Hạn Thời Thú Liệp

Chương 8: Tú Liên




“Ý của cậu là, hắn căm hận những kẻ xâm hại tình dục này,” Khương Liễm đặt đũa xuống, “nhưng lại sợ những tấm hình và video tượng trưng cho quá trình xâm hại, nên là có khả năng hắn từng là nạn nhân trong một vụ xâm hại tình dục đúng không? Cái này có vẻ giống rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”

Yến Quân Tầm lâm vào trầm mặc. Cậu thường xuyên trầm mặc như thế, mặc kệ xung quanh mình có ồn ào cỡ nào cũng không thể quấy nhiễu được tư duy của cậu.

Điếu thuốc giữa hai ngón tay Thời Sơn Diên lẳng lặng tỏa khói, hắn nghĩ: Dáng vẻ lúc đi săn mới xinh đẹp làm sao.

“Hắn từng bị xâm hại, không chỉ một lần. Hắn có thể đồng cảnh với những cô gái kia, nhưng hắn không đồng cảm với các cô ấy và thậm chí cũng không đồng cảm với chính bản thân mình. Hắn đã quen với việc xâm hại — phải nói là bạo dâm thì đúng hơn, hắn đã quen với chuyện này, đồng thời cũng sợ hãi và tuyệt vọng với nó. Hắn kéo rèm cửa trong phòng Lưu Hâm Trình xuống bởi vì những tấm ảnh Lưu Hâm Trình dán trên cửa sổ làm hắn sợ hãi; hắn không quét dọn nhà vệ sinh của Lưu Hâm Trình cũng là vì những tấm ảnh trên vách tường nhà vệ sinh của Lưu Hâm Trình làm hắn sợ hãi. Hắn sợ hãi vô cùng căn nhà của Lưu Hâm Trình. Anh chụp lại những bức vẽ bậy trên hành lang nhà Lưu Hâm Trình chưa? Có một người phụ nữ đã bị vẽ thêm râu quai nón đúng không, đó là hung thủ vẽ thêm đấy, hắn coi bức tranh đó như tranh tự họa chính mình.”

Khương Liễm nắm được một chi tiết: “Sao hắn lại muốn vẽ râu?”

“Bởi vì khi gây án hắn muốn biến mình thành một người đàn ông.” Nước chảy dọc trên thân cốc bia Yến Quân Tầm đang cầm làm lòng bàn tay cậu ướt nhẹp, “Cửa sổ trong phòng khách nhà Lịch Kiến Hoa đối diện với một tòa nhà kính, hung thủ đứng trong phòng khách thì chẳng khác gì đang soi gương. Hắn không thể soi gương, bởi làm vậy sẽ phá tan ảo tưởng của hắn, vì thế nên hắn mới kéo rèm trong nhà Lịch Kiến Hoa xuống.”

Những bức vẽ bậy trong hành lang nhà Lưu Hâm Trình đầy tính ám chỉ, Yến Quân Tầm nhớ rõ bộ râu trên mặt người phụ nữ kia, nhưng chúng dường như chỉ là tờ giấy nhỏ bị lãng quên trong một xó, lép vế trước những tấm ảnh chụp trong phòng. Ban đầu Yến Quân Tầm vốn không để ý, đến tận khi bọn họ ra khỏi nhà Lịch Kiến Hoa và Thời Sơn Diên nói câu kia—

Một đứa trẻ to xác sẽ không muốn làm papa.

Đã trẻ to xác thì không muốn làm cha ai cả, lại còn xu hướng tính dục của Lưu Hâm Trình cũng nói rõ hắn không muốn cưỡng hiếp đàn ông có râu quai nón. Rồi thì hung thủ có ý muốn làm đàn ông trong căn phòng của hai người bị hại, ảo tưởng “đàn ông” khiến hắn có thể tự tin triển khai kế hoạch. Từ đó hắn mới có được sức mạnh, có được sức mạnh đã từng làm chính mình tổn thương.

