Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 50




Giang Mi Ảnh lười ra ngoài, cũng không muốn Hàn Đống rời đi. Đương nhiên Hàn Đống cũng không muốn đi.

Hai người liền làm ổ trên sô pha lười, vai kề sát nói chuyện phiếm.

Giang Mi Ảnh luôn muốn biết cụ thể cô đã nói gì tối hôm qua, cô biết nó không phải chuyện gì tốt, nhưng vẫn muốn biết Hàn Đống đã biết được bao nhiêu.

Hàn Đống trầm tư một lát, hỏi cô: “Em còn nhớ được bao nhiêu?”

Giang Mi Ảnh vò đầu bứt tai: “Nhớ đại khái những chuyện nói với anh… Nhưng mà cụ thể nói bao nhiêu thì… Không nhớ.”

Hàn Đống nói: “Nói hết rồi.”

Cơ thể Giang Mi Ảnh cứng đờ trong nháy mắt, cô xấu hổ cười cười, nụ cười thật xấu xí.

“A… Vậy à… Anh nghĩ sao?” Giọng Giang Mi Ảnh càng ngày càng nhỏ, “Em có bệnh kén ăn… Em từng là một đứa mập, là một kẻ hèn nhát bị ức h.i.ế.p mà không dám đánh trả…”

Hàn Đống ôm lấy cô.

Giang Mi Ảnh tiếp tục nói: “Tính em còn dễ kích động, lấy nước dừa ném vào bạn học, làm các bạn trong lớp xấu hổ…”

Một tay Hàn Đống ôm lấy cô, một tay còn lại che đi đôi mắt cô, giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không cần nói.”

Giang Mi Ảnh ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt đáng thương cực kỳ, nghẹn ngào hỏi: “Hàn Đống, liệu anh có ghét bỏ em không?”

Hàn Đống cảm giác lông mi dưới lòng bàn tay dần dần ướt nhẹp.

Anh khẽ cười một tiếng, Giang Mi Ảnh tức khắc lo lắng hẳn lên.

“Tại sao lại ghét bỏ?” Hàn Đống hỏi lại.

“Em mắc chứng kén ăn, anh bởi vậy mới quen được em; tính cách em như nào, anh vẫn luôn biết; em trông như nào, cũng đều là Giang Mi Ảnh. Người anh thích cũng là Giang Mi Ảnh. Có gì không đúng sao?”

Lời Hàn Đống không có những từ ngữ hoa lệ trau chuốt, chỉ có mộc mạc chân thành, Giang Mi Ảnh cảm động đến suýt òa khóc lớn.

“Còn việc em ném nước dừa vào bạn học…” Hàn Đống dừng một chút, anh buông tay, ôm lấy mặt Giang Mi Ảnh, hai ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, cười nói, “Em làm rất đúng, nhưng mà lần sau đừng động thủ với người ta, không phải thằng đàn ông nào cũng lịch lãm không đánh phụ nữ.”

Giang Mi Ảnh nín khóc mỉm cười, cô mím môi, nhào vào lòng Hàn Đống. Sô pha lười rất mềm, Hàn Đống suýt chút nữa bị nhào đè xuống sô pha, anh vội vàng chống tay, ôm lấy cô.

Phía trên sô pha lười có một cái máy chiếu, đối diện với mặt tường trống. Là người tốt nghiệp chuyên ngành biên tập và đạo diễn, Giang Mi Ảnh vẫn duy trì thói quen hồi học đại học, mỗi tuần đều xem ít nhất hai ba bộ phim xuất sắc, làm phân tích đánh giá phim, phân tích kỹ xảo biên tập cùng ngôn ngữ màn ảnh.

Bộ máy chiếu này là do cô xin chủ nhà cho lắp lúc thuê căn hộ này, vì phải đục lỗ trên tường, thế nên chủ nhà còn đòi phạt cô thêm hai trăm trong tiền thuê nhà tháng đầu tiên.

Hàn Đống hỏi: “Có muốn tìm phim xem không?”

Hai mắt Giang Mi Ảnh sáng lên, cô ôm máy tính tới, lấy ổ cứng di động trong ngăn kéo ra, kết nối với máy tính.

“Em tích rất nhiều, có mấy nghìn bộ phim, đều đã được phân loại, anh muốn xem gì thì cứ tìm đi.”

Lúc nhàn rỗi, Hàn Đống cũng thích xem phim ảnh, đối với kho phim ảnh lớn như vậy của Giang Mi Ảnh, anh như có được bảo bối, nói: “Về sau, bọn mình không cần đi hẹn hò ở rạp chiếu phim nữa, ở luôn nhà em là được rồi.”

