anh " Cô gằn giọng lên , quát vào mặt anh ta . Nhìn thấy anh ta là cô không vui nổi mà

Hàn Chính Phong là người lạnh lùng, không sợ trời không sợ đất. Anh nhìn thấy cô tỉnh dậy thì vui mừng ở trong lòng. Nhưng cô bị như kia cũng là do anh mà ra , anh có tư cách gì mà ở đây cơ chứ . Ánh mắt anh thoáng hiện lên tia buồn khổ , hận không thể nói cho cô rằng em cứ đánh anh cho hả giận .

Nhưng anh là người muốn trà đạp ,hủy hoại và dày vò cô thì anh sao có thể nói lời đó ra cơ chứ . Miệng anh chỉ thốt ra một lời khiến người ta căm ghét . " Cô muốn chết .. Hừ .. Sao tôi có thể cho cô chết dễ dàng vậy chứ ... trong khi cô hại người tôi yêu , cô ấy vẫn còn nằm điều trị trên giường bệnh kia . Mà cô nói chết là chết được sao .... " Rồi anh đứng đó nhìn biểu hiện của cô

" Anh cút đi , tôi không muốn thấy mặt anh " Cô ném chiếc gối thẳng về phía mặt anh , quát to vào mặt anh . Ánh mắt cô nhíu lại hình viên đạn nhìn vào người anh

Anh bị cô chửi thì cũng chả có hứng mà ở lại lên đành quay người rời đi .

Khi Hàn Chính Phong đã đi khuất xa , hai người bạn cô tiến lại gần hỏi han .

" Mày có đói chưa , tao đi mua chút gì cho mày ăn nhé " Triệu Kiều Anh nhẹ nhàng nói vào tai cô , nắm lấy tay cô mà an ủi .

Cô chỉ gật đầu xem như câu trả lời.

Rồi Triệu Kiều Anh xoay người ra ngoài mua đồ ăn cho cô . Trong phòng chỉ còn mỗi cô và Tần Thanh Thanh mà thôi , nó ngồi xuống bên cạnh cô mà nói .

" Nhu Nhu à , mày sao rồi có chỗ nào còn khó chịu không "

" Tao không sao , tao thấy khỏe hơn rồi "

........................................

Anh sau khi ra khỏi bệnh viện , vẻ mặt buồn chán nhìn vào khoảng không bầu trời kia . Trong đầu anh rối loạn không biết mình có bị sao không nữa , sao dạo này anh cứ quan tâm đến cô ta vậy. Chẳng phải anh nên hận cô ta thấu xương, hận không thể giết chết cô ta sao ... haizzzz .



Rồi máy anh có tiếng thông báo tin nhắn vang lên . Anh lấy điện thoại ra , nhìn vào tin nhắn là hai thằng bạn của mình nhắn .

Uông Thế Thành :[ Tao nghe tin vợ mày bị ngất hả , vợ mày có sao không??]

Trương Hàn Lăng [ Đang ở đâu vậy người bạn già của tôi , rảnh không ??]

Hàn Chính Phong [ Vợ tao có sao không thì liên quan gì đến mày ]

[ Tao đang rảnh đây , có chuyện gì không ]

* Uông Thế Thành : bằng tuổi na9 ,33 tuổi tính cách ôn nhu ,ga lăng . Nét mặt thư sinh , cao 1m90

Trương Hàn Lăng : bằng tuổi na9 33 tuổi cao 1m80 , tính cách phong lưu , lạnh lùng.

Uông Thế Thành, Trương Hàn Lăng [ Bọn tao đến thăm vs gặp mặt vợ mày được không, không phiền chứ ]

Anh suy nghĩ một chút rồi mới trả lời [ Cứ đến đi , đừng làm phiền vợ tao không tao giết bọn mày ]

Hai người kia [ Ok , yên tâm ]

Anh ở ngoài cầm điếu thuốc lên rít một hơi rồi nhả khói ra bên ngoài . Làn khói bay theo làn gió mà bay đi xa .

Khoảng 15 phút , hai thằng bạn của anh lái xe xuất hiện trước mắt anh .

