Hạn Thời Thú Liệp
Yến Quân Tầm bị ấn vào ngực Thời Sơn Diên, ánh mắt cậu cấp tốc đảo quanh những ghế lân cận, đã thấy không ít cái đầu quay về phía này. Cậu vùng vẫy một hồi, bị Thời Sơn Diên ôm chặt.
“Không lấy được đáp án tôi sẽ sốt ruột lắm đấy,” Thời Sơn Diên mò tới phi tiêu của Yến Quân Tầm, giúp cậu đẩy nó lên một chút, tư thế nghiêng đầu cứ như là đang hôn cậu, “cậu muốn tự nói hay là để tôi sờ đây?”
“Giả,” tai thỏ của Yến Quân Tầm xiêu vẹo, “là giả!”
Khoảng cách như này là quá gần, gần đến mức Thời Sơn Diên có thể thấy rõ vẻ kinh hoàng trong đôi mắt cậu.
Cái nơ của Yến Quân Tầm rất đáng yêu, nó được đặt trên xương quai xanh của cậu. Xương quai xanh của cậu rất rõ, da cũng rất trắng… Trắng đến nỗi như đang phát sáng. Cậu đứng giữa đám đông thác loạn, ngẩng đầu nói chuyện với người xấu, cái đuôi chỉ có một cục nho nhỏ.
“Không giống,” Thời Sơn Diên ôm Yến Quân Tầm dựa vào phía sau, không để ý giày cao gót đá phải quần mình, “nó mọc ra từ đâu thế?”
“Trên váy!” Yến Quân Tầm những muốn kéo đuôi xuống cho Thời Sơn Diên xem.
Nhưng bàn tay to lớn của Thời Sơn Diên đang bao vây Yến Quân Tầm, ấp luôn cả cái đuôi của cậu lại.
“Nếu như tôi có gì đụng chạm nó,” Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm chằm chằm, làm cho cậu cũng phải nhìn lại mình, “cậu sẽ thay nó tha thứ cho tôi chứ?”
Yến Quân Tầm đỏ mặt dưới ánh nhìn của Thời Sơn Diên. Cậu muốn đá văng cái giày cao gót đi, nhưng mà nó buộc rất chặt. Cậu còn muốn hét thật to vào mặt Thời Sơn Diên rằng “Anh nhắm cái mắt vào đi!” nhưng trông cậu hé miệng là lại cứ như muốn được hôn. Những dự đoán kia của Thời Sơn Diên chạy loạn trong não cậu, làm văng tóe những tia pháo hoa mà cậu chẳng thể lý giải nổi. Lần này không có đạn thép, cũng chẳng có bảng đen, chỉ có Thời Sơn Diên.
Anh thật là đáng sợ!
Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Diên cầu cứu. Cậu rõ ràng đang tức giận như vậy, nhưng lại chẳng có đủ khí thế. Mọi can đảm của cậu đều đã gục ngã ngay trong tiếng hít thở này, nó khiến cậu không thể không lùi về phía sau, nhưng kết quả lại là lùi vào trong tay Thời Sơn Diên. Cậu bị giam trong lồng ngực của Thời Sơn Diên, trông chẳng khác gì một con thỏ đương choáng váng vì va phải ngực hắn. Cái tai tiu nghỉu rũ xuống đã cho thấy tất cả uể oải trong cậu, cậu ảo não cắn răng, ánh mắt vẫn còn chống cự lại con sư tử đang đùa giỡn mình này.
Đáng yêu là kiểu từ ngữ rất khó để hình dung.
Đối với Thời Sơn Diên mà nói, thực sự hắn rất ít gặp từ này. Thế giới này rốt cuộc có thứ gì đáng để yêu chứ? Lòng hắn rắn như sắt, những đóa hoa kia trong mắt hắn cũng chẳng khác gì rác rưởi trong cống rãnh. Nhưng mà… Thời Sơn Diên có thể cảm nhận được xúc cảm mềm như nhung của cái đuôi xù ấy.
Yến Quân Tầm quả thực là vô cùng đáng yêu.
Mười ngón tay của gã hề vung vẩy trong không khí, làm động tác bắt lại. Gã nói: “Ở đâu vậy nhỉ? Bé thỏ của chúng ta—”
“—Chà,” gã hề bỏ mũ mình xuống, kính cẩn cúi chào với đám đại gia, “đấy là món hàng chủ chốt của chúng tôi đấy.” Gã như tự thấy mình hài hước, cầm cái mũ trong tay mà cười nghe “khanh khách”. Gã nhanh nhẹn rảo bước trên sợi dây, tiện tay tốc váy của một cô gái lên rồi ra vẻ sợ hãi nói trong một tràng tiếng huýt sáo: “Này em gì ơi, quần lót của em nhìn còn chất hơn cả dây kẹp tất của em đấy!”