Xem xong một bộ phim, Hàn Đống dùng nguyên liệu trong tủ lạnh của Giang Mi Ảnh làm một bữa cơm tập gym theo công thức của “Tiểu Viên Cảnh Trường”. Giang Mi Ảnh tâm trạng vui vẻ, ăn hơn nửa, phần còn lại Hàn Đống ăn hết.

Cơm nước xong, Hàn Đống lại móc từ trong túi quyển sổ ghi đơn quen thuộc kia.

Giang Mi Ảnh tò mò hỏi: “Sao không mờ cửa hàng mà anh vẫn mang theo sổ chép đơn thế?”

Hàn Đống mở sổ ghi ra cho cô xem: “Đây vốn không phải sổ ghi chép đơn.”

Giang Mi Ảnh ghé lại gần, lật vài tờ, phát hiện trên mỗi trang chỉ ghi một món ăn, trên đó còn ghi thời gian, phía dưới tên món ăn còn có một hàng chữ nhỏ.

“Thừa… Ba phần tư? Hở?” Giang Mi Ảnh khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hàn Đống, “Gì đây?”

Hàn Đống lấy lại sổ ghi đơn, giải thích: “Ghi chép tình huống ăn uống của em mỗi lần tới.”



“Hả?” Giang Mi Ảnh không hiểu gì, “Sao phải nhớ của em?”

Tuy rằng ngượng ngùng, nhưng Hàn Đống không muốn gạt Giang Mi Ảnh, anh liền nói chuyện Tiêu Dẫn Chương ủy thác cho cô.

Nghe Hàn Đống nói xong, Giang Mi Ảnh sửng sốt một hồi lâu, mãi mới tìm được giọng nói của mình, giọng cô cũng trở nên khàn khàn.

“Ồ… Bác sĩ Tiêu… Yên tâm về anh như vậy sao?”

Hàn Đống nói: “Anh ấy rất quan tâm đến em.”

Giang Mi Ảnh rất cảm động.

Trong lòng cô trào từng dòng nước ấm, cảm thấy có lẽ mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Mặc dù bị bắt nạt học đường hồi trung học, nhưng cô vẫn có những người bạn quan tâm cô như Bạch Anh, cùng với A Quân giả vờ lạnh lùng ít nói; bên cạnh còn có thanh mai trúc mã Tiêu Dẫn Chương, người một lòng suy nghĩ cho sức khỏe cùng hạnh phúc của cô; và người nhà thương yêu thông cảm cho cô, cung cấp điều kiện sinh hoạt thuận lợi.

Giờ đây, cô còn có người yêu sẵn sàng bao dung tất cả của cô.

“Em biết.” Giang Mi Ảnh nhếch miệng cười, vẻ mặt đắc ý.

Lúc Giang Mi Ảnh không cười, khóe miệng sẽ hơi rủ xuống, trông không vui vẻ lắm. Nhưng một khi cô đã nở nụ cười thật tươi, nó giống như hoa đào nở rộn. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô sẽ cong thành trăng lưỡi liềm, lông mi dày mà dài hơi che khuất mí mắt, tạo bóng lông xù xù, chiếc mũi nhỏ xinh xắn trông cực kỳ đáng yêu. Cúng với đó, khóe miệng cô cũng giương lên thành độ cong xinh đẹp, lộ ra tám cái răng ngay ngắn sạch sẽ, dễ thương chữa lành, khiến người ta bất giác mỉm cười theo.

Hàn Đống cong khóe miệng, Giang Mi Ảnh hiện tại dường như đang phát sáng.

“Bác sĩ Tiêu là người đối xử tốt nhất với em.” Giang Mi Ảnh chớp chớp mắt về phía Hàn Đống.

Hàn Đống giả vờ tức giận nói: “Anh đây thì sao?”

Giang Mi Ảnh vô tội mở to hai mắt: “Em không biết liệu sau này anh có luôn đối tốt với em không.”

“Anh sẽ nấu ăn cho em.”

Giang Mi Ảnh lập tức d.a.o động.

Hàn Đống mở quyển sổ ghi đơn ra, nhắc lại: “Vừa rồi còn chưa ghi chép lại.” Nói xong, anh ghi lại hai món ăn hôm nay.

Giang Mi Ảnh hỏi: “Bác sĩ Tiêu bảo anh nấu ăn cho em thì anh cứ đối xử với em như khách bình thường là được rồi, tại sao còn phải chuẩn bị sổ ghi chép nghiêm túc như vậy?”

