Hận Thù Trong Anh

Chương 4: Lòng Tự Trọng Của Làm Gái




Tất cả mọi ánh mắt bỗng chốc đổ dồn về phía Vô Ưu làm cô lúng túng, hai tay siết chặt gấu áo không biết phải làm sao.

Ánh mắt bất an lo sợ hiện rõ trên gương mặt xinh xắn ấy.

"Cô ấy chỉ đàn ca hát, không phải làm gái ở đây."

Một giọng nói lanh lảnh bỗng chốc cất lên, Trần Mỹ nhanh chóng chạy đến đứng chắn trước mặt Vô Ưu.

Vô Ưu lo lắng nhỏ giọng: "Trần Mỹ, cậu đang làm gì đấy? Anh ta không phải người dễ chọc đâu."

"Chứ không lẽ cậu muốn cởi hết đồ trước mặt đám người ở đây sao?"

Nghe Trần Mỹ nói thế, Vô Ưu khựng lại vài giây, đôi lông mày nhướng lên nhìn Âu Thiếu như muốn nói gì đó nhưng rồi lại lập tức né tránh, núp sau lưng của Trần Mỹ.

Thấy bộ dạng sợ sệt hèn hạ của Vô Ưu, anh khẽ nhếch mép cười khẩy.

"Đã làm gái mà còn sĩ diện nữa sao? Hay chê số tiền này quá ít?"

Những lời lăng mạ đầy khó nghe ấy, Vô Ưu cũng chẳng để tâm.

Trần Mỹ thấy cô bị bắt nạt kiên quyết giang hai tay cản phía trước, cố gắng nói đỡ cho Vô Ưu đến cùng.

"Cô ấy không như chúng tôi, chỉ..."

Còn chưa kịp nói hết câu thì bên cạnh Trần Mỹ và Vô Ưu xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ đen cao to, trừng mắt nhìn về phía Trần Mỹ như đang cảnh cáo nếu dám chống đối Âu Thiếu nữa bản thân sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Trần Mỹ, bỏ đi." Vô Ưu nhỏ giọng lắc đầu.

"Bỏ cái gì mà bỏ? Làm gái cũng có lòng tự trọng chứ, chúng tôi không muốn thì các người cũng đâu thể ép chúng tôi làm."

Trần Mỹ nói lớn khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, một cô gái không có thân phận gì mà cũng cả gan đối chọi với anh.

Hùng hổ vậy thôi chứ trong lòng Trần Mỹ cũng đang rất sợ hãi, trán vã cả mồ hôi, dù che dấu cỡ nào thì ánh mắt cũng không thể nói dối.

Đôi mắt Vô Ưu nặng trĩu, một nỗi buồn khẽ thoáng qua, cô biết Trần Mỹ là người tốt lúc nào cũng quan tâm và lo lắng cho cô. Từ khi vào hộp đêm làm, Trần Mỹ là người mà cô tin tưởng nhất, mặc dù độc miệng nhưng tâm lại vô cùng tốt.

Âu Thiếu nãy giờ vẫn im lặng, ánh mắt anh không biến sắc cứ nhìn về phía Vô Ưu, không ai biết anh nghĩ gì, chỉ cảm thấy anh thật sự rất đáng sợ, khác hẳn với con người cười nói của ba năm trước.

"Tự trọng sao? Nực cười." Âu Thiếu cười mỉa mai trong lòng.

Bỗng ánh mắt sắc lẹm như một lưỡi dao ấy chĩa thẳng về Trần Mỹ như một lời đe đoạ, gằn giọng.

"Cút ra."

Trần Mỹ có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà trả lời:

"Anh không thể ép cậu ấy được."

Gương mặt Âu Thiếu xám xịt như một đám mây đen, càng lúc càng trở nên khó coi.

Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, không ai dám phát ra tiếng động, đôi mắt mở trừng đầy tức giận nhìn Trần Mỹ mà buông lời thách thức.

"Cản được thì cứ cản đi. Cản bằng tay thì chặt tay, cản chân thì bẻ gãy chân. Buông lời chống chối, cắt lưỡi vứt cho sói hoang."

Nghe những lời cay độc thốt ra từ miệng anh khiến ai cũng phải giật mình, hoảng sợ bất giác run lên. Nó như một lời cảnh cáo cho những kẻ không an phận.

Trần Mỹ sợ rồi, nó gồng gánh nãy giờ nhưng cũng không thể nào thắng nổi anh, một con người lạnh lùng đến đáng sợ.

"Lột sạch quần áo của cô ta, đem bán cho bọn buôn nô lệ."

Trần Mỹ giật thót, chưa kịp hoàn hồn thì bị hai người đàn ông đi đến khống chế, bàn tay rắn chắc bóp chặt cánh tay nó làm nó ré lên đau đớn.

"Đủ rồi! Đừng làm khó cậu ấy, không phải người anh muốn là tôi sao? Tôi cởi."

Vô Ưu đứng phía sau thì không thể nhịn được nữa mà lên tiếng, hai tay siết chặt đến run rẩy.

Trần Mỹ định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Vô Ưu ngăn lại, lắc đầu tỏ ý đừng nói gì thêm.

