Hạn Thời Thú Liệp
Trả lời Tô Hạc Đình là một hồi chuông báo máy bận, cậu gọi lại rồi nói: “Ok, vậy xem ra là không có. Hay cậu có anh em gì không?”
Trả lời Tô Hạc Đình vẫn là chuông báo máy bận. Cậu vẫn kiên trì không thôi, lại gọi lần nữa, trong một giây đối phương nhận điện vội nói liến thoắng: “Được rồi gã là một thằng điên không có liên quan gì đến cậu hết dù gã bị chập cheng nhưng đầu óc gã vẫn đỉnh phết các người định chơi trò gì đấy có thể kể chi tiết cho tôi nghe không tôi không xía vào đâu chỉ là tò mò thôi.”
Yến Quân Tầm không để ý đến cậu ta mà quay đầu nhìn cái xe tư nhân đã nát bét kia, món đồ chơi bằng bông nghiêng đầu đó vẫn đang ngồi bên trong, nhìn cứ như là bị vứt lại trong đống đổ nát này. Một người vô tội bị cuốn vào trò chơi của gã điên, trở thành một đống máu thịt trong túi của kẻ thao túng.
Đối phương muốn nói cho Yến Quân Tầm hay, trò này phải chơi như vậy.
Gã điên này cho Yến Quân Tầm một cảm giác quen thuộc, cái cảm giác kỳ lạ làm cậu thấy mình như đang soi gương. Cậu không muốn giải thích với ai hết, nhưng cậu cảm giác mình đã từng gặp gã điên này rồi. Yến Quân Tầm chẳng tin bất kỳ câu nói nào của gã cả.
Gã đang dốc sức khiêu khích, gã muốn chọc giận Yến Quân Tầm. Suy nghĩ của gã — Yến Quân Tầm đứng trên những mảnh kính vỡ văng đầy đất này nghĩ ngợi, mạch suy nghĩ của cái gã điên này cũng chạy rất nhanh. Trực giác của Tô Hạc Đình không sai, tên này hiểu rõ hệ thống, gã biết rõ cách suy luận của Yến Quân Tầm. Nhưng gã cũng quá nôn nóng, dù là thằng hề kia hay ghi âm lần này cũng vậy, gã đều hận không thể viết hết lên mặt những gì gã biết về Yến Quân Tầm.
Tao biết làm sao để khiến mày tức giận, mày mau tức giận đi. Nổi trận lôi đình đi, điên loạn đi! Nhặt cái cây gậy thép kia lên lần nữa đi như mày muốn rồi đập tan lòng tin vào chính mình đi. Điên cuồng trước khi hủy diệt như vậy còn thú vị hơn chết đi nhiều.
Yến Quân Tầm nhét cây gậy về lại dưới chỗ ngồi. Cậu thích trả đồ về vị trí cũ, không lệch đi chút nào. Cậu ngồi lại trong xe, mở điều hòa, dùng mắt ra hiệu cho Thời Sơn Diên lên xe.
“Đàn anh của tôi đang gọi rồi.” Thời Sơn Diên bỏ ý định hút thuốc, vì trên tay còn đeo còng nên hắn chỉ có thể đút một tay vào túi. Hắn cúi đầu đá mảnh kính vỡ dưới chân ra, cười nói với Tô Hạc Đình. “Cậu nhìn cậu ấy giỏi chưa kìa, kiềm chế cảm xúc phải nói là siêu đỉnh luôn, y như kiểu nhập dữ liệu trước rồi ấy, lúc cần bùng nổ một chút thì bùng nổ một chút thôi, bùng nổ xong là lại bình tĩnh ngay.” Lúc ngẩng đầu lên mắt hắn bị mặt trời chiếu vào, nhưng hắn không né mà chỉ hơi nheo mắt lại một chút: “Cậu ấy đáng yêu hơn vạn lần cái bộ dạng loi cha loi choi của cậu… Nhưng mà tôi thà cậu ấy giận tôi còn hơn, chứ đừng có lãng phí cảm xúc vào một con chuột cống như thế.”