“Tại vì bác sĩ Tiêu thường xuyên hỏi tình trạng của em.” Hàn Đống thành thật trả lời, “Ban đầu xuất phát từ lòng trách nhiệm…”

Tuy là lời nói thật lòng, Giang Mi Ảnh vẫn có chút mất mát: “Ồ… Lòng trách nhiệm ư…”

“Nhưng sau đó thì khác.” Hàn Đống nói tiếp, “Con người thật kỳ lạ, khi em đã quen việc chú tâm vào điều gì đó, em sẽ dần dần yêu nó.”

“Ồ… Hóa ra anh bị buộc thích em, rất xin lỗi!” Giang Mi Ảnh lớn tiếng nói.

Hàn Đống dở khóc dở cười giải thích: “Nhưng tiền đề để chú tâm vào một thứ gì đấy là bản thân anh phải có hứng thú với nó đã. Đối với người cũng vậy.”

Giang Mi Ảnh bĩu môi, không tình nguyện nghe.

“Mi Ảnh, em hiểu ý anh không?”

“Sao mà hiểu được?”

“Ý anh là, ngay từ đầu anh đã bị em hấp dẫn, mà em cũng vậy. Hai chúng ta, từ ban đầu đã bị đối phương thu hút lẫn nhau.”

Giang Mi Ảnh yên lặng nhìn thẳng hai mắt anh, cô chớp chớp mắt, không nói gì, nhưng nét cười trên mặt ngày càng rõ nét.

Duyên phận của bọn họ đã bắt đầu từ ba năm trước, lên men từng chút từng chút tới nửa năm trước thì bùng nổ.

Ngay từ đầu đã hấp dẫn lẫn nhau.

Tới bây giờ, đó là duyên trời tác hợp, ai cũng không tránh được.



Trịnh Lâm Thiên đi huyện Mặc tìm Hoàng Như Như hẹn hò, Hàn Đống không về nhà cũng không sao, anh liền ăn vạ ở căn hộ của Giang Mi Ảnh.

Ăn cơm trưa xong, Giang Mi Ảnh có thói quen đi ngủ trưa, Hàn Đống tuy tối qua ngủ không ngon, nhưng anh không ngủ được, anh ngồi vào bàn ăn, tranh thủ lúc Giang Mi Ảnh chợp mắt, do dự mãi, cuối cùng vẫn mở hai địa chỉ web Trịnh Lâm Thiên gửi tới.

Giống hệt Trịnh Lâm Thiên miêu tả ——

Kinh khủng, đáng buồn.

Trên Tieba của trung học Phù Thành, có một bài đăng, rất nhiều bình luận ở dưới, có lẽ đây là bài đăng nổi nhất của Tieba trung học Phù Thành.

Tiêu đề bài đăng là: 《Có ai biết Giang Mi Ảnh lớp 11A2, thật sự là thần nữ kiêu căng đó!》

Bọn trẻ con không có sự phân biệt giữa thiện và ác, chỉ cần thấy hay ho, buồn cười, bọn chúng sẽ tùy ý dùng đủ loại từ ngữ để châm chọc mỉa mai một người, không quan tâm đến suy nghĩ và tâm trạng của người bị chỉ trích, mọi người vui là được rồi.

Đây cũng là một dạng tâm lý chạy theo đám đông.

Bài đăng này đã cho Hàn Đống cái nhìn sâu sắc về cái gọi là khía cạnh xấu xí nhất của bản tính con người.

Câu thuận miệng “Cái cốc tám vạn tệ” của Giang Mi Ảnh chính là cái châm ngòi để toàn trường bắt nạt cô.

Người đăng bài đính kèm ảnh lúc béo nhất của Giang Mi Ảnh, cô bé mập mạp khom vai, buộc tóc đuôi ngựa, rụt rè nhút nhát đứng trong đám bạn học, nhìn chằm chằm máy ảnh. Bức ảnh chỉ cắt một mình cô, cô gái mập rất mất tự tin. Mặc dù mập mạp, nhưng ngũ quan của cô vẫn giống hiện tại, rất xinh đẹp, ngay thẳng, đặc biệt là đôi mắt kia, trong veo.

Nhưng mà, học sinh trung học không nhìn thấy cái đẹp trên người Giang Mi Ảnh, chỉ thấy cái béo của cô.

Bốn phương công kích dáng người cô, chuyện cô hét lên “Chiếc cốc này tám vạn tệ” vì lòng tự trong cũng bị đồn thổi, mắng chửi một cách ác độc.

