Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 52




Giang Mi Ảnh do dự rất lâu trước kiến nghị này của Tiêu Dẫn Chương.

Sau khi Hàn Đống trở về, làm cơm tối xong, hai người trò chuyện câu được câu chăng.

Giang Mi Ảnh vẫn luôn bồn chồn không yên, Hàn Đống chú ý Giang Mi Ảnh, phát hiện cô đang thất thần.

Anh hỏi cô: “Mi Ảnh, làm sao vậy?”

Giang Mi Ảnh hoàn hồn, mím môi cười cười: “Không sao.”

“Không ăn được đồ ăn sao?”

Tối nay Hàn Đống đã quay về quán mỳ đem theo một bát nước kho về, nấu mỳ thịt bò. Bình thường tới quán mỳ, Giang Mi Ảnh vẫn có thể ăn được mấy đũa, nhưng hôm nay lại do dự không ăn miếng nào.

“Không phải… Ăn rất ngon.” Giang Mi Ảnh buông đũa, thở dài, hỏi, “Ngày mai anh có việc gì không?”

Hàn Đống lắc đầu.

“Vậy… Anh có muốn… Cùng em tới trường học không?” Giang Mi Ảnh dừng một chút, nhấn mạnh, “Trường cấp ba Phù Thành.”

Trong toàn bộ thành phố Phù Thành, có mười mấy cái trường cấp ba cả lớn lẫn nhỏ, trong đó, trường trung học Phù Thành là một trong những trường trung học trọng điểm lâu đời của tỉnh, thành tích nổi bật. Trong năm năm liên tiếp, các thủ khoa đại học khoa học tự nhiên đều từ trung học Phù Thành ra, trường nằm trong top 50 của trăm trường trung học hàng đầu cả nước, mỗi năm có hai mươi đến ba mươi học sinh thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, tỷ lệ đỗ đại học lên tới tám mười phần trăm.

Chính ngôi trường nổi tiếng cả nước này, danh tiếng học sinh xuất sắc nhiều vô cùng tận, đã đẩy cuộc sống Giang Mi Ảnh rơi vào hỗn loạn.

Giang Mi Ảnh nói với Hàn Đống: “Em không ghét trường cũ của mình. Sẽ không có ai ghét một ngôi trường xuất sắc như vậy, ngược lại, em rất biết ơn nó. Hồi cấp hai em đã vượt mọi chông gai, khó khăn lắm mới thi đỗ trường cấp ba tốt như vậy, làm cho bố mẹ tự hào vì em. Dưới sự bồi dưỡng của trường, cùng sự giúp đỡ chỉ bảo của các thầy cô, em đã thuận lợi thi đậu trường đại học em yêu thích, học chuyên ngành biên đạo em thích nhất. Cứ cho nơi đó chỉ có ký ức đau khổ, em vẫn yêu trung học Phù Thành.”

Giọng điệu Giang Mi Ảnh đều đều, bình tĩnh khách quan miêu tả tình cảm của cô đối với trường cũ, Hàn Đống rất đau lòng. Cô bị bắt nạt chửi với đến như vậy, mà vẫn giữ góc nhìn khách quan, tâm trạng tốt đẹp đối với trường cũ, Hàn Đống thật sự bội phục.

“Tại sao lại muốn quay về? Em không cảm thấy khó chịu trong lòng sao?” Hàn Đống hỏi.

Giang Mi Ảnh bĩu môi, buồn rầu nói: “Em cũng không muốn trở về. Nhưng bác sĩ Tiêu đề nghị em có thời gian thì đến xem, kích thích mình một chút, có lẽ sẽ phát hiện mình đã vượt qua bóng ma.”

Cô hơi tưởng tượng: “Thật là kích thích nhiều chút…”

Hàn Đống nói: “Nếu không muốn đi, vậy đừng đi.”

Rốt cuộc, Hàn Đống không giống Tiêu Dẫn Chương. Tiêu Dẫn Chương tuy là thanh mai trúc mã của Giang Mi Ảnh, nhưng anh ấy cũng là bác sĩ tâm lý của Giang Mi Ảnh. Trong thời điểm Giang Mi Ảnh hy vọng muốn gỡ bỏ khúc mắc, hoàn toàn giải phóng mình sự thèm ăn của mình, anh ấy sẽ liên tục khuyên Giang Mi Ảnh tiếp xúc với những người cùng vật cô vẫn luôn bài xích, trong phạm vi cô có thể khống chế được.

Nhưng Hàn Đống không đồng tình. Khi anh biết được những tổn thương mà Giang Mi Ảnh đã trải qua, anh chỉ muốn bảo vệ Giang Mi Ảnh dưới đôi cánh của mình, để không ai có thể bắt nạt được cô.

Hàn Đống vừa nói như vậy, Giang Mi Ảnh trái lại hạ quyết tâm.