Sắc mặt Âu Thiếu vẫn không biến sắc, đưa tay ra hiệu cho đám người vệ sĩ lui ra.

"Vô Ưu, cậu..."

Trần Mỹ khẽ nói nhưng Vô Ưu chỉ đáp lại bằng một nụ cười mỉm, muốn nói rằng mọi thứ sẽ không sao.

Nó chỉ biết cúi đầu im lặng mà đi ra một bên, lo lắng những cũng chẳng giúp gì được.

Đối với Vô Ưu thì dù sao đây cũng là số tiền mà cô đang rất cần để chữa bệnh cho đứa em gái của mình đang chờ để phẩu thuật.

Đôi mắt u sầu cúi xuống, bàn tay nhỏ nhắn đang run rẩy dần cởi từng nút áo, một bộ ngực trắng nõn dần hiện ra trước mắt anh và tất cả mọi người.

Âu Thiếu không hề vui hay hả giận một chút nào, ngược lại còn tỏ ra khó chịu thầm nghĩ trong lòng. "Vậy mà nói không làm gái? Ba năm trước ôm tiền tôi bỏ trốn. Ba năm sau, xem ra em vẫn như vậy, tham lam và ích kỷ."

Những ánh mắt cứ dán vào bộ ngực của Vô Ưu cho tới khi cô cởi đến nút thứ tư thì Âu Thiếu có chút hối hận, anh nhíu mày, lạnh giọng nói:

"Dừng lại."

Vô Ưu có chút ngạc nhiên, cô đưa đôi mắt đang đỏ hoe nhìn về phía anh, lòng thầm nghĩ. "Anh lại muốn giở trò gì đây?"

"Tất cả ra hết ngoài, trừ Lục Vô Ưu."

Gì chứ? Đây rốt cuộc là có ý gì?

Những người có mặt đều trở nên bất mãn, ánh mắt thèm thuồng cứ dán chặt vào chiếc vali đầy tiền kia mà tiếc nuối nhưng cũng phải đem theo nỗi tiếc nuối ấy ra ngoài. Ai mà biết anh là người như thế nào, chọc giận anh ta có khi mạng mất lúc nào cũng không hay.

Từng người dần rời đi, chỉ còn Vô Ưu là ở lại. Sau khi đi hết, Âu Thiếu lạnh giọng:

"Tiếp tục cởi."

Đến cuối cùng anh cũng không lỡ để người con gái mà mình yêu loã thể trước mắt bao nhiêu người. Điều này chứng tỏ anh vẫn còn yêu cô rất nhiều.

Ba phần là hận, bảy phần cũng là thương.

Vô Ưu không nói gì chỉ im lặng mà làm theo, chiếc áo được tháo nút rồi được cởi bỏ, làn da mịm màng hiện lên trước mắt anh, bộ ngực săn chắc khiến lòng anh có chút rạo lực, ngồi không yên nuốt nước bọt đến "Ực" một cái.

Nhưng đến chiếc váy mà cô đang mặc thì có chút do dự, Âu Thiếu nhíu mày tiếp tục ra lệnh.

"Cởi ra."

Khoé miệng Vô Ưu định nói gì đấy nhưng lời định ra thì lại nuốt tuột vào trong, vẻ mặt buồn bã ấy càng khiến anh bực bội mà đi tới bất ngờ đẩy ngã cô ra cái bàn phía sau.

Anh gằn giọng "Không cởi được thì tôi cởi cho em."

"Không cần, để tôi tự làm."

Vô Ưu nhanh chóng đẩy cơ thể Âu Thiếu đang đè lên người mình ra nhưng càng đẩy anh càng bám chặt cô hơn khiến bộ ngực của cô áp sáp vào ngực anh, khuôn mặt cô đỏ ửng đến ngượng ngùng.

"Dục Âu Thiếu, anh mau tránh ra, anh muốn tôi cởi thì tôi cởi không cần làm tới mức này."

"Em thèm tiền đến mức đấy sao? Vô Ưu?"

Giọng anh có chút buồn bã khiến cô chợt giật mình nhìn vào mắt anh.

Nhưng Vô Ưu lại né tránh quay đi, trả lời hờ hững.

"Phải, tôi là loại phụ nữ rất thèm tiền, thèm tới mức có thể dùng mọi thủ đoạn để lên giường với những đàn ông khác. Như vậy đã hài lòng anh chưa?"

Âu Thiếu nghe xong, bàn tay đang ôm eo cô bỗng siết chặt như muốn làm nứt đôi, đôi mắt lạnh lẽo cùng với sự oán trách ngày một hiện lên rõ rệt.

Anh hận cô vì đã bỏ rơi anh, ngay lúc này cô vẫn muốn chống đối anh tới cùng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

"Ba năm trước em ôm tiền của tôi bỏ trốn. Nếu đã thèm tiền đến mức đấy thì tôi không ngần ngại mà mua một con đ*ếm như em để chơi đùa."

Lòng cô chợt nhói, anh gọi cô là con đ*ếm, đúng thật là buồn cười.

Vô Ưu cười nhạt lên tiếng theo "Một đêm của tôi anh biết là bao nhiêu không?"