Lũ đại gia bị chọc cho cười ha hả, bầu không khí sôi động hơn cả khi nãy.
“Đây là món hàng đầu tiên của đêm nay,” gã hề lịch thiệp thả váy của cô gái ra, vừa xoay người vừa giơ cao hai tay, nâng giọng hét: “Giá khởi điểm là mười nghìn tệ! Có thể đem đi chơi thỏa thích!”
Màn hình cạnh gã hề đột ngột bật sáng, trên đó phát những video ghi lại thông tin về “món hàng” mà chẳng hề có giới hạn nào, chẳng còn quyền riêng tư gì nữa. “Món hàng” đứng trước màn hình thì vẫn luôn mỉm cười với khán giả, đối lập hoàn toàn với hình ảnh chính mình ở trong video đằng sau, trở thành một đồ vật bị phơi bày toàn bộ trước mọi người.
“Đó là gái ở khu Đình Trệ,” một gã lắm tiền nói với đồng bọn, “không sinh con được, không cần làm biện pháp gì hết.”
“Thế này là phạm pháp mà,” Giác trợn mắt há mồm khi thấy nội dung trên màn hình, đấy là nếu như nó có mấy bộ phận ấy, “dữ liệu của những video này đều đến từ chỗ hệ thống giám sát.”
Phác Lận chết lặng giữa những tiếng hò reo ở nơi này: “Tôi có nên báo cảnh sát không? Rò rỉ thông tin nghiêm trọng như vậy mà chưa nghe ai nhắc đến bao giờ!”
“Buôn tin vẫn luôn tồn tại, giám sát xã hội không tốt ở điểm ấy đấy.” Tô Hạc Đình dời ống kính. “Nghe gã hề nói gì chưa? Gã muốn dùng 7-001 làm mặt hàng chủ chốt. Cửa ‘Lệ Hành’ đều đã đóng lại rồi, người của chúng đang tìm Yến Quân Tầm.”
Giác cuống cuồng kêu lên: “Rốt cuộc tại sao lại bị lộ chứ!”
Tiếng tranh cãi càng lúc càng trở nên kịch liệt theo độ cạnh tranh của buổi đấu giá, xung quanh toàn là tiếng quát tháo. Thời Sơn Diên trông thấy mỗi chỗ rẽ cả hành lang đều có bảo vệ, đám tay chân đã ra trận rồi. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét tầng hai một lượt rồi tiếp tục hướng lên trên.
“A a,” Tô Hạc Đình phát ra một âm thanh khó hiểu, trên màn hình theo dõi hiện ra chấm đỏ cảnh báo, cậu kéo tai nghe lên nói: “Mấy thằng tay sai, trên sàn này có mấy thằng tay sai đấy! Đm các anh đã nghe rõ chưa? Vớ vẩn có cả bắn tỉa nữa đấy! Yến Quân Tầm, bảo vệ cái đầu mình cho tốt vào đi!”
Cậu ta còn chưa nói dứt lời thì liên lạc đã ngắt kết nối. Không chỉ có tiếng Tô Hạc Đình bị ngắt mà cả bên Giác và Phác Lận cũng không nghe thấy gì nữa. Máy liên lạc của Yến Quân Tầm tắt ngóm, cậu muốn đứng lên nhưng Thời Sơn Diên không cho cậu cử động.
Đèn chiếu vào gã hề trong sảnh tiệc đột ngột phát nổ, trong sảnh xuất hiện một phút yên tĩnh ngắn ngủi, rồi ngay sau đó bùng nổ hỗn loạn.
“Có tiếng súng!” Một gã đại gia hét lớn. “Thằng nào mang súng đấy!”
“Thưa ngài, ngài kích động quá rồi đấy,” gã hề chỉ tay vào gã đại gia đang la hét trên tầng hai, “xin ngài cứ ngồi xuống đi, hẵng ngồi yên đấy đã.”
Tiếng gã hề vừa dứt, tên kia đã bị bắn. Xác gã rơi dọc theo lan can rồi nện xuống sàn tiệc làm bộc phát tiếng la hét hỗn loạn, khiến đám “Hàng hóa” thiếu chút nữa là ngất xỉu.
“Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi,” gã hề nói giọng trách cứ, “xin các ngài giữ trật tự, đừng ngắt lời tôi…” Không kẻ nào để ý gã, gã giẫm mạnh chân, chỉ vào đám người cáu kỉnh nói: “Trật tự! Trật tự!”
Tiếng súng vang lên theo hướng chỉ tay của gã hề giữa một tràng la hét. Kẻ kia ra tay rất chuẩn, không một viên nào bắn trật.
“Được rồi,” gã hề tỏ ra vui mừng khi thấy sảnh tiệc cuối cùng cũng yên tĩnh lại một chút, “lẽ ra phải như vậy từ sớm, đừng có làm tôi bực chứ.” Gã hắng giọng, giơ tay bịt tai mình rồi ép giọng hỏi: “Yến Quân Tầm, mày đang ở đâu?”
Trong sảnh tiệc chỉ vang lên tiếng nức nở và tiếng ho đục ngầu.
“Yến Quân Tầm,” gã hề cáu kỉnh như lại đang giẫm chân, “mày ra đây…” Gã nghiêng đầu, ngón tay hơi nhích, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó, chỉ vào ghế sô pha đang ẩn trong góc tối: “Tao tìm thấy mày rồi.”
Thời Sơn Diên đang ôm Yến Quân Tầm bỗng nhiên nghiêng người ra đằng trước, viên đạn ngay sau đó bắn thủng da ghế sô pha. Ly rượu trên bàn “choang” một tiếng vỡ tung, mảnh thủy tinh và rượu bắn đầy lên lưng hắn.
“Giết con chó đầu đàn kia đi.” Gã hề cao giọng hét: “Chúng ta chỉ cần Yến Quân Tầm thôi.”
Thời Sơn Diên đạp đổ cái bàn, tiếng súng lập tức chấn động bên tai hai người. Mọi người xung quanh đều chạy ào về phía hành lang, khay chén bị đổ đều quẳng hết xuống, trên đất toàn là mảnh kính vỡ.
Định vị. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm quăng máy liên lạc đi.
Trên người cậu có định vị!
Đám tay chân lao ra từ bên hông, khua dao quắm trong tay chém về phía Thời Sơn Diên. Thời Sơn Diên đã đứng lên, trong bóng tối mù mờ hắn tránh được một ánh dao lóe lên, sau đó dùng khuỷu tay dồn sức thúc vào mặt đối phương. Tên kia không kịp đề phòng bị đau đến gập lưng, tóc bị Thời Sơn Diên nắm chặt, trán đập vào đầu gối Thời Sơn Diên liên tục, bị đánh đến nỗi tràn đầy miệng mũi toàn là máu.
“Giết con chó đầu đàn này đi,” Thời Sơn Diên học thằng hề, từ trong cổ họng hắn vang lên tiếng cười, mời về phía bóng tối hỗn loạn, “nhanh lên.”
Thời Sơn Diên nhặt dao của gã tay chân kia lên, chém về phía sau. Con dao dày nặng một đầu có lực chém kinh người, lúc này đã quật ngã được đối phương. Máu thấm ướt áo khoác âu phục của Thời Sơn Diên, hắn kéo phẳng áo khoác, tiếc nuối nói: “Đệch.”
Yến Quân Tầm rút phi tiêu ra, ngón tay vòng lấy phần móc, chuyển tay cầm của phi tiêu đến giữa ngón tay, ngay lúc đối phương áp sát thì nện một đòn lên mặt kẻ đó. Cảm giác đau đớn do phi tiêu đâm vào mắt kích thích thần kinh kẻ kia, chỉ cần một đòn này thôi cũng đã đủ độc.
Thời Sơn Diên thuận tay đỡ lấy Yến Quân Tầm, nhìn sang giày cao gót của cậu rồi lại nhìn cậu, thấp giọng nói: “Cẩn thận.”
Yến Quân Tầm chuyển chân chống xuống đất, gõ xuống nền đất một tiếng trong trẻo. Một giây sau lại đột ngột nhấc chân, đạp ngã một tên lâu la bổ nhào tới từ bên cạnh. Cậu vững vàng thả chân xuống, nhướng mày với Thời Sơn Diên.
