Hàn Tinh Viễn Cố - Ale Lưu Bạch

Chương 110




Bộ lễ phục phù rể của Kỷ Hàn Tinh đã đến. Tiểu Văn rất đầu tư cho cậu em trai này, từ áo sơ mi bên trong cho đến vest, cà vạt bên ngoài đều là đồ mới, nhìn qua không hề thua kém bộ lễ phục của Đồ Ngọc Minh. Quần áo mang về trước tiên cho Kỷ Hàn Tinh cởi áo khoác ngoài ra thử vest, mọi người đều khen đẹp trai, dáng người chuẩn, ánh mắt Lý Cố gần như dính chặt vào người cậu.

Tiểu Văn liếc thấy hỗ động của hai người, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi gì. Cô nói: “Bây giờ trời lạnh, quần áo bên trong không cần thử cho chị xem đâu. Lát nữa em về phòng tự xem thử tay áo sơ mi có dài không, nếu có vấn đề gì thì nói với chị một tiếng, chị bảo thợ sửa.”

“Vâng.” Kỷ Hàn Tinh cười nói: “Cảm ơn chị dâu, em nhất định sẽ mặc thật đẹp, không làm chị mất mặt đâu.”

Lý Cố hỏi cô đã chọn được phù dâu chưa, Tiểu Văn đang đau đầu vì vấn đề này, vốn dĩ cô muốn trực tiếp chọn một cô gái trong cửa hàng của mình làm phù dâu. Nhưng các cô gái trong tiệm đều muốn đi, cô chọn ai cũng là thiên vị, Tiểu Văn xua tay: “Haizz, để chị xem xét đã, không được thì bốc thăm trúng ai thì người đó làm.”

Tiểu Văn và Đồ Ngọc Minh sau khi lấy quần áo xong thì phải đi đặt nhà hàng và chọn món ăn, nên đi trước một bước. Kỷ Hàn Tinh quay đầu lại nhìn Lý Cố, trong giọng nói không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Thật tốt, họ sắp kết hôn rồi.”

Lý Cố “ừm” một tiếng. Kết hôn. Giữa anh và Kỷ Hàn Tinh… liệu có thể có ngày này không? Họ đã chứng kiến bi kịch của Kỷ Tri Thanh, biết rằng chuyện này không dễ dàng để mọi người chấp nhận. Một khi đã lựa chọn, có lẽ cả đời phải che giấu.

Kỷ Hàn Tinh phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: “À, để em thay cả bộ vào cho anh xem, anh xem giúp em có chỗ nào không vừa mắt không.”

Lý Cố hoàn hồn: “Được.”

Áo sơ mi, cà vạt, vest, thắt lưng… Kỷ Hàn Tinh nhanh chóng thay xong, đi ra ngoài gọi Lý Cố một tiếng. Ánh mắt Lý Cố không thể rời khỏi cậu. Kỷ Hàn Tinh vốn dĩ đã rất đẹp trai, cậu giống như một cái móc áo trời sinh, bộ vest trang trọng này che đi nét trẻ con còn sóng lại trên người cậu, toát lên vẻ nam tính, đẹp trai đầy mê hoặc.

Kỷ Hàn Tinh nhìn ra được sự si mê trong mắt Lý Cố, cậu từng bước tiến lại gần anh. Kỷ Hàn Tinh khẽ nuốt nước bọt: “Anh.”

Khoảnh khắc ấy, cậu đột nhiên không thể kiềm chế được sự thôi thúc trong lòng, Kỷ Hàn Tinh khẽ nghiêng người về phía anh: “Anh, em… liệu có ngày được kết hôn không?” Nói xong, mắt cậu hơi đỏ lên. Lý Cố đưa tay lên sờ mặt cậu, câu hỏi này anh không biết phải trả lời thế nào. Anh vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, tình yêu và sự e thẹn tràn ngập suýt chút nữa thiêu đốt anh. Anh cảm thấy mình như đang dụ dỗ Kỷ Hàn Tinh, nhưng rõ ràng cả thể xác và tâm hồn anh đều khao khát được gần gũi với cậu hơn. Chỉ có thể khẽ quát cậu một tiếng: “Ngủ đi.”

Kỷ Hàn Tinh không chịu buông tha anh: “Vậy ngày đó chúng ta nên đi như thế nào? Hai phù rể có nên đứng một người một bên không? Em đi ở vị trí phù rể sao?”

Hàm ý trong lời nói của cậu nhóc đã quá rõ ràng, Lý Cố không muốn đôi co với cậu nữa, nếu không chủ đề này lại không kết thúc được, vì vậy anh chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Sau đó nhắm mắt lại, không muốn để ý đến cậu nữa. Kỷ Hàn Tinh ôm lấy anh, vòng tay qua ngực anh, môi áp sát tai anh, khẽ nói: “Anh, em vui lắm.”

Hôn lễ của Tiểu Văn và Đồ Ngọc Minh diễn ra đúng như dự kiến, tất cả người thân của họ đều đến dự. Lý Đức Chính đến, bà nội Thỏ cũng đến. Khang Thụ Nhân càng già càng khó tính, không muốn ra ngoài gặp người khác, bị Lý Đức Chính lôi ra khỏi nhà, cũng ăn mặc chỉnh tề đến dự. Cô dâu chú rể từ hai hướng khác nhau cùng nhau bước lên thảm đỏ, Kỷ Hàn Tinh cố ý nể mặt Lý Cố, cậu đi theo sau Tiểu Văn, còn Lý Cố đi sau Đồ Ngọc Minh.

Khi Tiểu Văn và Đồ Ngọc Minh sánh bước bên nhau, Kỷ Hàn Tinh cũng nắm tay Lý Cố. Hai người nhìn nhau cười, nhìn thấy ánh mắt chúc phúc và tiếng vỗ tay của người thân bạn bè bên dưới, niềm hạnh phúc len lén này khiến họ vừa chua xót vừa ngọt ngào. Dù sao đi nữa, họ đã được đường đường chính chính, trước ánh mắt của mọi người, cùng nhau bước đi như thế này.

Từng bước, từng bước, đi qua con đường trải đầy hoa tươi dài dằng dặc.