Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 37




“Nghĩ kỹ rồi sao?”

Tiêu Dẫn Chương hỏi vậy.

Không gian trong xe rất chật chội, dưới ánh đèn đường mở ảo, những con mèo hoang trong khu thỉnh thoảng nhảy qua với dáng sống động. Giang Mi Ảnh tựa lưng vào ghế ngồi, đôi tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, cô cúi đầu, chậm rãi hít thở.

Nên trả lời như nào?

Lần này không còn là tin nhắn di động có thể lờ đi, chỉ là kể cả có trực tiếp hỏi, Giang Mi Ảnh cũng không biết nên trả lời như nào.

Cô chưa từng tính đến khả năng cùng Tiêu Dẫn Chương.

Khuôn mặt Tiêu Dẫn Chương ẩn trong bóng tối ánh sáng không chiếu tới, anh nghiêng mặt đi, sườn mặt dần dần lộ ra dưới ánh đèn đường, Giang Mi Ảnh ngước mắt nhìn anh.

Trên mặt Tiêu Dẫn Chương vẫn là biểu cảm ôn hòa, bao dung, loại bao dung mà Giang Mi Ảnh tin tưởng nhất.

“Chưa nghĩ đến cũng không sao, hạn trả lời rất lâu.”

Giang Mi Ảnh: “Là bao lâu.”

Tiêu Dẫn Chương suy nghĩ: “Không biết, rất rất lâu.”

Giang Mi Ảnh gục đầu xuống không nói gì.

Tiêu Dẫn Chương khẽ than một tiếng, vuốt vuốt tóc cô.

Tiêu Dẫn Chương hỏi: “Cứ thích anh ta như vậy sao?”

Cổ họng Giang Mi Ảnh cứng lại, uất nghẹn nói: “Em không biết.”

“Em không biết thích bao nhiêu. Em cũng chưa từng thích ai khác cả.” Giang Mi Ảnh cúi người, dựa đầu vào ô cửa thoát khí, khẽ nói: “Chỉ là em cảm thấy em thích anh ấy.”

Chuyện thích này đặc biệt bí ẩn. Tiêu Dẫn Chương không hỏi câu sáo rỗng cũ rích kia: “Tại sao lại thích anh ta?”

Anh khẽ cười một tiếng, trái lại làm người theo đuổi tốt bụng mà đề nghị: “Sao em không đi hỏi một chút, anh ta có thích em hay không?”

“Anh ấy có người mình thích rồi.” Giang Mi Ảnh ngồi thẳng dậy, ngửa cổ thở dài một hơi, “Tuy cô gái kia đã có bạn trai.”

“Vậy là em có cơ hội rồi.”

Giang Mi Ảnh thiếu tự tin: “Em kém nhiều so với cô gái anh ấy thích, không được.”

“Em không thử một chút, làm sao biết mình không được?” Tiêu Dẫn Chương rải thảm hoa hồng cho mình.



Anh thế mà đi cổ vũ cô gái mình thích nên dũng cảm theo đuổi một người đàn ông khác, anh thấy mình thật sự như một vị thánh, phật quang soi chiếu.

Giang Mi Ảnh nhìn về phía Tiêu Dẫn Chương, chớp chớp mắt, không nhịn được mà cười: “Bác sĩ Tiêu, anh có ngốc không vậy?”

Tiêu Dẫn Chương bất đắc dĩ than: “Có lẽ là ngốc thật nhỉ.”

Giang Mi Ảnh cười thầm.

“Thấy em tự ti như vậy, cũng không muốn cố gắng một phen, anh thấy không cam lòng thay em.” Tiêu Dẫn Chương nói, “Em nhìn xem, biết rõ ràng là không thể, không phải anh vẫn muốn tỏ tình với em sao?”

Bên tai Giang Mi Ảnh đỏ lên: “Đừng cứ nói chuyện tỏ tình…”

“Ừ. Nếu vậy, em cho chính mình một cơ hội đi.”

