Hận Thù Trong Anh

Chương 29: Hủy Hoại Tất Cả




Vô Ưu đưa tay lên sờ vết thương, cũng may không sâu lắm, cô cười nhạt khẽ nói:

“Rốt cuộc hai chị em tôi đã mắc nợ các người những gì? Để rồi phải rơi vào hoàn cảnh này?”

Thanh Ý dừng cười, ánh mắt mở trừng giơ con dao lọc giấy nhuốm máu lên trước mặt cô, nói với giọng điệu ghen ghét, căm hận.

“Nếu như không có cô, thì tôi và Âu Thiếu đã đến với nhau rồi. Chính vì sự có mặt của cô mới khiến trái tim anh ấy không có tôi nữa. Tất cả đều tại cô. Lục Vô Ưu, cô có ngày hôm nay là tự cô chọn lấy.”

Càng nói Thanh Ý càng kích động, cầm dao trên tay như muốn đâm chết đối phương.

Vô Ưu nhướng mày “Người tôi nợ là Âu Thiếu, không phải cô.”

“Vẫn còn mạnh miệng được sao? Lục Vô Ưu, chỉ cần một ngày tôi còn ở đây thì hai chị em cô đừng hòng yên ổn với Thanh Ý này.”

Dứt lời, Thanh Ý xoay người hầm hực rời đi.

Một kẻ mưu mô xảo quyệt rõ ràng làm tổn thương người khác nhưng lại tỏ ra mình là người bị hại. Chỉ hai chữ thôi “Trơ trẽn.”

Vô Ưu lúc này mới trút bỏ được vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài. Ai nói cô không biết đau?

Cô chậm rãi đứng lên, khập khệnh đi vào nhà vệ sinh rồi xả nước rửa đi vết thương nhuốm máu trên mặt, khuôn mặt phản chiếu trên gương nhìn thật bi thương.

Đôi mắt đoe hoe, nước mắt ướt đẫm những hàng mi, nét mặt buồn bã rồi lại bật khóc đau đến xé lòng.

Làm sao anh hiểu được những gì cô đã trải qua?

Cuộc sống giống như một hành trình của đời người muốn ta trải qua mọi đau thương, có những chuyện không cần giải thích, chỉ mình hiểu là đủ rồi.

Hai trái tim, hai con người cứ thế càng ngày càng xa cách.

Âu Thiếu từ lúc đấy không còn đến tìm cô cũng không còn quan tâm cô nữa.

Một tuần không ai quan tâm, không ai đem đồ ăn đến. Vô Ưu cứ như vậy bị giam cầm trong căn phòng lạnh lẽo cô đơn ấy, cứ như thể cô chưa bao giờ tồn tại.

Bụng cô đau lên quằn quại, nằm co người ôm bụng như một con sâu chiếu, cơ thể tiều tụy xanh xao đến đáng thương, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ vì đói.

Cô thế nào cũng được, nhưng đứa con trong bụng nó vô tội.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên.

Vô Ưu muốn nhìn ra cửa xem đó là ai, cũng đã một tuần rồi, tưởng họ sẽ mặc sống chết của cô chứ?

“Là anh phải không?” Lòng cô thầm nói.

Ánh nhìn mờ mờ dần hiện rõ khi người kia tiến gần tới.

Đó là Thanh Ý.

Lòng cô hụt hững, thất vọng đến khó nói.

Miệng cô mấp máy yếu ớt “Sao lại là cô?”

Thanh Ý không nói, ả đứng trước mặt cô, trên tay còn cầm một cốc gì đấy đổ vào tay cô.

“A A A A A!”

Tiếng hét chói tai vang lên đến thảm thương.

Vô Ưu nhăn mặt ôm lấy bàn tay bị Thanh Ý đổ nước sôi vào khiến mu bàn tay đỏ ửng run rẩy không ngừng.

“Âu Thiếu, anh ấy bỏ rơi cô rồi. Bây giờ cô chỉ là một đứa con gái bị vứt bỏ mà thôi.”

Thanh Ý nói với cái giọng kiêu ngạo, đắc ý trước mặt đối phương.

Vô Ưu không đáp, nhưng trong lòng vẫn không tin lời Thanh Ý nói.

“Đói không?”

Nói xong, Thanh Ý đưa đến trước mặt cô một nắm xôi lạnh ngắt lại còn có nhiều đậu phộng bên trong, thứ mà cô bị dị ứng.

