Hận Thù Trong Anh

Chương 20: Giam Cầm




"Đau...đau quá đi mất." Liên tục là những suy nghĩ thầm than.

Gương mặt tái nhợt cùng với hơi thở ngày một yếu đi, cô cố gắng giữ tỉnh táo. Ngay lúc này chỉ biết đến duy nhất một việc là bảo vệ đứa nhỏ.

"Phu nhân nhà tao cho cơ hội lại còn không biết điều. Đúng là đáng đánh."

Vô Ưu tuy nghe thoáng qua miệng của một trong tên đó nói, nhưng cũng đoán ra ngay được là ai đã sai chúng đến.

Lòng cô càng uất hận, tay ôm chặt bụng, hằn sâu câu nói trong đầu mà tức giận "Tại sao các người không chịu buông tha cho tôi? Tôi hận các người."

Ngay khi tên kia định vung đòn cuối cùng thì bất chợt có ai đó đang đi đến.

"Này!" Tiếng một viên cảnh sát tuần tra gần đấy bất ngờ lớn tiếng gọi.

"Mấy người đang làm gì ở đó."

Nghe tiếng, cả bọn lập tức bỏ chạy.

Vô Ưu lúc này cơ thể đã kiệt quệ, run rẩy sợ hãi ôm chặt lấy bụng.

Viên cảnh sát đấy thấy chúng chạy thì cũng không đuổi theo mà cúi xuống gỡ cái bao chùm đầu cô ra.

"Này cô, cô có sao không?"

Nghe hỏi, Vô Ưu cố gắng gượng dậy như bám được bình cứu sinh mà siết chặt tay viên cảch sát, thều thào yếu ớt.

"Cứu...Cứu con tôi..."

Viên cảnh sát thấy thế thì cũng không do dự mà bế cô lên chạy ra ngoài đường và bắt xe đưa cô tới thẳng bệnh viện.

[...]

20 giờ 15 phút.

Khoa phụ sản.

Đứa bé vẫn không chết, có vẻ như sức sống mãnh liệt của nó quá kiên cường cứ như không một sức mạnh nào có thể ngăn cản nó ra đời để nhìn ngắm thế giới đẹp bên ngoài.

"Bác sĩ, cô gái nằm đây đâu rồi?"

"Tôi cũng không rõ, lúc nãy còn thấy ở đây cơ mà?"

Viên cảnh sát sau khi giúp cô làm giấy nhập viện quay lại thì không thấy cô đâu, liền hỏi y tá gần đấy nhưng cũng không biết cô đang ở đâu.

Lúc này, Vô Ưu đang ngồi trước cửa phòng bác sĩ nơi mà người ta tới để phá bỏ đi những sinh linh bé nhỏ.

Nhìn những cặp vợ chồng ra vào rồi ngồi kế bên cô, người vì không đủ kinh tế để sinh em bé, người thì do lỡ, người thì không đúng kế hoạch... Rất nhiều lý do.

Trong lòng cô hồi hộp, bồn chồn đảo liếc nhìn xung quanh rồi đưa tay chạm vào bụng mình xoa xoa đầy chua xót.

Bàn đầu có ý định sống chết bảo vệ đứa nhỏ này nhưng không hiểu vì sao bây giờ cô lại muốn phá bỏ nó.

"Lục Vô Ưu."

Nghe đọc đến tên, cô chợt giật thót mình ngó nghiêng xung quanh.

Một ý tá đứng ngay trước mặt cô, tay cầm một tờ giấy vẻ mặt có chút khó chịu.

"Cô là Lục Vô Ưu đúng không? Tôi gọi cô nãy giờ tại sao không trả lời?"

"Tôi..." Cô ấp úng không biết trả lời thế nào.

Nhìn ánh mắt mọi người đang liếc nhìn mình thì có chút sợ hãi, trong lòng trần trừ đắn đo không biết có nên bỏ hay không. Vì nếu bây giờ sinh nó ra cô chắc chắn sẽ không nuôi nổi, nó sẽ khổ mất.

Đứng lặng im một lúc, cô cũng quyết định quay ra, đi thẳng ra ngoài, bỏ lại những người phía sau với vẻ mặt khó hiểu.

Một tay chạm vào bụng, cô suy nghĩ. "Nó vô tôi, mình không thể làm thế."

Rồi nhìn xuống bụng mình bằng ánh mắt âu yếm tràn ngập yêu thương.

"Dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn sẽ bảo vệ con."

Cô chợt mỉm cười, một nụ cười cho một hạnh phúc mới hay cho một cuộc sống đầy bi thương trước mặt.

Lần này ý cô đã quyết, nhất định phải khiến anh chán ghét cô một lần nữa. Một kế hoạch bắt đầu hiện lên trong đầu, một khởi đầu cho sự đau thương.

Hôm ấy, sau khi biết tin cô đã trốn khỏi bệnh viên, anh lập tức lái xe đi thẳng tới chỗ hộp đêm.

Lúc này, Vô Ưu mặc dù cơ thể đang rất yếu nhưng vẫn phải tỏ ra vô cùng bình thường.

Âu Thiếu mang theo tâm trạng không vui bước vào trong, lọt vào mắt anh chính là hình ảnh Vô Ưu đang ngồi trên đùi của một người đàn ông khác mà ve vãn, trông chẳng khác gì một đứa con gái ngành.

Cô mặc trên người một bộ váy đen bó sát eo hở vai đầy quyến rũ, gương mặt được trang điểm tỷ mỉ làm cô từ một người con gái đơn giản trở thành một bông hoa cháy rực giữa cánh đồng khô.

Ai cũng nháo nhào bởi vẻ đẹp mới lạ này của Vô Ưu, khuôn mặt sắc nét khiến các chị em cũng phải bĩu môi ghen tỵ.

