Sáng hôm sau , người cô cảm thấy cứ nóng ran trong người, đầu óc thì quay cuồng. Cô có dự cảm rằng là mình bị ốm rồi , " sức khỏe của mình rất tốt mà , sao mới nghịch mưa một lúc đã ốm rồi vậy " . Sờ đầu lên trán , đúng là cô đã sốt thật rồi .
* Tác giả : Một lúc của chị nhà là 2 tiếng đó , vậy không ốm sao được
" Haizzz , sao mình lại bệnh chứ , chỉ tắm mưa có lúc thôi mà . Rồi cũng tắm nước ấm rồi mà ... Chắc không sao đâu ha "
Cô đứng dậy, nhưng đầu cứ quay như chong chóng, chân tay thì mềm nhũn không có tí sức lực nào, làm cô ngã phịch xuống giường. Trước mắt mọi thứ xung quanh cô mờ nhạt, khó có thể nhìn rõ . Cô cố lắc đầu để nhìn rõ hơn ... nhưng không được, mọi thứ vẫn rất mờ nhạt . Cô cứ nằm trên giường như vậy, cơ thể yếu ớt mà không làm gì được.
Phía anh ta , ngồi ở dưới phòng khách rất lâu rồi nhưng mãi không thấy cô dậy . Nhìn hướng đồng hồ, đã chỉ 8 giờ sáng rồi mà không thấy cô ta xuống ăn sáng .
" Bà Halyz , bà lên kêu thiếu phu nhân xuống ăn sáng đi , giờ này còn chưa biết đường dậy . Có còn xem quy tắc gia đình là gì không vậy. " Anh bực bội, lời nói lạnh lùng mà nói lên
Bà Halyz gật đầu, rồi nhẹ bước lên phòng của hai người.
Cộc cộc cộc
" Thiếu phu nhân, dậy ăn sáng thôi ạ "
" Thiếu phu nhân ơi "
Cộc cộc cộc
Cộc cộc cộc
" Thiếu phu nhân , dậy ăn sáng ạ "
Bên trong cô chậm chạp mà cất tiếng với bà Halyz.
" Con mệt .... lên ... không... ăn ... đâu ... ạ . Bà truyền... lời ...giúp.. anh ta ... giúp con. " Rồi cô mệt quá mà ngất đi luôn
Bà Halyz lo lắng nên mở cửa ra , nhìn thấy thiếu phu nhân nằm trên, bà tiến lại gần giường . Bà nhìn thấy nét mặt phu nhân có hơi lạ , mặt đỏ ửng, miệng thì thở khó nhọc , bà sờ tay lên trán thì nóng bỏng cả tay . Bà lập tức chạy vội xuống phòng ăn .
Vì chạy mà bà thở hồng hộc , bình tịnh lại bà mới nói .
" Cậu chủ , không hay rồi , thiếu phu nhân... " Bà nói nhanh với Hàn Chính Phong
Anh ta hơi bực dọc , không biết có chuyện gì với cô ta vậy. " Có chuyện gì bà hãy nói rõ ra đi , cô ta bị làm sao "
" Cậu chủ , thiếu phu nhân bị sốt rồi, sốt rất nặng ạ " Bà rất lo lắng cho thiếu phu nhân, cô ấy là một người rất lương thiện và đối đãi với mọi người hầu rất tốt...
Anh ta nghe vậy chỉ thấy hơi phiền phức, ai bảo cô ta hôm qua ra đày mưa chứ , mình khuyên vào nhà cũng không nghe , Hừ . Anh tức giận, quát to với đám người hầu
" Các người gọi bác sĩ đi , đừng có để cô ta chết "
Bọn họ hốt hoảng, rồi ấn một dãy số ra gọi .
Rất nhanh sau đó , khoảng 15 phút xe cấp cứu đến và đưa cô vào bệnh viện nổi tiếng bậc nhất thành phố Lưu Kỷ Hi này , bệnh viện cấp cao Nam Phó .
Cô được các bác sỹ đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó . Sau nửa tiếng trong phòng cấp cứu, cô được chuyển đến phòng bệnh vip của bệnh viện , được các y bác sỹ chăm sóc tận tình.
Anh ta tuy chán ghét cô nhưng khi rảnh vẫn vào xem cô như thế nào.