“Tôi đoán cậu ta còn chẳng thèm để ý đến anh đâu, trong mắt cậu ta anh là một cái còi báo động, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cậu ta thấy đèn đỏ cảnh cáo.” Tô Hạc Đình không biến thái như Thời Sơn Diên, nhưng cậu lại rất hiểu sở thích của hắn, “Thậm chí tôi còn nghĩ Phó Thừa Huy cố ý đấy, ông ta dùng Yến Quân Tầm để hấp dẫn anh, khiến anh ngoan ngoãn lại, không có như con sư tử đứng trên đỉnh núi diễu võ giương oai nữa.”
“Được vậy thì tôi thích lắm,” giọng nói của Thời Sơn Diên dần trầm xuống, “miễn là không ai làm phiền.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Trên tóc Yến Quân Tầm có vương chút mồ hôi, nó khiến ánh mắt cậu nhìn Thời Sơn Diên càng thêm long lanh. Cả người cứ như một quả anh đào trắng vừa được ngâm trong nước lạnh, da mỏng trơn bóng, chỉ cần bóp nhẹ cũng để lại dấu vết. Cơ thể cậu có hơi yếu, không chịu được quá nóng quá lạnh, nắng hơi gắt một chút cũng sẽ khiến cậu chảy đầy mồ hôi.
Thân thể Yến Quân Tầm còn thẳng thắn hơn cả cậu. Trong mắt Thời Sơn Diên nó vô cùng đáng thương, phải chống đỡ linh hồn như quả bóng gai, đã sắp bị chọc thủng rồi.
Thời Sơn Diên cúp điện thoại của Tô Hạc Đình trước khi lên xe, hắn ngồi vào chỗ rồi nói lúc đang cài dây an toàn: “Đi đâu tiếp?”
Yến Quân Tầm không trả lời ngay, cậu quay đầu nhìn đường trước mặt, hồi lâu sau mới nói: “Đưa tôi máy liên lạc.”
Thời Sơn Diên đưa cậu, nhưng lúc Yến Quần Tầm cầm lấy hắn lại không buông tay. Đầu ngón tay Thời Sơn Diên như dính chặt vào những đầu ngón tay cậu, nhưng đây cũng chẳng phải lỗi của hắn, hắn chỉ đưa đồ bình thường thôi mà.
Ngón tay của Yến Quân Tầm cũng không rụt lại, như vậy rất hợp ý Thời Sơn Diên, nhưng hắn nhất định phải kiềm chế ham muốn được đằng chân lân đằng đầu, tránh cho ngay giây sau bản thân đã nắm lấy cổ tay Yến Quân Tầm.
“Ngại quá,” Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm, ngón tay thả lỏng, “cậu muốn nói chuyện với Khương Liễm à?”
“Khương Liễm biết rõ đầu đuôi vụ án.” Yến Quân Tầm cầm máy liên lạc lên, nhiệt độ của Thời Sơn Diên còn vương lại trên đó khiến cậu thấy không quen, nhưng cũng không tỏ vẻ gì.
Cái gã điên này, Yến Quân Tầm định cứ gọi đối phương như thế. Gã điên này lấy Hoắc Khánh Quân làm dạo đầu, gã muốn nói với Yến Quân Tầm rằng mình có khả năng đổi trắng thay đen. Gã không chỉ chỉ định nạn nhân mà còn chỉ định cả hung thủ hệt như chỉ đang chơi rối, không hề cảm thấy tội lỗi vì mình đã làm xáo trộn cuộc sống của người khác chút nào. Yến Quân Tầm cuối cùng cũng hiểu ra điều kỳ lạ của vụ án này nằm ở đâu, nó tô bật hung thủ như vậy chính là để Yến Quân Tầm “nhìn” cho rõ.
“Để tôi nghĩ lại đã,” Yến Quân Tầm thả máy liên lạc vào tay, nhìn qua Thời Sơn Diên, “để tôi ngẫm lại xem anh đã nói những gì khi ở cạnh tôi. Anh hiểu rõ động cơ của gã, từ đầu anh đã biết trong vụ án này có sự tham gia của gã điên,” cậu nhìn Thời Sơn Diên chằm chằm, gằn từng chữ, “đúng không.”
“Vậy cậu phải nghĩ cho kỹ đi,” Thời Sơn Diên cầm bình nước bên cạnh lên, tự nhiên hỏi, “tôi uống được không?”
Hắn hỏi rõ là ngây thơ, như kiểu mình là một ông anh đứng đắn đàng hoàng lắm.
“Đừng hỏi tôi,” Yến Quân Tầm vạch trần hắn, “vốn anh đâu định trả nó về nguyên vẹn.”