Điểm đỏ ngắm tỉa đảo qua đảo lại giữa hai người, Yến Quân Tầm động tay trước, nhấn đầu Thời Sơn Diên xuống. Viên đạn kia bay cái “xẹt” qua, con dao của gã tay chân vung tới từ phía sau cũng chém hụt. Thời Sơn Diên trở tay chặt vào ngực đối phương, tên kia còn chưa kịp ngã xuống thì Yến Quân Tầm đã cầm cái khay rơi trên ghế sô pha nện mạnh vào đầu hắn.
Lũ tay chân trong sảnh tiệc ngày càng đông, có thằng còn cầm cả thanh sắt. Hình chiếu của gã hề bỗng trở nên mờ hồ, bóng gã lúc ẩn lúc hiện.
“Yến Quân…” Giọng gã hề đứt quãng, “mày… đi săn…”
Hình chiếu của gã hề biến mất, máy liên lạc rơi trên đất giờ mới phát ra âm thanh.
“Số hiệu của mấy thằng tay chân lần lượt là 7-234, 7-367,” Tô Hạc Đình cố gắng nói thật to, “lúc tôi dùng số hiệu của Thời Sơn Diên điều tra trang chủ nhiệm vụ phát hiện ra ở đây còn có cả chó đầu đàn. Kẻ đầu đàn có số 7-020, tên là—”
Giọng Tô Hạc Đình im bặt, máy liên lạc bị bắn nổ.
“Tít—”
Không biết máy bấm giờ ở nơi nào bắt đầu vang lên, âm thanh nhảy số rất nhanh, tiếng súng kia theo sát nó, đuổi sát nút gót chân của Thời Sơn Diên. Đạn không ngừng bay qua, ngộ thương đám nhà giàu đang sợ run chân quanh đó.
Phi tiêu của Yến Quân Tầm không đủ để dùng, cậu nhặt một thanh thép của lũ tay chân kia lên, đỡ đòn dao bổ xuống. Đối phương còn chưa kịp giơ chân lên đã bị một tay Thời Sơn Diên chặn lại. Thanh thép trong tay Yến Quân Tầm tấn công vào ngực tên kia, sau mấy đòn, hắn đã bị Thời Sơn Diên quăng xuống đất.
Tay bắn tỉa điều chỉnh lại nhịp thở, nhắm chuẩn vào đèn treo phía trên sảnh tiệc. Tiếng súng vang lên hai lần, cái đèn thủy tinh nặng mấy chục cân kia lập tức rơi xuống
Thời Sơn Diên kéo Yến Quân Tầm, hai người lại một lần nữa ngã lăn ra.
Người trong sảnh tiệc hét chói tai ôm lấy đầu, đèn treo thủy tinh lúc rơi xuống đất đã làm các mảnh vỡ văng tóe khắp nơi, chỗ nào cũng có.
Yến Quân Tầm nằm trên mặt đất, trong ngực vẫn còn ôm thanh thép. Thời Sơn Diên không cho cậu cơ hội thở dốc, đỡ cậu đứng lên, thừa dịp xô đẩy trà trộn vào trong đám người. Có người còn tè ra quần, đứng cũng không vững. Hệ thống cửa đóng lại, biển người trong sảnh tiệc bèn hệt như đám cá mòi bị chặn kín.
Yến Quân Tầm nện giày cao gót chạy, bị Thời Sơn Diên nắm tay rất chặt. Bọn họ băng qua một đám gái trang điểm kỳ quái, trực tiếp vào thẳng cửa thoát hiểm. Yến Quân Tầm lanh tay lẹ mắt, khóa chết luôn cửa thoát hiểm.
Nơi này rất tối, đèn không bật được. Yến Quân Tầm bực bội đập vào công tắc, cậu cúi người định cởi giày cao gót ra. Cậu chẳng hề đề phòng chút nào, cứ để đôi chân thẳng tắp như vậy bại lộ hết trước mắt Thời Sơn Diên.
Cái cục đuôi nho nhỏ kia vểnh lên trong không khí.
Yến Quân Tầm không nghe thấy Thời Sơn Diên nói gì, cậu quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thời Sơn Diên giữa tiếng thở hổn hển của chính mình, cậu nhìn theo ánh mắt hắn, bỗng nhiên kéo lại váy của mình. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Cậu chảy không ít mồ hôi.
Thời Sơn Diên ngồi trên bậc thang, mái tóc đã tạo kiểu không hề rối. Hắn giơ tay sờ soạng một hồi trong áo khoác của mình, cắn thuốc lá giữa hàm răng, cứ nhìn Yến Quân Tầm như vậy.
“Cần giúp một tay không?”
Thời Sơn Diên châm thuốc, ánh mắt rõ đểu.