Giang Mi Ảnh không nói gì.

“Cho bản thân một cơ hội, nếu thành công, đó là điều tốt; còn nếu không thành công, cũng không mất gì.” Tiêu Dẫn Chương suy nghĩ, bổ sung, “Dù sao, anh vẫn luôn ở đây.”

Giang Mi Ảnh sửng sốt lúc lâu mới gật đầu: “Em không thể đi tỏ tình với anh ấy…”

“Nhưng mà, em sẽ không trốn tránh tình cảm này, vậy được chứ?” Giang Mi Ảnh cẩn thận nói, “Em sẽ cố gắng.”

“Tốt lắm.” Tiêu Dẫn Chương gật đầu, vỗ nhẹ đầu cô, “Chỉ cần em chịu tiến lên một bước, tình cảm của em sẽ được đáp lại.”

Anh không tiếp xúc với Hàn Đống nhiều lắm, chỉ có lần gặp mặt đầu tiên, cùng với thỉnh thoảng liên lạc qua tin nhắn, nội dung đều là về Giang Mi Ảnh. Tiêu Dẫn Chương là bác sĩ tâm lý của Giang Mi Ảnh, cũng là anh trai hàng xóm thanh mai trúc mã, quan tâm đến Giang Mi Ảnh là bình thường.

Nhưng sau khi anh tiếp xúc với Hàn Đống, anh phát hiện ra sự quan tâm chăm sóc của Hàn Đống dành cho Giang Mi Ảnh thậm chí còn hơn cả anh, điều này làm anh thấy rất khó hiểu, cảm giác tràn ngập nguy cơ.

Trực giác nhạy bén nói cho Tiêu Dẫn Chương biết, Hàn Đống đối với Giang Mi Ảnh tuyệt đối không phải tình cảm bình thường của đầu bếp đối với thực khách.

Anh không nỡ để Giang Mi Ảnh khổ sở. Nếu tự anh không làm Giang Mi Ảnh được hạnh phúc, vậy anh sẽ làm chỗ dựa vững chắc của cô.

Có được lời động viên của Tiêu Dẫn Chương, Giang Mi Ảnh hạ quyết tâm, để duy trì tâm trạng cùng nhịp điệu ban đầu, cô sẽ tiếp tục đến quán mỳ Hữu Gian ăn cơm.

Trở về nhà với một tâm trạng hoài bão cao cả, Giang Mi Ảnh bật TV lên.

Chương trình tạp kỹ cô gấp rút biên tập tuần trước cuối cùng cũng phát sóng. Vì chương trình này phù hợp với tình hình chính trị và các chính sách của quốc gia hiện tại, nên nó được đẩy vào buổi chiếu phim tuần này, coi như làm tuyên truyền tích cực. Lúc Giang Mi Ảnh làm biên tập, vì để bảo đảm tính thú vị mà vẫn không mất ý nghĩa giáo dục, cô đã phải làm việc rất cực nhọc. Sợ coi trọng tuyên truyền giáo dục quá, mà dẫn tới chương trình mất hết sự thú vị.

Cô không xem được chương trình hoàn chỉnh, liền gọi điện hỏi Phương Khả Khả đã xem chưa.

Cho tới bây giờ, Phương Khả Khả chưa bao giờ bỏ lỡ bất cứ tập chương trình nào mà cô ấy tham gia sản xuất, lúc này cô ấy đang nhai táo, nằm ườn trên sô pha xem TV.



“Xem rồi, hiệu quả rất tốt, chị đã lướt qua Weibo, hot hạng nhất, quá tuyệt vời.” Phương Khả Khả nói xong, lại cắn miếng táo.

Giang Mi Ảnh nhìn thấy tên mình ở cột biên tập, cùng tên Phương Khả Khả ở phần sản xuất hậu kỳ trong một dàn credit, trong lòng bỗng có một cảm giác thành tựu rõ ràng.