Thần sắc Khương Liễm thoáng đổi: “Hung thủ là phụ nữ?”

“Phanh thây là việc cần kỹ thuật,” thuốc giữa ngón tay Thời Sơn Diên đã cháy hết, hắn dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, “cô ta không thể biết làm, cũng không đủ sức nên chỉ có thể dùng những vật khác để mổ xẻ. Vì vậy nên thi thể mới bị xử lý một cách lộn xộn như thế. Trên bề mặt thi thể có vết trầy xước không đồng đều, là bởi vì lúc mổ xẻ cô ta đã lôi kéo thi thể không ngừng để bày tư thế tiện cắt nhất.”

Thịt nướng trên vỉ sắt vẫn đang cháy xèo xèo, chỉ mình Thời Sơn Diên cầm kẹp lên.

“Hiện trường phanh thây không phải trong nhà người bị hại, nạn nhân cũng sống ở chung cư có dân số khá đông, cô ta làm thế nào để bọn họ nghe lời mà xuống lầu?” Khương Liễm giơ tay lên, “dù cô ta có là huấn luyện viên đấm bốc thì cũng không thể kéo nạn nhân xuống lầu được. Nhất là Lịch Kiến Hoa ấy, không dễ xử lý hắn đâu.”

“Không,” Yến Quân Tầm nhìn về phía Khương Liễm, “Lịch Kiến Hoa là dễ xử lý nhất. Cả Huệ Hợp và Đê Bá đều không có bãi đỗ xe cho dân, xe cộ ra vào đều phải dừng ở bên ngoài, hung thủ phải để Lưu Hâm Trình và Hoắc Khánh Quân đi qua. Chỉ có Lịch Kiến Hoa là không cần, thang máy trong chung cư Phổ Lợi có thể xuống thẳng bãi đỗ xe dưới hầm.”

Bầu trời bên ngoài tiệm thịt nướng đã hoàn toàn tối om, người trong sảnh ngày càng nhiều, bên sát vách cũng ngồi đầy người. Trong khung cảnh ầm ĩ như vậy mà Thời Sơn Diên ăn tận bốn đĩa thịt dẻ sườn nhập từ phía Nam, cứ như nghe phân tích vụ án làm kích thích sức ăn của hắn vậy.

“Cô ta đưa Lịch Kiến Hoa xuống lầu bằng cách nào?”

“Cho vào trong xe dọn dẹp của tòa nhà,” cốc bia của Yến Quân Tầm lại được rót đầy, bọt bia nhung nhúc ở miệng chén, cậu nói, “lúc ra khỏi đấy còn có thể vứt rác hộ hàng xóm cách vách. Tôi thấy cô ta làm việc rất chuyên nghiệp, có khả năng còn từng thi lấy bằng. Cô ta đã kết hôn, người đã bạo lực cô ta rất có thể là người chồng. Cô ta còn từng có con, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Cô ta rất áy náy với đứa trẻ, muốn cho con một mái nhà tốt hơn và cả một người cha tốt hơn, vì thế nên lúc ở nhà Lịch Kiến Hoa cô ta đã làm một người chồng hoàn toàn phù hợp với mong mỏi của bản thân. Hẳn là cô ta không có tiền để dành, nếu không thì đã trang hoàng thêm cho nhà Lịch Kiến Hoa để nó nhìn ấm áp hơn rồi.”

Khương Liễm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tối nay tôi sẽ bắt đầu điều tra những vụ bạo lực gia đình ở Đình Bạc ngay, có điều tin tức lưu trữ không được đầy đủ lắm, chỉ mong cô ta đã từng xin Cục Thanh tra giúp đỡ.”

“Chú ý mấy người không còn chồng hơn nhé,” bọt bia đã dần tan hết, Yến Quân Tầm nói, “Lưu Hâm Trình có thể không phải nạn nhân đầu tiên đâu.”

Cơm nước xong xuôi Khương Liễm tiễn bọn họ đến tận cửa.