“Không, em vẫn muốn đi.” Giang Mi Ảnh chống tay lên bàn, đứng lên, nghiêm túc giảng giải với Hàn Đống, “Bác sĩ Tiêu nói đúng, nếu em tiếp tục cố gắng, bước ra ngoài, có lẽ sẽ phát hiện ra bất ngờ.”

Hàn Đống vẫn hơi do dự.

Giang Mi Ảnh cười nói: “Anh muốn bảo vệ em, em rất vui, nhưng em cũng phải học cách tự bảo vệ chính mình. Hơn nữa… Em cũng thật sự muốn đi tìm chút, quá khứ của mình.”

Hàn Đống gật đầu: “Được, anh đi cùng em.”



Giang Mi Ảnh mỉm cười nhẹ nhõm.

Rửa bát xong, Hàn Đống và Giang Mi Ảnh ra ngoài đi dạo buổi tối hơn nửa tiếng.

Giang Mi Ảnh nhìn gầy, nhưng bởi vì kiên trì tập thể dục buổi sáng, thể lực của cô còn tốt hơn đại đa số người. Điều này làm cho Hàn Đống kinh ngạc.

Cô rất đắc ý: “Phải không, anh sờ xem, đều là cơ bắp.”

Cô giơ cánh tay ra, để Hàn Đống nhéo bắp tay mình.

Hàn Đống vươn tay bóp bóp, ngón tay nắm được cơ bắp rắn chắc, tuy không to, nhưng là minh chứng cô gái này đúng là có thể chất rất tốt. Hoàn toàn khác với loại trông gầy nhưng thực chất toàn mỡ mềm như Miêu Miểu. Giang Mi Ảnh là người rất kỷ luật.

Anh vừa lòng nói: “Tiếp tục cố gắng.”

Giang Mi Ảnh nói: “Còn cần tiếp tục cố gắng cái gì, em rất thon thả.”

Cô kiêu ngạo ưỡn eo.

Dưới ánh đèn đường, Hàn Đống quan sát Giang Mi Ảnh từ trên xuống dưới.

Thời tiết ấm lên, cô mặc bộ quần áo thể thao cộc tay bó sát, nhìn qua một cái là thấy được toàn bộ đường cong vóc dáng. Gầy thì gầy, nhưng vẫn có đủ đường cong.

“Không có thịt.” Hàn Đống thở dài, chạy về phía trước.

Giang Mi Ảnh đuổi theo, tức giận hỏi: “Anh có ý gì? Cái gì không thịt? Hả?”

Hàn Đống bước vội mà không đỏ mặt không thở dốc, miệng nói: “Nên uống nhiều sữa đậu nành, ăn nhiều hạt hơn.”

“Hở? Anh đang nói cái gì vậy?”

“Tăng vòng ngực.” Hàn Đống nói thẳng ra.

Mặt Giang Mi Ảnh tức khắc đỏ bừng, tức giận: “Anh có ý gì đấy! Em nói cho anh biết, với cân nặng này của em, có được như vậy… Là tốt lắm rồi!” Giang Mi Ảnh vừa đuổi theo Hàn Đống, vừa nói, tay còn khua lên cố gắng tả chu vi vòng n.g.ự.c của mình.

Hàn Đống khẽ cười một tiếng, tốc độ chạy nhanh hơn, Giang Mi Ảnh thở hồng hộc chạy theo sau, buồn bực không chịu nổi.

Người đầu bếp trông cao cao gầy gầy, suốt ngày ở quán mỳ này, lấy đâu ra nhiều thể lực cùng sức bật mà chạy nhanh như vậy.

Cô không biết được, đầu bếp phải thái rau đảo chảo, lực cánh đương nhiên tốt, đã vào nhà bếp, đến con gà yếu ớt như Trịnh Lâm Thiên còn luyện ra cơ bụng rắn chắc, nói gì đến Hàn Đống. Ngoài ra Hàn Đống cũng có thói quen tập thể dục buổi sáng, thể lực của anh, người bình thường đều không theo kịp.

Sáu rưỡi sáng ngày hôm sau, Hàn Đống đã ấn chuông cửa nhà Giang Mi Ảnh.

Giang Mi Ảnh mặc bộ đồ thể thao, cô mở cửa, thấy Hàn Đống, trong lòng rất vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn không vui nói: “Anh thật sự chạy bộ nửa vòng thành phố để tới tìm em chạy bộ buổi sáng à.”

“Còn mang theo cả quần áo tắm rửa.” Hàn Đống xách theo túi quần áo.

Giang Mi Ảnh đánh giá bộ quần áo thể thao của anh, thầm tặc lưỡi trong lòng.



Cô rất ít khi nhìn thấy Hàn Đống mặc thường phục. Hàn Đống mặc đồ đầu bếp vốn có một hương vị khác hẳn. Tự nhiên thấy anh mặc thường phục cũng đủ kinh ngạc. Hiện tại anh mặc bộ đồ thể thao màu xanh, rất dịu dàng, anh bình thường hay đi sớm về muộn nên cũng rất ít khi phơi nắng, làn da cũng trắng, nhìn càng thêm đẹp trai ngời ngời.