Thời Sơn Diên vặn nắp bình, trong một thoáng trước khi uống ánh mắt hắn liếc qua bờ môi Yến Quân Tầm, chỉ một giây thôi nhưng cũng đủ rồi. Hắn vui vẻ nói: “Cậu hiểu tôi thật.”
Yết hầu của Thời Sơn Diên khẽ chuyển động dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Quân Tầm, tiếng phát ra khi uống cũng không lớn lắm, nhưng Yến Quân Tầm lại nghe rất rõ. Không phải cậu cố tình nghĩ nhiều, nhưng âm thanh ấy kề sát bên tai cậu, cảm giác như là—
Giọng Thời Sơn Diên rất gợi cảm.
“Thích lên tin tức, thích bị nhắm vào,” Yến Quân Tầm dời mắt đi, mặc dù cậu không để lộ gì nhưng vẫn có vẻ bối rối, “lúc đó ý anh nói là gã điên.”
“Đâu phải,” Thời Sơn Diên cầm bình nước, ngẫm nghĩ, “lúc dùng ‘tôi’ làm chủ ngữ thì tôi đang miêu tả bản thân chứ. Cậu thấy gã thích được lên tin tức thật à?”
Những xe hàng bên đầu kia đường hầm đang bắt đầu di chuyển, tiếng còi xe càng lúc càng gần. Yến Quân Tầm không khỏi cúi người xuống, chôn mặt vào giữa hai cánh tay rồi đánh tay lái.
Yên tĩnh chút đi.
Yến Quân Tầm nghĩ, tên điên không thích bị đưa tin. Đúng vậy, gã không thích. Đến giờ phút này gã vẫn luôn thích điều khiển người khác hơn, là người đứng sau màn mới càng khiến gã thỏa mãn.
“Một người phụ nữ phải chịu bạo lực tình dục và tinh thần trong thời gian dài,” Thời Sơn Diên nói rất chậm, giọng hắn dọc theo tai của Yến Quân Tầm đi lên trên, lúc nhả chữ cũng cảm giác ôn tồn, “cô ta phải dũng cảm khác thường mới dám phản kháng. Ai dẫn dắt cô ta làm ra chuyện đó? Cậu đã thích nghiền ngẫm những chi tiết ấy, vậy sao giờ không lấy chúng ra, dùng cách mà cậu thạo để lý giải kẻ sát nhân này đi?”
“Gã điên bố trí vụ án mạng,” Yến Quân Tầm rất rõ ràng, “gã thúc đẩy hung thủ ra tay.”
“Đương nhiên, cái gã điên này, ừm—” Thời Sơn Diên hơi nhíu mày, cứ như chỉ cần nhắc đến kẻ kia đã đủ khiến hắn khó chịu, “con chuột này thích gây náo loạn trên mạng, năng lực của gã đều ở đó.”
“Gã muốn dẫn dắt hung thủ, làm vậy phải cần thời gian,” Yến Quân Tầm nghiêng mặt sang, không thèm để ý gương mặt đang để trên tay lái có bị hằn đỏ hay không, cậu nói với Thời Sơn Diên, “gã muốn làm hung thủ trở nên bất thường trước.”
Sự bất thường của kẻ sát nhân xuyên suốt toàn bộ vụ án.
“Giả thiết là, nếu hung thủ giết gã chồng bạo lực của cô ta…”
“Bây giờ, lúc chỉ có hai chúng ta,” Thời Sơn Diên nâng giọng, “cậu không cần phải đặt giả thiết. Đừng để Artemis và Khương Liễm ảnh hưởng đến mình, cậu là thiên tài cơ mà.”
Những thông tin lộn xộn trong đầu Yến Quân Tầm đã ổn định lại, giống như cậu đang ngồi chơi ghép hình trên những mảnh vỡ. Cậu lựa lấy những mảnh ghép này, muốn nhìn thấy rõ hơn.
Hung thủ đã giết gã chồng bạo lực của cô ta.
Cô ta bị đánh nhiều lần như vậy, có lẽ cũng từng chạy trốn nhưng đều bị túm tóc kéo về. Cô đã phải chịu đựng chuyện này trong một khoảng thời gian dài, rất dài trước khi bắt đầu phản kháng. Trước chiến tranh Yến Quân Tầm đang làm gì nhỉ? Cậu quên rồi, nhưng không quan trọng, trí nhớ của cậu không đáng để nhắc đến. Tóm lại là hung thủ đã nhẫn nhịn rất lâu, cô ta chỉ có con đường duy nhất là chịu đựng, bởi chẳng ai chỉ được cho cô ta đường khác.