“Mai tôi sẽ đến cục Thanh tra làm chân dung địa lý để xác định phạm vi hoạt động của cô ta, từ đó tìm ra hiện trường phanh thây.” Khương Liễm cho tay vào trong túi áo khoác, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, “Ngày mai cậu đến nhà Hoắc Khánh Quân, nếu phát hiện ra điều gì thì hãy nói cho tôi biết.” Anh do dự ít khi, “Vừa nãy thật ra tôi muốn nói là vụ xâm hại của Hoắc Khánh Quân có nhiều điểm đáng ngờ. Khoảng thời gian hắn vào tù vừa hay là lúc Đình Bạc đang loạn, rất nhiều chứng cứ bây giờ thấy đều không còn chắc chắn nữa. Nếu như, tôi nói nếu như thôi nhé…”

Yến Quân Tầm gật đầu, xem như đã biết.

Khương Liễm như trút được gánh nặng, anh phất phất tay với Yến Quân Tầm. Cậu chờ Khương Liễm vào trong rồi mới mở cửa xe, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống đã nhìn thấy Thời Sơn Diên.

Thời Sơn Diên biết làm sao để đảo khách thành chủ, dù bầu không khí có như thế nào thì hắn cũng phải ở thế thượng phong. Hắn không phải một tay bắn tỉa xuất sắc mới là lạ, dù là lúc nào ở đâu thì cũng phải lấy số mạng giết được cao nhất. Lúc này hắn đang thưởng thức sự biến đổi trong ánh mắt Yến Quân Tầm, rồi thấp giọng nói: “Hoan nghênh.”

Gió đêm lướt qua những ngọn đèn neon, thổi tung mái tóc đen của Yến Quân Tầm. Đôi mắt cậu chăm chú hướng về phía Thời Sơn Diên, trong không gian tĩnh lặng như bị ngăn cách hoàn toàn với những ầm ĩ bên ngoài này, ánh mắt ấy chẳng khác nào của một con thú đã ẩn nấp rất lâu.

“Cậu làm công việc này không phải vì cậu am hiểu nó, mà là vì cậu cần phải làm.” Thời Sơn Diên nói giọng dụ dỗ, “Cậu đã học được kỹ thuật săn mồi từ chỗ Artemis, vậy mà lại phải núp trong khu rừng thép này, chỉ dám cẩn thận liếm răng. Thật đáng thương biết chừng nào.”

“Anh cũng có thể giả làm chúa cứu thế đấy nhỉ,” Yến Quân Tầm bình tĩnh đáp lại, “dùng hiểu biết của mình về mấy thứ biến thái đó để tự do kiếm một miếng ăn xem, sao phải đeo xích chó như bây giờ làm gì nữa.”

Thời Sơn Diên kéo ống tay áo cao lên để lộ còng tay, khóa cổ tay vẫn còn kẹt lại trên cẳng tay của Thời Sơn Diên, hai cánh tay của hắn bây giờ có thể kéo rộng ra đến nửa mét, dòng điện như một con lươn len lỏi giữa hai cổ tay ấy để thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn giữ khoảng cách an toàn.

“Đừng nói vậy mà,” Thời Sơn Diên nghiêng người về phía Yến Quân Tầm, sống mũi thẳng tắp mơ hồ lộ ra dưới ánh đèn neon, “tôi dám quăng nó đi để được tự do, nhưng cậu thì có dám không?”

“Chờ đến ngày anh có thể vứt nó đi thật,” Yến Quân Tầm cúi người thấp xuống, cậu cũng hạ giọng, lúc thoáng ngừng lời có thể nghe ra ý giễu cợt, “rồi hẵng hỏi lại tôi nhé.”

Dòng điện trên khóa bỗng tăng vọt, giật Thời Sơn Diên đến nỗi tay hắn đỏ lên, cảm giác đau nhói từng đợt tràn qua tựa thủy triều như muốn nhắc hắn về sự tồn tại của mình. Hắn thích ánh mắt lạnh lùng của Yến Quân Tầm, cũng hưởng thụ cái đau này.