Nghĩ đến anh chàng này cũng sắp ba mươi, Giang Mi Ảnh liền cười nhạo một tiếng: “Giả vờ non nớt.”

“Vốn dĩ đã không già.” Hàn Đống đáp.

Con chim hoét đen lại tới nhảy nhót trên ban công nhà Giang Mi Ảnh, nhưng trong nhà đã không còn ai. Chim hoét đen nhảy hai cái, nhìn xuống phía dưới ban công, hai người đang chạy ngang qua đường.

Chạy xong trở về, Giang Mi Ảnh đi tắm trước, thay quần áo xong rồi ra khỏi phòng tắm.

Hàn Đống nấu xong bữa sáng, để cô ăn trước, còn mình cầm quần áo cùng khăn tắm vào phòng tắm.

Mặt Giang Mi Ảnh hơi nóng lên.

Trong phòng tắm vẫn bốc khói nghi ngút, cứ nghĩ đến Hàn Đống đi vào nơi mình vừa tắm rửa xong, cô lại cảm thấy thẹn thùng.

Nhưng Hàn Đống thoạt nhìn vẫn bình tĩnh. Một lát sau, anh đi ra với quả đầu đinh ướt dầm dề, trên người mang theo mùi sữa tắm hương bưởi quen thuộc của Giang Mi Ảnh, giống mùi trên người cô.

Giang Mi Ảnh ăn rất chậm, chờ Hàn Đống cùng ăn.

Ăn xong bữa sáng, Hàn Đống lau khô tóc cho Giang Mi Ảnh, Giang Mi Ảnh ngồi khoanh chân trên sô pha, cô nghiêng đầu hỏi Hàn Đống: “Anh không sấy tóc à?”

Hàn Đống xoa đầu đinh của mình: “Đã sấy.”

Giang Mi Ảnh không tin, cô giơ tay sờ đầu Hàn Đống, Hàn Đống tắt máy sấy đi, cúi đầu xuống cho cô sờ. Giang Mi Ảnh vừa chạm vào đã cảm thấy bàn tay như chạm vào cọ rửa mặt, không nhịn được lại sờ soạng thêm vài cái.

Hàn Đống đen mặt: “Sờ đủ chưa?”

Giang Mi Ảnh nói: “Ha ha ha, cảm giác thích ghê, em cảm thấy mình có thể nghịch cả ngày!”

“Cảm giác thích nỗi gì.” Hàn Đống nói móc, ấn bả vai bắt cô ngồi xuống, “Sấy tóc.”

Tóc Giang Mi Ảnh dài ra khá nhiều, đã tới vai, chân tóc đen đã mọc ra, tạo ra một đường ranh giới rõ rệt với màu nâu ban đầu. Gió nóng từ máy sấy thổi tới từ sau tai, thổi mái tóc ướt sũng tới lỗ tai cô, Giang Mi Ảnh nghiêng đầu, một tay sờ sờ lỗ tai, một tay khác lướt điện thoại, tìm ảnh kiểu tóc.

Đầu tóc rối bù khiến khí chất tinh tế và lạnh lùng ban đầu của Giang Mi Ảnh biến mất tăm, xuất hiện vẻ mềm mại, xù lông.

Hàn Đống không nhịn được cúi đầu xuống hôn một cái lên mái tóc khô ráo trên đỉnh đầu cô. Ngậm một miệng tóc, chắc là ý này, vài sợi tóc Giang Mi Ảnh còn dính ngoài miệng anh.

Giang Mi Ảnh không phát hiện anh đang làm gì, chỉ cảm thấy anh sờ đầu mình, thế là cô ngẩng đầu, đưa điện thoại cho anh xem: “Em muốn đổi kiểu tóc, cái nào đẹp hơn?”

Hỏi vấn đề này đối với loại thẳng nam như Hàn Đống quả thật là muốn mạng anh. Anh nào biết kiểu tóc nào đẹp, anh thấy Giang Mi Ảnh để kiểu tóc gì cũng đẹp.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Giang Mi Ảnh, Hàn Đống không đành lòng nói “Tùy đi”.

Thế là Hàn Đống chỉ vào bức đầu tiên mà Giang Mi Ảnh đưa cho anh xem, theo tâm lý của người bình thường, khi để người khác đưa ra lựa chọn cho mình, bức hình đầu tiên mà đưa cho người khác xem là cái mà mình muốn nhất.

Giang Mi Ảnh quả nhiên rất tán đồng: “Em cũng muốn để đen thẳng lâu rồi, nhưng mà phần tóc nhuộm bên dưới vẫn còn nhiều, chắc qua một thời gian nữa rồi cắt.”

“Em vui là được rồi.” Hàn Đống khẽ thở phào.