Hàn Tinh Viễn Cố - Ale Lưu Bạch

Chương 108




Trở lại căn nhà nhỏ, Kỷ Hàn Tinh có cảm giác như bước ra từ một giấc mộng, mọi thứ xung quanh vẫn vậy, chỉ có cậu, dường như đã trải qua cả một đời người.

Thấy cậu đứng ngẩn ngơ giữa sân, Lý Cố im lặng đi theo sau. Đã lâu lắm rồi họ không trở về, đến nỗi, người chủ cũ giờ đây lại giống như khách. Thực ra, trước khi Kỷ Hàn Tinh về, Lý Cố đã nghĩ rất nhiều, không biết nên đối diện với cậu thế nào. Bởi lẽ, mối quan hệ giữa hai người đã không còn như xưa, anh không thể nào giả vờ như không có gì xảy ra. Nhưng Lý Cố cũng chẳng biết bước tiếp theo nên đi như thế nào, nếu như, nếu như là người yêu, thì đây, quả thật là vùng đất anh chưa từng đặt chân đến.

Khác với dự đoán của Lý Cố, Kỷ Hàn Tinh không về phòng ngủ trước, cậu kéo vali thẳng vào thư phòng. Vẻ mặt Lý Cố thoáng ngưng đọng, Kỷ Hàn Tinh không nhìn anh, chỉ bình tĩnh nói: “Sau này em sẽ ngủ ở đây.”

Lý Cố suýt nữa thì không giữ được bình tĩnh: “Vì, vì sao?”

Kỷ Hàn Tinh mỉm cười với anh, nụ cười khó hiểu, mang theo chút né tránh xa cách, lại có ba phần e thẹn ngại ngùng.

Suốt một tháng bị nhốt, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ xem sau khi ra ngoài sẽ sống như thế nào, nghĩ xem mối quan hệ với Lý Cố nên bắt đầu từ đâu. Nửa năm qua, cậu đã trải qua kiếp nạn của mình, còn Lý Cố cũng có cuộc sống riêng. Kỷ Hàn Tinh biết Lý Cố của hiện tại đã khác rất nhiều so với lúc cậu rời đi, người anh trai của cậu giống như một cái cây rễ đã bám sâu, mỗi bước đi đều vững vàng vươn lên, hơn nữa luôn mang đến những thay đổi bất ngờ.

Cậu chưa bao giờ thay đổi ý định muốn có được Lý Cố, nhưng nhìn lại bản thân, Kỷ Hàn Tinh cảm thấy mình có chút không xứng.

Lý Cố có thể cho cậu tất cả mọi thứ cậu muốn, còn cậu thì sao, cậu chẳng thể cho Lý Cố được gì. Trước đây, cậu dựa vào sự nuông chiều và yêu thương của Lý Cố, để giữ chặt anh bên mình. Trải qua một lần sinh tử, Kỷ Hàn Tinh không nói là giác ngộ hoàn toàn, nhưng cũng nhận ra sự ích kỷ của bản thân trước đây. Tình yêu là phải xuất phát từ hai phía, cậu không thể chỉ biết đòi hỏi ở Lý Cố, mà anh cũng nên có quyền được tự do lựa chọn. Cậu nghĩ cách tốt nhất lúc này là nên giữ một chút khoảng cách.

Quyết định của Kỷ Hàn Tinh khiến Lý Cố rối bời. Trong phòng ngủ là chiếc giường lớn mà Kỷ Hàn Tinh tự mua, chăn ga gối đệm là do dì Văn mới may, tranh thủ mấy hôm nay trời nắng mang phơi, ấm áp mềm mại. Vậy mà Kỷ Hàn Tinh vừa về đã muốn chuyển ra thư phòng ở, nhất thời Lý Cố nghẹn họng.

Anh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Nếu đã vậy, em ngủ phòng cũ đi, anh ở đây.”

Kỷ Hàn Tinh nhìn anh, Lý Cố chưa bao giờ giận cậu, lúc bực mình nhất cũng chỉ lộ ra vẻ bất lực. Giờ đây, từ biểu cảm nhỏ của anh, cậu lại nhận ra chút không vui, khiến Kỷ Hàn Tinh vừa thấy lạ lẫm vừa mềm lòng.

Cậu kéo vali vào trong: “Em ở đây được rồi, đỡ phải anh chuyển đồ.”

Lý Cố vẫn nắm chặt tay cầm vali, im lặng cứng đầu giằng co với cậu. Kỷ Hàn Tinh không lay chuyển được anh, cũng cảm thấy phản ứng này của anh có chút buồn cười, bèn nới lỏng tay, thỏa hiệp, để mặc Lý Cố kéo vali vào phòng ngủ.

Kỷ Hàn Tinh ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ tấm chăn mềm mại, căn phòng ngủ quen thuộc khiến cậu dâng trào cảm xúc. Lý Cố đứng bên cạnh nhìn cậu, Kỷ Hàn Tinh ngẩng đầu, gọi một tiếng: “Anh.”

Từ góc độ của Lý Cố, anh có thể nhìn thấy hàng mi dài của cậu, dưới hàng mi dày rậm ấy là đôi mắt trong veo và long lanh. Tóc Kỷ Hàn Tinh bây giờ cắt ngắn, không còn vẻ nữ tính như trước, mà toát lên sự năng động, trẻ trung và tràn đầy sức sống, mỗi cử chỉ động tác đều khiến người ta cảm nhận được sức hút của tuổi trẻ.