" Hello , chào bạn tôi . Sao nhìn mặt ủ rũ vậy, bị vợ mắng hả " Rồi Uông Thế Thành cùng Trương Hàn Lăng nhìn anh cười lên một nụ cười khoái trí nhìn anh

Anh bị nói trúng tim đen, không nói gì mà nhàn nhạt nói . Mặt không biểu cảm gì nhìn hai thằng bạn .

" Vào nhanh , không thì về đi "

Hai thằng bạn thấy không nên trêu nó nữa , khoác lấy vai anh rồi cùng anh đi lên .

Tại phòng bệnh của Khương Ngọc Nhu

" Chào em , bọn anh là bạn thân của chồng em , anh tên Uông Thế Thành, còn đây là Trương Hàn Lăng "

Cô ngước mắt lên quan sát hai kia kỹ càng rồi mới lên tiếng trả lời . " Chào hai anh , rất vui được làm quen. Em tên Khương Ngọc Nhu, còn kia là Tần Thanh Thanh và Triệu Kiều Anh " Cô chào hỏi qua loa

Hai người kia hơi ngượng ngùng với sự lạnh nhạt của cô . Nhưng cũng bình thường khi mới gặp nhau mà ...

Hai đứa bạn của cô thấy hai người kia vào thì cũng đứng đó mà quan sát hai người.



Tần Thanh Thanh " Uầy, cái anh tên Uông Thế Thành kia cao thiệt đó , hợp gu mình thiệt đó... hehehe " Cười thầm trong lòng

Triệu Kiều Anh " Oa , người tên Trương Hàn Lăng kia đúng gu mình thật đó , người gì đâu mà đẹp trai quá chừng . Đúng là người đẹp trai thường đi chung với nhau mà ... heheh " Vui sướng trong lòng

Hai người bạn của cô tiến sát vào tai cô nói " Ê , bạn chồng mày đẹp trai quá trời à " Tần Thanh Thanh nói nhỏ vào tai cô

" Anh chàng kia hợp gu tao quá mày ơi " Triệu Kiều Anh nói nhỏ vào tai cô

Phía không xa , hai người kia nghe thấy hai cô gái kia thì thầm to nhỏ , họ nghe thấy được hết . Mặt hơi ngại lên ửng hồng lên

" Hèm , tao có việc bận không làm phiền vợ mày nghỉ ngơi nữa " Uông Thế Thành nói

" Tao cũng có việc bận , về trước đây " Trương Hàn Lăng nói

Hai đứa bạn cô thấy hai người kia đi , thì cũng viện cớ lí do đi ra ngoài cùng với hai anh chàng kia luôn.

Cô nhìn hai đứa bạn mê trai mà bỏ bạn chỉ thở dài bất lực. " Đúng là lũ mê trai bỏ bạn mà .. haizzz "

Khương Ngọc Nhu ngước mắt lên nhìn , thấy anh ta vẫn còn đứng đó thì lên tiếng.

" Anh không đi cùng đám bạn anh luôn đi , còn ở đây làm gì " Cô nhìn anh , vẻ mặt hơi có phần chán ghét nhìn anh

" Tôi đi đâu cô quản được chắc , tôi thích ở đây đó " Anh nhàn nhạt mà cất lời

Cô nghe xong thì phì cười

" Ha haha ha hahaa "

Anh lần đầu thấy cô cười thì mặt bỗng chốc ửng đỏ lên , rồi trấn tĩnh lại .

" Cô cười gì , có gì đáng cười sao " Anh lạnh lùng nói

" Không hahaahah có gì , vẻ mặt anh làm tôi không nhịn được thôi "

" Cô ăn gì chưa , đói không tôi mua gì cho cô " Anh lạnh nhạt như vậy thôi ,nhưng đó là sự quan tâm đối với cô

" Tôi vừa ăn rồi nên không đói , anh làm thủ tục ra viện cho tôi đi . Tôi khỏe rồi "

" Được " Rồi anh quay ra ngoài làm thủ tục xuất viện cho cô

Phía hai cặp đôi kia , giờ đang trò chuyện rất ăn ý và vui vẻ với nhau . Họ cũng đã lấy phương thức liên lạc của nhau rồi .