“Tởm c.h.ế.t mất, tao nghe nói nhà nó nghèo c.h.ế.t đi được, trong nhà còn có hai thằng em, bố mẹ đều là nông dân, c.h.ế.t vì sĩ diện, tám vạn tệ nỗi gì chứ, có cho tao cái cốc kia miễn phí tao cũng ngại bẩn.”

Hàn Đống từng nghe Tiêu Dẫn Chương kể, người nhà Giang Mi Ảnh đều làm việc ở thủ đô, tuy không phải là ông chủ lớn nhưng cũng là phần tử tri thức cao cấp, mẹ cô là chủ biên nhà xuất bản, còn bố là nhiếp ảnh gia, gia đình khá giả.

Không biết tại sao lại truyền ra lời đồn như này.

“Người xấu xí lại còn lắm chuyện, hôm qua tao nhìn thấy nó trong giờ thể dục buổi sáng, béo đến độ không đi nổi, tao đá nó một phát, ha ha ha, mãi không bò dậy được.

“Nó yêu thầm hotboy! Chính miệng nó nói với tao! Trên khuôn mặt đầy thịt còn có nét ngượng ngùng, thật đáng sợ! Không biết tự lượng sức mình, thế mà đi thích hotboy! Thương thay hotboy, bị một đứa con gái xấu xí thích.” Đây là do một người “bạn thân” có quan hệ không tồi với Giang Mi Ảnh truyền ra.

Có quá nhiều lời mắng chửi đằng sau cái tin nóng thật thật giả giả, Hàn Đống xem mà thấy da đầu tê dại.

Bài đăng này dây dưa hơn hai năm, vẫn luôn có người tung lên các loại tin hot, hoặc là khoe quá trình và tâm trạng vui sướng khi bọn họ bắt nạt Giang Mi Ảnh. Thậm chí còn có người từ trường khác đến đăng bài, nói mình đã chặn Giang Mi Ảnh trên đường tan học, rồi tát cô mấy cái.

Hàn Đống hít sâu vài hơi, cảm giác mình sắp nghẹt thở.

Thật khó thể tưởng tượng nổi, chỉ cần lướt qua vài bài viết đã cảm nhận được cái tuyệt vọng, Giang Mi Ảnh đã vượt qua hai năm kia như nào.

Mấy bình luận cuối cùng của bài đăng có một người dùng tên “Vàng nhất định sẽ phát sáng” đăng địa chỉ bài viết mới, Hàn Đống nhận ra hắn ta chính là người đăng bài viết này.

Chính hắn ta… Đã mở đầu cho cuộc bắt nạt Giang Mi Ảnh điên cuồng ở trường.

Tiêu đề bài đăng mới cực kỳ bắt mắt: 《Sốc, thần nữ kiêu căng thế mà gầy thành như này (hình ảnh)》.

Vừa mở bài đăng ra đã thấy một đoạn chữ đỏ chóe này. Sau kỳ nghỉ đông sang học kỳ hai năm lớp mười hai, “Vàng” này là bạn học của Giang Mi Ảnh, thấy Giang Mi Ảnh gầy đi rất rất nhiều, xinh đẹp hơn không ít, quả thật như hai người khác nhau, nên đã chụp ảnh đăng lên.

Nhưng mà sau khi gầy đi cũng không khiến các bạn học ngừng bịa đặt và bắt nạt cô.

Trái lại càng thêm nghiêm trọng.

Những tin linh tinh như Giang Mi Ảnh “ăn kiêng giảm cân, để quyến rũ hotboy” “tiêu tiền phẫu thuật thẩm mĩ, bị ông chủ lớn bao nuôi” lan tràn, thậm chí còn có người nói Giang Mi Ảnh là đix trà xanh, dan díu với một đống đàn ông…

Hàn Đống không hiểu nổi, tại sao một trường trung học trọng điểm, học sinh được coi là xuất sắc cả về học tập lẫn nhân cách, mà lại dốc sức đồn đại suy đoán ác ý, bắt nạt một cô gái bình thường, chỉ vì một chút cảm giác sảng khoái vượt trội trong lòng.

Còn Giang Mi Ảnh cố gắng tránh khỏi những thứ quấn thân, không dám bùng nổ, cuối cùng nghẹn đến thành bệnh.

Cả người Hàn Đống run rẩy, anh có một loại kích động, muốn thay Giang Mi Ảnh tẩn tất cả những người từng bắt nạt cô một trận.