Lý Cố nhìn cậu, ngẩn người. Kỷ Hàn Tinh quyết định nhân nhượng cho cuộc tranh cãi nhỏ vừa rồi, cậu nắm lấy tay Lý Cố: “Anh, em…” Rất nhiều lời muốn nói, khi đứng giữa ranh giới sinh tử cậu đều muốn nói với Lý Cố. Nhưng khi trở về, quay lại với cuộc sống bình thường, cậu lại không biết mở lời thế nào.

Lý Cố bỗng lên tiếng: “Tin nhắn em gửi, anh đều đọc được.”

Sau vụ nổ nhà máy, chiếc điện thoại đó đã trở về tay Lý Cố, anh đọc được tất cả những tin nhắn chưa gửi của Kỷ Hàn Tinh. Cho đến nay, Lý Cố vẫn nhớ như in cảm giác bàng hoàng và xúc động dâng trào trong lòng anh lúc đó. Anh không thể nào tưởng tượng nổi khi ấy Kỷ Hàn Tinh đã tuyệt vọng đến mức nào mới nhắn cho anh những dòng tin nhắn ấy, và trong từng câu chữ ngắn ngủi lại chất chứa bao nhiêu tình cảm của cậu thiếu niên.

Kỷ Hàn Tinh chớp mắt nhìn anh, trong đá mắt ánh lên ý cười dịu dàng, không đào sâu vào chuyện cũ nữa. Cậu muốn Lý Cố yêu mình, vui mừng vì mỗi lần mình thể hiện tình cảm, nhưng lại sợ rằng Lý Cố chỉ thương hại mình. Sở hữu rất dễ dàng, nhưng để thật sự “đạt được” thì rất khó. Cậu không muốn chỉ là có được Lý Cố, cậu muốn có được tình yêu thật sự của anh.

Kỷ Hàn Tinh quyết định phải tỏ ra tự nhiên hơn, cậu mở vali ra, bắt đầu cất đồ vào phòng. Vừa dọn dẹp vừa nói với Lý Cố: “Anh, em muốn đi học lại, cố gắng thi vào mùa hè năm sau.”

Lý Cố cũng tự nhiên hòa nhịp với cậu, cùng cậu dọn dẹp. Nói là hành lý, nhưng đồ dùng cá nhân của Kỷ Hàn Tinh chẳng có bao nhiêu, Lý Cố thuần thục xếp quần áo gọn gàng vào tủ: “Ừm, đừng ép bản thân quá, anh sẽ tìm cho em một trường học tốt, cứ từ từ.”

Kỷ Hàn Tinh mỉm cười chân thành với anh, cố ý trêu chọc: “Vậy anh sẽ đưa đón em đi học sao?”

Cậu chỉ muốn làm dịu không khí, nào ngờ Lý Cố lại nghiêm túc suy nghĩ: “Buổi trưa anh không chắc có kịp hay không, có thể phải nhờ Võ Tân đón em. Nhưng sáng chiều nhất định anh sẽ đưa đón em, trừ khi đi công tác.”

Kỷ Hàn Tinh bật cười: “Em lớn rồi mà.”

Lý Cố nhìn cậu thật lâu, gần như vô thức đưa tay chạm vào má cậu. Lớn rồi, phải, Kỷ Hàn Tinh đã phải trả giá quá đắt để trưởng thành. Trong lòng Lý Cố dâng lên muôn vàn cảm xúc chua xót, anh đè nén chúng xuống, chuyển chủ đề: “Có đói không? Lát nữa anh Thỏ về, nói hôm nay muốn dẫn dì Văn đến ăn cơm cùng.”

“Vâng ạ, hai người sắp cưới rồi đúng không?”

“Ừm,” Lý Cố suy nghĩ một chút, “Nói là muốn tranh thủ trước khi bận rộn cuối năm, anh Thỏ muốn em làm phù rể đấy. Tiểu Văn còn đang tính xem nên đưa em đi may vest ở đâu, chỉ đợi em về lấy số đo thôi.”

Kỷ Hàn Tinh vui cười: “Vậy em phải mặc thật đẹp sao? Có khi nào lấn át cả anh Thỏ không?”

Tâm trạng Lý Cố cũng dần thả lỏng, anh cười nói: “Anh Ngọc nhà em đâu có quan trọng chuyện so đo sắc đẹp, chỉ cần trong mắt Tiểu Văn anh ấy là đẹp nhất là được rồi.”

Ánh mắt Kỷ Hàn Tinh nhìn anh sáng rực, người anh trai trước kia có chút ngờ nghệch ấy, giờ đã trở nên rất khéo léo và tinh tế. Cuộc sống mài mòn đi những góc cạnh sắc nhọn, biến chúng thành những đường cong mềm mại, cũng mài đi sự chậm chạp, biến thành sự thông suốt, biến đá sỏi thành pha lê.

Kỷ Hàn Tinh hiểu ra một loại dịu dàng khác, là giờ phút này, dù không nói gì, chỉ cần được ở bên Lý Cố dọn dẹp nhà cửa trong một ngày nắng đẹp, cậu cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trên bàn là cuốn sổ tay Lý Cố thường mang theo bên mình, Kỷ Hàn Tinh cầm lên định cất gọn gàng, vừa dựng cuốn sổ lên, một mẩu giấy nhỏ đã nhẹ nhàng rơi xuống. Lý Cố “Ơ” lên một tiếng, chưa kịp cúi xuống thì Kỷ Hàn Tinh đã nhặt lên, mẩu giấy có chút nhàu nát, nét bút trên đó vẫn còn rõ ràng – là hình trái tim mà cậu đã vẽ tặng Lý Cố trước khi rời đi.

Không biết là ai, đã vẽ thêm một trái tim dựa vào trái tim kia.

Kỷ Hàn Tinh kinh ngạc và vui mừng nhìn Lý Cố, anh bất ngờ, nhưng không kịp né tránh ánh mắt của cậu.