Âu thiếu tức giận đến đỏ cả mắt, không nói mà đi thẳng tới chỗ của Vô Ưu, cầm cổ tay cô siết chặt giơ lên, trừng mắt hắng giọng chất vấn:

"Vô Ưu, tôi đã nói em thế nào? Em quên rồi sao?"

Vô Ưu thấy anh thì không mấy ngạc nhiên, bởi vì cô biết anh sẽ đến khi nghe tin cô bỏ trốn khỏi bệnh viện. Cố tình sắp đặt như vậy là để cho anh thấy cô ghê tởm thế nào mà buông bỏ.

Vô Ưu nhếch mép cười khẩy, ánh mắt có chút chế diễu nhìn anh mà nói:

"Đương nhiên tôi không quên, nhưng tôi làm gái, anh có quyền cấm tôi sao?"

Âu Thiếu chau mày tức giận "Em đang giỡn mặt với tôi đấy à?"

"Tôi không rảnh để giỡn với anh."

Nói xong, cô giật tay mình ra khỏi tay anh.

Bây giờ điều cô mong muốn duy nhất chính là sự an toàn của em gái và đứa con trong bụng cô, và tương đương với việc cô phải tránh xa anh mãi mãi.

Vô Ưu lạnh giọng nói "Tôi có thai rồi."

Âu Thiếu nghe xong có chút bất ngờ nheo mắt, nửa vui nửa buồn, im lặng một lúc mới trả lời:

"Sinh nó ra, tôi nuôi."

"Anh biết con ai không? Kể cả không phải con anh thì anh vẫn sẽ nuôi sao?"

"Tôi nói nuôi là sẽ nuôi." Anh nhìn cô trả lời chắc nịch.

Vô Ưu gượng cười, giọng nói khô khốc cất lên:

"Nó là con anh...Nhưng tôi phá rồi!"

"Con tôi?" Âu thiếu đưa ánh mắt dò xét nhìn Vô Ưu để xác thực lại một nữa.

Biết thừa anh sẽ không tin nên cũng chả mấy quan tâm, việc bây giờ là muốn anh chán ghét cô mà thôi.

Vô Ưu bỗng bật cười chêu trọc nhìn anh mà nói với cái giọng cười nhạo "Tôi đùa đấy. Tôi đã lên giường với biết bao nhiêu người thì làm sao biết cha đứa nhỏ này là ai? Có đúng không?"

"Lục Vô Ưu! Đừng tưởng tôi không dám làm gì em, cái gì nên nói thì nói nếu không đừng trách tôi khâu cái miệng em lại."

Âu Thiếu nói trong cơn tức giận nhưng Vô Ưu cũng chẳng mấy để tâm mà chỉ nhìn anh cười lạnh một cái.

Rỗi lại quay về chỗ tên người đàn ông kia mà ngọt ngào lên tiếng.

"Ông chủ! Tối nay ông muốn thế nào?"

Người đàn ông to mập kia thấy mỹ nhân thì hí hửng đáp "Tiểu mỹ nhân, theo ý của em hết."

Nghe những lời nói như mật ngọt rót vào tai ấy, nhìn người phụ nữ mình yêu đang ân ái với người đàn ông khác thì chịu sao nổi? Âu Thiếu càng siết chặt tay hơn đến chảy cả máu, ánh mắt hắn lên những tia máu đỏ ngầu đầy tức giận.

Vô Ưu thi thoảng lại khẽ liếc nhìn anh. Nãy giờ chỉ là đóng kịch nhưng trái tim cô đau đớn thì lại là thật, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể thầm nói trong lòng "Em xin lỗi! Âu Thiếu."

Nhưng cô đã lầm to, Âu Thiếu bây giờ rất khác xưa, trong mắt anh bây giờ chỉ toàn hận thù và oán trách. Đem anh ra làm trò cười thì càng không thể chấp nhận được.

Gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ, không chút biểu cảm cứ như một tử thần đi tới chỗ Vô Ưu mà cầm chặt cổ tay lôi tuột cô đi ra ngoài.

Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị anh lôi đi.

"Âu Thiếu, anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra."

Anh không đáp lại.

Cho dù cô có gào hét hay thâm chí đánh anh thì anh cũng không buông cô ra, ném cô vào trong xe rồi lái đi.

"Âu Thiếu! Anh dừng lại cho tôi. Dục Âu Thiếu, mau để tôi xuống. Tôi muốn xuống xe."

Cố bao nhiêu thì cũng không thể làm anh lay động.

Ai mà biết được trong đầu anh đang tính toán cái gì.

Mãi một lúc, anh đã đưa cô đến một nơi và không đâu khác chính là nhà của anh.

Vô Ưu ngỡ ngàng tá hảo vội nói: 'Anh đưa tôi tới đây làm gì? Mau đưa tôi về."

Anh vẫn không trả lời, ánh mắt sắc lẹm sáng bóng thật đáng sợ cứ nhìn cô như một lời cảnh cáo.

Anh cầm tay kéo cô lên một căn phòng rồi ném cô vào trong, lúc này anh mới lạnh giọng lên tiếng.

"Ngoan ngoãn ở trong đây, em dám bỏ trốn. Tôi sẽ giết em gái em."

"Cái gì?" Lòng cô đầy thất kinh.

Định chạy đến chỗ anh thì anh đã nhanh chóng đóng cửa lại và khoá chốt bên ngoài.

Vô Ưu không can tâm, không thể chấp nhận việc anh đối xử dùng em gái cô ra đe doạ mà đập cửa liên tục gào lên trong tuyệt vọng.

"Âu Thiếu, anh mau thả tôi ra. Anh không có quyền giam cầm tôi ở đây. Âu Thiếu!"