“Thấy vui rồi đấy,” Thời Sơn Diên bật cười, hắn liếm răng rồi nói bằng giọng hung ác, “khốn nạn cậu làm đau tôi.”

Yến Quân Tầm nhìn lại hắn, một tiếng huýt sáo nhẹ nhàng bật ra từ giữa hai môi cậu.

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Xưởng thép Hồng Lân ở ngay gần đường sắt Đình Bạc, là một trong những nhà máy cũ ở khu công nghiệp đang trên đà đóng cửa này. Mười mấy năm trước lúc còn lớn mạnh nơi này từng thu mua rất nhiều xưởng gia công sắt thép nhỏ ở địa phương, nhưng bây giờ quy mô chỉ còn rút lại còn khoảng hơn ba chục xe chở than cốc. Cây xanh giả lập trong nhà máy có trục trặc nên giờ chỉ sáng một nửa, chúng vứt ngang một bên đường trông chẳng khác nào chó gặm.

“Tiểu Trần,” Dương Ngọc vừa quét dọn xong đứng ở cửa ngoắc tay với Trần Tú Liên, “hôm nay có cái này hay lắm.”

Trần Tú Liên quay người lại, quần áo dính đầy bụi bẩn trên người là đồ đã sửa lại để mặc trên người không bị tuột xuống, cánh tay có thể nhìn thấy cơ bắp lộ ra ngoài, có điều cơ bắp này không phải do luyện tập thành, mà là kết quả của việc nhiều năm làm ở xưởng thép. Cô giơ tay lên lau mặt, lòng bàn tay rám nắng đầy vết chai.

“Muộn thế rồi lúc về còn nấu ăn gì nữa,” Dương Ngọc lấy cặp lồng sắt từ trong túi vải ra, “chúng ta cùng ăn đi, về nhà cô ngủ luôn là được. Ôi chao, còn phải cảm ơn cô vụ hồi trước nữa, không có cô thì chị đã bị trừ lương rồi.”

Nhà ăn của xưởng thép Hồng Lân vẫn chưa đóng cửa, dì nấu ăn đã quen mặt hai người, thấy họ đi đến bèn đứng ngay trước cửa sổ mua cơm gọi: “Này, ngồi vào bên này này! Bên này tiện nói chuyện hơn. Hôm nay còn thừa nhiều cơm lắm, có cả sườn xào chua ngọt nữa đấy.”

“Hôm nay Tiểu Trần không mang cặp lồng, chị cho cô ấy mượn bát đi, chút nữa bọn tôi rửa trả chị.” Dương Ngọc đứng bên cửa sổ mua cơm, chị ta giơ tay vén tóc mái bên tai lên, thấy còn sườn thì vui mừng nhướng mày, “Thừa nhiều thế cơ à! Vậy tôi mang một ít về cho con dâu nhé.”

“Qua tháng là con bé hết cữ rồi phải không? Nhanh lên,” dì nấu ăn xúc cơm vào cặp lồng cho Dương Ngọc, “tôi thấy chị giờ mệt chết được, ngày nào cũng sáng đi làm, tối về lại còn dỗ cháu.”

Dương Ngọc nhón lấy miếng xương sườn trong hộp rồi gặm hai gặm là hết, chị ta vừa mút tủy vừa nói: “Bây giờ vẫn còn chưa bận lắm, may có Tiểu Trần thay tôi mấy ca.” Vừa nói lại vừa quay đầu cười với Trần Tú Liên, “Cháu tôi sắp làm cỗ đầy tháng rồi, lúc đó mời cô đến chung vui.”

Trần Tú Liên thấy nếp nhăn nơi khóe mắt Dương Ngọc, còn ngửi thấy mùi nước khử trùng vẫn còn vương trên tay chị ta. Thịt sườn hầm rất nhừ, nhừ đến độ Trần Tú Liên chỉ cần mút nhẹ là đã rời cả ra, vị thịt lẫn vào mùi nước khử trùng như gợi lại điều gì đó. Qua một lúc lâu cô mới đáp: “Vậy tốt, tốt quá.”

