Hàn Tinh Viễn Cố - Ale Lưu Bạch

Chương 92




Mãi đến khi đến nơi, Kỷ Hàn Tinh mới biết được rằng, những kẻ tầm cỡ như Trần Phi còn có hai ba tên nữa. Bọn chúng vừa là đồng bọn, vừa là đối thủ cạnh tranh, lý do rất đơn giản, kẻ ở tầng lớp càng thấp càng dễ bị tóm, leo lên cao tuy tội lỗi càng nặng, nhưng lại ẩn náu an toàn hơn, tiền cũng nhiều hơn.

Người đàn ông đó tên là Đổng Đại Hành, bọn chúng gọi hắn là anh Đổng, Kỷ Hàn Tinh từng chạm mặt hắn một lần ở quán bar dưới lòng đất. Ban đầu cậu không biết thân phận của hắn, chỉ nghĩ là cùng một giuộc, sau đó trời đổ mưa, cậu nhắc hắn lấy ô, từ đó Đổng Đại Hành thường xuyên đến bắt chuyện với cậu.

Cơ hội đầu tiên của Kỷ Hàn Tinh đến khi cậu đang uống rượu với Đổng Đại Hành thì gặp một người nước ngoài. Ở nơi này, việc có người sử dụng ma túy không phải là chuyện hiếm. Vì gần biển nên sinh viên và người lao động nước ngoài rất phổ biến. Gặp nhau ở đây thì ai nấy chơi nấy, không can thiệp vào nhau. Hôm đó, Đổng Đại Hành không chút kiêng dè, trực tiếp hút ngay trong góc sảnh, hành động của hắn thu hút sự chú ý của một người đàn ông ngoại quốc. Người đàn ông đó chào hỏi bọn họ một câu, hỏi có bán nữa không.

Đổng Đại Hành nhìn cử chỉ có vẻ hiểu, nhưng lại không dám chắc hắn ta đang nói gì, bèn theo bản năng nhìn về phía Kỷ Hàn Tinh. Kỷ Hàn Tinh trôi chảy giao tiếp với người đàn ông đó vài câu, người đàn ông đó rõ ràng rất bất ngờ về điều này. Đổng Đại Hành hỏi Kỷ Hàn Tinh người đó đang nói gì, Kỷ Hàn Tinh đáp, hắn ta muốn mua một ít hàng.

Đổng Đại Hành có thể lăn lộn đến ngày hôm nay cũng có sự khôn khéo của riêng mình, một việc nhỏ như vậy đã khiến hắn ta nhìn thấy cơ hội. Hắn gia nhập vào đây từ rất sớm, nhưng vì không thích những nhiệm vụ quá nguy hiểm, lại không giống như Trần Phi có thể liên tục “bơm máu” cho tập đoàn này, nên có vẻ đóng góp bình thường, nếu có thể mở rộng một mảng kinh doanh mới thì tuyệt đối là một điều tốt đối với hắn ta.

“Nói với hắn ta là có thể mua, hỏi hắn ta đã từng hút chưa.” Đổng Đại Hành nói.

Kỷ Hàn Tinh truyền đạt lại nguyên văn, người đàn ông kia nói một tràng dài.

Đổng Đại Hành đợi Kỷ Hàn Tinh phiên dịch, đầu óc Kỷ Hàn Tinh xoay chuyển rất nhanh: “Hắn ta muốn biết hàng của chúng ta đến từ đâu, có tinh khiết hay không.”

Đổng Đại Hành khịt mũi khinh thường: “Lo lắng về độ tinh khiết mà cũng hỏi nhiều như vậy, nói với hắn ta, đảm bảo còn phê hơn loại hắn ta từng hút, là hàng từ miền Nam chuyển ra. Đều là hàng tốt cả.”

Kỷ Hàn Tinh thản nhiên ghi nhớ, nói chuyện với người đàn ông kia hai câu, rồi hỏi Đổng Đại Hành: “Hắn ta nói có rất nhiều bạn học, đôi khi tụ tập nhu cầu có thể rất lớn, bản thân muốn tự mang nhưng lại không có cách nào qua cửa khẩu. Muốn lấy hàng từ chỗ chúng ta, nhưng mà em lo lắng chúng ta không có nhiều hàng như vậy?”

Trên mặt Đổng Đại Hành lộ ra nụ cười, vỗ vai Kỷ Hàn Tinh: “Nói với hắn ta, muốn bao nhiêu chúng ta cũng có thể làm cho.” Kỷ Hàn Tinh hiểu ra, đầu nguồn của bọn chúng không chỉ buôn bán ma túy, mà có lẽ còn liên quan đến việc sản xuất ma túy.

Người đàn ông đó mua từ chỗ bọn họ một gói, còn để lại phương thức liên lạc của Đổng Đại Hành. Đổng Đại Hành hết lời khen ngợi Kỷ Hàn Tinh: “Em cũng đừng đi theo Trần Phi nữa, cũng không phải người ở đây, mãi mà không trà trộn được vào nhóm nòng cốt, không dựa vào việc dẫn người đến thì căn bản không có địa vị bằng hắn ta.”

Kỷ Hàn Tinh có chút ngại ngùng cười, nhưng lại thể hiện rõ ràng sự háo hức trong lòng: “Nhưng mà anh Phi dẫn em đến, anh Đổng sau này có việc gì em cũng sẽ giúp đỡ.” Phản ứng này của cậu nằm trong dự đoán của Đổng Đại Hành.