Sau mấy ngày tịnh dưỡng , cơ thể cô cũng đã hoàn toàn bình phục. Cô được về nhà , nhưng vẫn phải ăn những đồ bổ để khỏe hơn . Trong suốt 1 tuần , cô 1 ngày ăn 3 4 bữa đồ bổ khiến cô phát ngán với nó . " Huhuhu , mình lần sau không dám đày mưa nữa đâu huhu , ăn mấy cái này chắc mình sợ đến già quá " Cô nhìn đống đồ ăn được chuẩn bị cho mình mà phát sợ à , may hôm nay là ngày cuối rồi
Cô vẻ mặt thỉnh cầu mà nhìn anh ta , rồi nhìn đống thức ăn kia với vẻ mặt chán ngấy tận cùng...
" Tôi không ăn mấy thứ này được không, anh nhìn xem tôi đã rất khỏe rồi mà " Cô nhìn anh ta mà năn nỉ, mong ăn ta sẽ tha cho cô để cô đừng ăn mấy cái món kia nữa .
Anh ta nhìn cô , miệng nhếch lên một sự nguy hiểm.
" Cô không ăn , tôi có cách sẽ trừng trị cô một thứ mà cô rất sợ ... Cô có muốn thử không, Hử " Anh cười tà thách thức mà nhìn cô
Cô nhìn anh ta như vậy, đoán chắc là anh ta sẽ làm thật nếu cô không ăn chúng , nên cô đành miễn cưỡng mà ăn chúng.
Múc từng muỗng ăn vào miệng, nó khiến cô phát ngán đi được... nhưng vẫn phải cố ăn .
......................
Khoảng 2 tuần ở nhà gì đó , thì bất ngờ anh ta đưa cho cô một tấm thiệp gì đó.
" Gì đây " Cô ngơ ngác nhìn tấm thiệp trên tay anh ta
" Tối mai , ngày 17/8 đi dự tiệc cùng tôi ." Anh nói ngắn gọn , xúc tích đủ để cô hiểu là đi đâu
" Được thôi , còn gì khác không "
Anh lắc đầu rồi đi lên thư phòng làm việc.
Còn cô thì đi ra vườn hái quả gì đó để ăn , khu vườn rộng.. trồng rất nhiều các loại cây ăn quả và các loại rau . Cô hái quả xong thì rửa luôn tại vườn và ngồi xuống nơi gốc cây to gần đó mà thưởng thức trái cây ngon. * trái cây chị nhà ăn là dâu tây và việt quất nhe
Tối hôm sau , cô được anh ta đưa đến một nơi khách sạn sang trọng. Cô mặc chiếc váy 2 dây khoét sâu ở sau lưng , còn phía trước thì được may kín đáo, chiếc váy màu đen được đính rất nhiều viên kim cương nhỏ lấp lánh . Còn anh ta mặc âu phục đen cùng bộ với cô luôn.
Nơi đây có rất nhiều khách khứa làm cô phải lóa mắt , và nơi đây mọi người đều đeo mặt nạ. Và cô và anh ta khi vừa xuống xe đã được một nhân viên đưa cho tấm mặt nạ che nửa khuôn mặt. Vào trong , anh ta được tiếp đón rất nhiệt tình .
" Cô đi kiếm nơi nào đó ngồi đi , xong việc tôi đưa cô về " Anh ta nói nhỏ vào tai cô
Một vị khách gần anh ta , quay sang cô nhìn rồi hỏi anh ta . " Hàn Tổng , vị này là ... " Giọng nói khép lép hỏi anh ta
Anh ta mỉm cười xã giao mà trả lời. " Đây là phu nhân của tôi , tên cô ấy là Khương Ngọc Nhu "
Người kia biết cô là thiếu phu nhân thì vui vẻ đao . " Ồ , hóa ra là Hàn Phu Nhân , hân hạnh làm quen , có thể cùng cô uống 1 ly không "
Không để người kia nói tiếp , anh ta trực tiếp từ chối giúp cô .
" Xin lỗi, vợ tôi không biết uống rượu... "
Cô nhìn anh ta dịu dàng mà giúp cô, trong lòng có chút cảm động, ước gì đây là sự thật. Nếu anh ta quan tân cô như vậy ở nhà thì tốt biết mấy . " Nhưng anh ta đây chắc chỉ diễn trước mắt người ngoài thôi " lòng cô thở dài .
" Em đi qua bên kia nhé " Cô làm nũng với anh ta
Anh ta xoa đầu cô , rồi dịu dàng nói .
" Được , vợ yêu không được đi lung tung nha , anh lo lắm đó "
Người kia hơi ghen tị với vị phu nhân này nên nói . "Hàn Tổng thật cưng chiều vợ mình nha "
Cô mặc kệ mấy người đó , cô tiến đến phía bánh ngọt ... chọn 2 cái bánh ngọt rồi ngồi chỗ ghế gần đó .