Dương Ngọc vốn là công nhân của xưởng thép, chồng chị là tài xế xe chở than, mấy năm trước ông chồng đã chết vì nghiện rượu, chị cũng bị nhà máy thép cho nghỉ việc. Đến tận năm 2160 chị nộp đơn cho trung tâm chăm sóc sức khỏe khu Đình Bạc để trở thành đối tượng nhận hỗ trợ, trung tâm đã giúp chị tìm một công việc là nhân viên dọn dẹp. Chị cũng không phải là nhân viên chính thức của công ty vệ sinh nào cả mà chỉ là người giúp việc bên ngoài, nhà ai có việc không muốn làm hoặc không tiện làm thì sẽ thuê chị dưới danh nghĩa nhân viên quét dọn.

Năm trước nhân viên vệ sinh của xưởng thép Hồng Lâm từ chức, xưởng mới tìm đến Dương Ngọc. Dương Ngọc có một mình còn phải nuôi sống gia đình, nếu chỉ dựa vào công việc ở xưởng thép thì không đủ. Bởi vậy nên chị vẫn ghi danh bên “Dọn Dẹp Đúng Giờ”, nếu họ có đơn nào không muốn nhận thì sẽ giao cho chị, chị vẫn thường qua lại giữa hai bên. Mấy tháng trước con dâu chị sinh cháu, chị phải chăm sóc con dâu nên đơn ở bên “Dọn Dẹp Đúng Giờ” phải nhờ Trần Tú Liên làm thay.

Trần Tú Liên ít nói nhưng tính tình thì rất tốt, mỗi lần họ có khó khăn gì cô đều rất sẵn lòng giúp đỡ. Nghe nói mấy năm trước chồng cô chở con nhưng say rượu lái xe nên đã gây tai nạn, đứa con qua đời còn chân chồng cô cũng gãy, bây giờ còn đang nằm liệt ở quê.

“Cái này dùng được không?” Dương Ngọc ăn được một nửa thì nhìn bên tai đang đeo máy liên lạc ID của Trần Tú Liên, “tôi đang muốn mua một cái second-hand về cho con dâu, có việc gì nó tìm tôi cũng tiện.”

“Dùng được chứ,” Trần Tú Liên phản ứng hơi chậm, cô lúc nào cũng có vẻ đang nghĩ nhiều chuyện, “tiện liên lạc, chị mua bên nhà máy than cốc ấy, mua bên đó hời hơn.”

Dì nấu ăn bên trong đang thu dọn bát đĩa đột nhiên chen vào một câu: “Tiểu Trần, đợi lát nữa cô chở tôi một đoạn nhé? Hôm nay con gái tôi tham gia cái triển lãm gì ấy chỗ cao ốc trung tâm, phải có cha mẹ đưa đón. Tôi thấy xa vậy có đi xe buýt cũng không kịp.”

Trần Tú Liên lấy đũa tách thịt trên miếng sườn, ăn vội mấy miếng cho xong rồi cuống quýt gật đầu.

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Xe của Trần Tú Liên là kiểu xe chở hàng hồi xưa, nhìn rất cũ, cũng không được đánh rửa gì.

Dì nấu ăn cũng không phải chưa bao giờ lên xe này, lúc lên xe dì ta khoác thêm áo khoác, lại nhìn thoáng qua hàng ghế sau rồi nói: “Tối om thế, có chở cái gì à? Xe này vẫn mang được nhiều đồ nhỉ.”

“Nát lắm rồi,” khóe mắt Trần Tú Liên lướt qua tấm kính chiếu hậu, qua đó có thể nhìn thấy ghế sau, cô nói, “là thiết bị ba Cầm Cầm dùng khi còn làm nhà máy, giờ cũng lỗi mốt lắm rồi, đem đi bán sắt vụn còn được.”