“Nhìn thấy tên mình thật sự cảm giác thành tựu.”Giang Mi Ảnh tự hào nói, “Bất kể là bao nhiêu lần.”

Phương Khả Khả ném lõi táo vào trong thùng rác, cười nhạo cô: “Cũng đã làm ít nhất hơn chục chương trình rồi mà vẫn còn bồi hồi như vậy à. Chúng ta làm hậu kỳ kiểu này cũng giống như may váy cưới cho người ta, giống như anh hùng vô danh, nghĩ mà thấy xót xa cho thân mình.”

Giang Mi Ảnh cảm thấy anh hùng thầm lặng cũng không có gì xấu, cô có một gương mặt ưa nhìn, nhưng tính cách không thích hợp với sân khấu. Trước kia lúc thi nghệ thuật, cô giáo luôn thuyết phục cô thi vào khoa diễn xuất, nhưng vì cô thật sự quá sợ người lạ, có vẻ không tự tin, cuối cùng không còn cách nào khác nên chọn hệ biên tập.

Hiện tại cô cực kỳ hài lòng với công việc phía sau màn ảnh.

“Làm tốt cũng có thể rất thành công, cũng có vinh dự thuộc về mình mà! Không có chúng ta, làm sao có được chương trình xuất sắc như vậy?” Giang Mi Ảnh nói.

Đối với Phương Khả Khả mà nói, đây chỉ là một công việc, không có cảm giác vinh quang như Giang Mi Ảnh, nhưng được cô lan tỏa sang, Phương Khả Khả cũng cảm thấy tâm trạng rất tốt.

“Được rồi được rồi, em gái nhỏ, em đây mới làm việc được hai năm, số chương trình làm còn chưa đủ nhiều. Chờ về sau em sẽ biết, thật ra cái gì cũng giống nhau thôi.” Phương Khả Khả nói, “Nhưng mà, nếu làm tốt, về sau có hội, có thể đi làm phim điện ảnh đó. Đó mới là mong muốn lớn nhất của chúng ta nhỉ.”

Tất nhiên Giang Mi Ảnh mong được biên tập phim điện ảnh.

“Làm sao mới có thể đạt được?”

“Ừm… Chị không biết, nhưng ít nhất hiện tại bắt tay làm việc một cách tốt nhất trước. Làm hết sức mình, bất kể sau này có làm công việc gì cũng sẽ có loại tư duy khéo léo này, sẽ luôn có cơ hội.” Phương Khả Khả hiếm khi nói được câu hữu ích.

Giang Mi Ảnh mở to hai mắt, trong đầu nảy ra khuôn mặt của Hàn Đống đầu tiên.

Làm việc hết sức, một người đầy sự khéo léo trong từng lời nói đến hành động, cô chỉ nghĩ đến Hàn Đống.

Từ việc sở hữu một thương hiệu lâu đời cùng nền văn hóa doanh nghiệp hàng thế kỷ cho đến hình tượng đỉnh của chóp, Hàn Đống chính là đại danh từ cho sự hết mình, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Giang Mi Ảnh khẽ nói với Phương Khả Khả: “Vâng, em sẽ cố gắng.”

“Đừng cố, mệt gần chết.” Phương Khả Khả nghiêng đầu, nói với Giang Mi Ảnh đầu bên kia điện thoại, “Ngủ thôi ngủ thôi, ngày mai còn phải tăng ca.”

Giang Mi Ảnh bị sự bơ phờ của cô ấy chọc cười.

Cúp điện thoại, tinh thần Giang Mi Ảnh phấn chấn lên.

Tiêu Dẫn Chương bảo cô, phải thử một lần.

Phương Khả Khả bảo cô, phải làm đến tận cùng.

Bất kể là tình yêu hay công việc, Giang Mi Ảnh đã quyết định, nếu muốn dành tâm huyết, thì sẽ dành hết sức mình.