Đổng Đại Hành thực sự để tâm đến chuyện này, lợi ích của việc bán cho người nước ngoài là rất rõ ràng. Mà Kỷ Hàn Tinh có lợi thế về ngôn ngữ chính là chìa khóa để thực hiện việc này.

Kỷ Hàn Tinh được chuyển từ phòng mười hai người ban đầu sang phòng bốn người. Đôi khi người đối diện sẽ dẫn phụ nữ về, kéo rèm xuống, biết trong phòng có người cũng không kiêng dè mà làm những chuyện riêng tư. Ban đầu Kỷ Hàn Tinh rất không quen, nhưng những người bạn cùng phòng khác đều coi như chuyện thường, vẫn hút thuốc như thường, đôi khi còn vểnh tai lên nghe ngóng với vẻ thích thú. Kỷ Hàn Tinh biết mình không thể thể hiện quá khác biệt, cậu giả vờ uể oải buồn ngủ, sau đó móc ra một gói nhỏ giấu vào nhà vệ sinh để hút.

Cậu chưa bao giờ hút trước mặt người khác, có lần mấy người bọn họ cùng nhau chơi bài, người đối diện hỏi cậu tại sao chưa bao giờ hút trước mặt mọi người, Kỷ Hàn Tinh cụp mắt xuống, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Hồi nhỏ em từng bị anh trai đánh, không phải anh ruột. Có đồ gì ngon đều phải trốn vào nhà vệ sinh mới được ăn, nếu không sẽ bị cướp mất.” Bọn họ cười ha hả, sau khi cười xong thì cùng im lặng. Những người đến đây đều có những bất hạnh riêng, nơi này tuy là nơi mạnh được yếu thua, không màng tình người, nhưng trong thâm tâm mỗi người có lẽ đều có một vài điểm yếu, Kỷ Hàn Tinh rất khéo léo nắm bắt được điểm đồng cảm và thấu hiểu đó của bọn họ.

Cậu luôn biết cách khiến người khác yêu thích mình.

Kỷ Hàn Tinh đã quan sát nơi này, bốt điện thoại công cộng gần nhất nằm đối diện một tiệm tạp hóa bán thuốc lá rượu, ông chủ tiệm tạp hóa thực chất là người quen cũ của tên cầm đầu bọn chúng. Kỷ Hàn Tinh gần như có thể đoán được trước cậu chắc chắn đã có không ít người gọi điện thoại về nhà từ đây, nơi này không an toàn. Vì Đổng Đại Hành đã cất nhắc cậu, Kỷ Hàn Tinh thỉnh thoảng lại để lộ ra vẻ ngây thơ trước mặt hắn ta, quấn lấy hắn ta hỏi thăm xem ở đây có chỗ nào vui chơi, tỏ vẻ như một đứa trẻ háo hức muốn thử.

Đám người đến cùng cậu cũng vẫn còn đang mải mê vui chơi, bọn họ vẫn chưa ý thức được mình sắp phải đối mặt với điều gì, lúc đầu là không định rời đi, sau này sẽ phát hiện ra bản thân đã không thể rời đi, rồi sau đó là không còn mạng để rời đi.

Ban đầu, ba tháng đầu tiên sau khi đến đây sẽ không được phép ra ngoài, Đổng Đại Hành thấy Kỷ Hàn Tinh muốn đi, bèn nhân lúc ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt liền dẫn Kỷ Hàn Tinh theo. Hắn ta dẫn Kỷ Hàn Tinh đến gần một công trình kiến trúc nổi tiếng, để cậu tự do đi dạo, còn hắn ta thì đi mua bao thuốc lá.

Kỷ Hàn Tinh đã nghiên cứu bản đồ từ sớm, trên đường đến đây cũng luôn quan sát, vừa thấy bóng dáng Đổng Đại Hành biến mất, cậu liền nhanh nhẹn lẻn vào một bốt điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho Khang Thụ Nhân, kể lại những gì mình biết được.

Một số điện thoại khác mà cậu nhớ rất rõ là của Lý Cố, ngay cả động tác bấm dãy số đó cậu cũng quen thuộc đến mức gần như trở thành phản xạ vô thức. Nhưng cậu đã không gọi, cậu biết giọng nói của người đó sẽ khiến cậu mềm lòng, sẽ khiến cậu muốn trở về nhà. Cậu không chạm vào điểm yếu đó, như vậy nó sẽ mãi vững chắc không gì lay chuyển được.

Đổng Đại Hành mua thuốc lá quay lại không thấy ai, đợi Kỷ Hàn Tinh quay lại, sắc mặt hắn ta có chút khó chịu hỏi cậu đã đi đâu, Kỷ Hàn Tinh cười hì hì móc từ trong túi ra một gói trầu, đưa thẳng đến trước mặt Đổng Đại Hành: “Cho anh này, anh thích ăn cái này phải không?” Ánh mắt thiếu niên chân thành, sự lấy lòng và quan tâm trong đó đều giống như thật.

Đổng Đại Hành lúc đó hơi sững người, nhận lấy gói trầu, ấp úng nói lời cảm ơn. Thực ra đã rất lâu rồi hắn ta không nói lời cảm ơn.