Ả vênh váo nói với cái giọng cao thượng:

“Trong cái nhà này chỉ có tôi còn nhớ đến cô thôi. Một tuần nay Âu Thiếu không về nhà, cô cho dù có chết hay bị chó tha anh ấy cũng không quan tâm nữa. Nếu anh còn yêu cô thì đã không giam cầm, bỏ đói cô tận bẩy ngày thế này đâu.”

Thanh Ý càng nói càng như muốn cô mất hết hi vọng và hận Âu Thiếu.

Nhưng ả đâu biết, Vô Ưu muốn sống là vì đứa nhỏ trong bụng và đứa em gái đang bệnh kia.

“Tính ra tôi là ân nhân của cô đấy. Lục Vô Ưu.”

Rồi ném nắm xôi có đậu phộng bên trong về chỗ cô.

Nếu không phải vì đứa nhỏ và đứa em gái thì cô cũng sẽ không ăn thứ này.

Bàn tay đỏ au run rẩy định vươn ra lấy thì Thanh Ý nhếch cười nham hiểm.

Ả giật lấy rồi quang ra một góc tưởng cười khẩy khinh bỉ.

“Đến chó cũng không thèm ăn thứ này.”

Vô Ưu siết chặt tay, ánh mắt mở trừng nhìn Thanh Ý hận không thể đem ả băm thành trăm mảnh.

Thanh Ý bắt gặp ánh mắt tức giận ấy của cô, định đi tới giáng cho cô một cái bạt tay thì bị cô chặn lại.

Ả tức giận giật tay ra rồi quát.

“Lục Vô Ưu, hôm nay tao nhất định phải khiến mày sống không bằng chết.”

Dứt lời, Thanh Ý lấy ra trong túi một cái lọ gì đấy rồi hất về phía mặt Vô Ưu.

Tuy phản xa đã né nhưng vẫn bị một ít văng vào mắt.

Vô Ưu kêu lên đầy đau đớn.

“Mắt…mắt tôi…Mắt tôi…”

Hai tay run rẩy sờ lên đôi mắt đang đau nhức, chua xót khi bị thứ kia bắn vào.

Hai dòng huyết lệ cứ như vậy chảy ra, đôi mắt nhắm tịt không thể mở.

Thanh Ý cười khẩy, một nụ cười của kẻ chiến thắng.

“Âu Thiếu thích nhất là đôi mắt đấy của cô thì Thanh Ý này càng muốn hủy hoại.”

Rồi bật cười lớn “Hahahahaha!”

“Xót…xót…xót quá…”

Cô đau đớn, nước mắt ứa ra không còn biết đâu là máu, đâu là giọt lệ nữa.

Loạng choạng muốn bước xuống giường tìm đến nhà vệ sinh thì bị Thanh Ý gạc chân. Vô Ưu ngã sấp mặt xuống sàn nhà, một tiếng “Rầm!”

Thanh Ý càng thích thú cười lớn, giọng điệu đanh đá “Con mù, đi đâu đấy.”

Vô Ưu rên rỉ đau đớn, nằm run rẩy ôm bụng.

“Bụng…đau…đau quá…”

Vô Ưu rên rỉ lí nhí trong họng nhưng cũng đủ để Thanh Ý nghe thấy.

Thanh Ý nhướng mày nghi ngờ cứ nhìn chằm chằm vào cái bụng cô đang ôm. Một tia ý nghĩ đen tối chợt loé lên trong đầu ả.

“Vô Ưu, đừng nói cô mang thai đấy.” Khoé miệng nhếch cười xấu xa.

Lúc này Âu Thiếu vẫn đang ở công ty buồn về chuyện của Vô Ưu. Anh cố tình không về là muốn quên đi cô, không yêu, không ép cô nữa.

Reng reng.

Anh bắt máy, đầu dây bên kia là trợ lý của anh- Lâm Trĩ.

“Thiếu Tổng,Vô Ưu bị Thanh Ý làm bỏng tay rồi.”

“Kệ cô ta.”

Một lúc sau.

“Thiếu Tổng, cô ấy sốt rồi.”

“Đưa thuốc, đừng để cô ta chết.”

Lại thêm một lúc nữa.

“Thiếu Tổng. Cô ấy bị mù rồi.”

“Mù rồi à? Cũng tốt, không chết là được. Cứ mặc cô ta để cô ta nhận ra ai mới là người cô ta cần nhất lúc này.”