“Dạo này ba Cầm Cầm thế nào rồi?” dì nấu ăn quay đầu lại hỏi Trần Tú Liên, “chân khỏe chưa? Đưa đến Đình Bạc đi, cơ sở y tế của chúng ta dù có kém hơn bên Quang Đồng thật nhưng cũng tốt hơn mấy trung tâm y tế mèo mửa ở quê cô, đừng để càng chữa càng què.”

Trần Tú Liên lái xe rất vững, cô thậm chí còn từng làm việc kéo than. Đột nhiên khóe môi cô khẽ nhếch, nhưng cũng chẳng phải đang cười, cô nói: “Năm nay vẫn chưa có tiền, qua năm sẽ đưa ông ấy đến. Đời này ổng làm việc kiếm tiền đã mệt gần chết rồi, bây giờ nằm trên giường ăn uống đái ỉa đều có người chăm, có khi còn chẳng muốn đứng lên nữa ấy.”

Dì nấu ăn lấy hạt dưa không biết đã để trong túi bao lâu ra cắn, nghe vậy thì không khỏi nóng nảy nói: “Vậy cô định nuôi thằng chả cả đời thật à?” dì ta nhổ vỏ hạt dưa ra, “cô có ngốc không vậy? Nằm nhà thế thoải mái muốn chết, việc trong việc ngoài đều chẳng đến phiên hắn lo, cô còn sắp xếp một cô bảo mẫu trẻ trung xinh đẹp chăm sóc hắn, trời ạ, ngốc chết được.”

“Em nói trước giờ ổng không nghe.” Trần Tú Liên nhìn đèn xe phía trước như nhìn một bầy cá bơi trong rừng neon, bốc lên mùi tanh lợm giọng.

Trong đầu cô còn đang vọng lại câu nói này thì đột nhiên bên tai nghe tiếng người mắng: “Đ*t mẹ mày! Suốt ngày ra ngoài nói năng linh tinh! Mày có rẻ tiền được hơn nữa không vậy?”

Trần Tú Liên mím chặt môi, xoay tay lái.

“Nói nữa đi! Còn giả chết làm gì? Không muốn lỗ tai nữa thì để tao xẻo xuống cho, Trần Tú Liên! Đừng tưởng là bây giờ bố mày nằm trên giường thì không đụng được mày—”

Chiếc xe vững vàng giảm tốc độ.

Dì nấu ăn vừa xuống xe vừa khuyên cô: “Thôi thì ly hôn cho sớm cũng được, thằng đó cũng chẳng phải loại tử tế gì, cô nghe tôi đi.”

Trần Tú Liên miễn cưỡng cười cười, dì nấu ăn còn đang muốn nói câu gì, nhưng nhìn Trần Tú Liên dần mím chặt môi thì “Ôi” một tiếng, rồi đứng bên cửa nhỏ giọng nói: “Hai người đang gọi điện à?”

“Bảo nó biến mẹ đi! Đồ đĩ! Liên quan đéo gì đến nó!” gã chồng trong máy liên lạc đang nổi trận lôi đình, “còn thích hóng hớt nữa thì tao đấm vỡ mặt nó! Đ*t mẹ còn mày thì cũng không cần mặt nữa à, tao cho phép mày chở nó à? Con đàn bà giẻ rách! Ai cho mày dùng xe của ông? Đấy là đồ của mày chắc? Cút về đây nhanh lên!”

“Mẹ kiếp anh câm mồm cho tôi!” Trần Tú Liên đột nhiên đập mạnh xuống tay lái.

Còi ô tô vang inh ỏi khiến người qua đường cũng giật mình. Dì nấu ăn cũng không dám nghe tiếp nữa, xách túi vội vàng chạy đi, lúc quay đầu lại còn thấy Trần Tú Liên ngồi trong xe chửi nhau điên cuồng với chồng mình đến độ cổ cũng đỏ gay.

“Sợ chết thôi…” dì ta vội vã rảo bước, “gả cho loại đàn ông như vậy đúng là khổ tám đời!”