“Cô ta không phải…” Yến Quân Tầm không tìm ra từ ngữ nào thích hợp để hình dung hung thủ, “cô ta rất giàu lòng trắc ẩn với những thứ nhỏ bé yếu ớt, đó là tôn nghiêm còn sót lại của cô ta, cô ta hẳn phải đối xử rất tốt với con mình.”
Bởi vậy nên cô ta mới kiên trì quay lại nhà Lịch Kiến Hoa để chăm những con cá vàng kia, cô ta sợ chúng chết đói.
“Nhưng đứa con đã chết rồi,” ánh mắt Yến Quân Tầm dần tập trung hơn, “cô ta phải chịu đả kích vô cùng lớn.”
Chồng của cô ta không chỉ không làm một người chồng tốt, mà còn không phải một người cha tốt. Nhìn xem cô ta đã làm gì đi? Cô ta ký thác tất cả áy náy của mình vào hệ thống của Lịch Kiến Hoa, dốc sức sắm vai cha mẹ trong căn nhà đó.
“Đứa trẻ chính là một điểm quan trọng, bọn họ nhất định đã cãi nhau vì chuyện đó,” Yến Quân Tầm lại muốn hút thuốc, cậu không muốn mình cứ nghĩ mãi về những hình ảnh kia, “sau đó cô ta giết chồng, đây chính là khởi đầu.”
Đúng vậy, đây chính là khởi đầu. Đây là khởi đầu của hung thủ, cũng là khởi đầu của gã điên.
Gã điên không hề quan tâm đến cuộc đời bi thảm của những người này, hắn chọn lựa cẩn thận từ nơi đây, trói cổ những con búp bê hình người này lại rồi đính lên tác phẩm của mình. Song sự đau đớn của hung thủ sau khi giết chết người chồng đáng ra phải kết thúc, nhưng gã điên này nhất định phải khiến nỗi thống khổ này tiếp diễn, trò chơi của gã chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Thứ cặn bã khốn kiếp này đã làm gì?
“Gã muốn nhắc nhở hung thủ một chút,” tay Thời Sơn Diên cách một khoảng chỉ vào đầu mình. “Cho hung thủ nhận ra mình không bình thường. Cách làm này rất giống kỹ thuật giám sát chúng ta thường áp dụng, nếu cậu không muốn bị đối tượng của nhiệm vụ phát hiện thì cứ ra tín hiệu cho hắn, để hắn hoài nghi chính bản thân mình. Khi hắn không phát hiện ra thứ gì khác lạ, hắn sẽ bắt đầu cho rằng chính bản thân mình có vấn đề.”
“Gã không ngừng kích động hung thủ,” Yến Quân Tầm nhìn máy liên lạc đang nằm bên cạnh, “dùng phương pháp an toàn nhất.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Trần Tú Liên không nhớ rõ Hà Chí Quốc đã xuất hiện từ bao giờ, quả thực cô có hơi mau quên, dù sao thì giọng nói của Hà Chí Quốc vẫn luôn tồn tại, có đôi khi chỉ vo ve như tiếng muỗi, nhưng có lúc cũng ầm ĩ như còi xe. Cái ngày cô giết chết Hà Chí Quốc ấy đã cách đây lâu lắm rồi, lúc ấy Hà Chí Quốc đang nằm trên giường.
Ồ. Trần Tú Liên nhớ lại. Lúc ấy Hà Chí Quốc đang bị liệt.
Thằng súc sinh chó đẻ đã bị liệt mất rồi.
Con gái em sắp tan học rồi à?
Lúc Trần Tú Liên bưng cơm cho Hà Chí Quốc đã hỏi gã như vậy, biểu cảm của gã cứ như là đang nhìn thấy ma. Trần Tú Liên rất nản, cô chỉ là muốn đi đón Cầm Cầm tan học thôi mà. Cô đút cơm cho Hà Chí Quốc, Hà Chí Quốc còn mắng cô là đồ điên.
Tôi không điên.
Trần Tú Liên nhìn Hà Chí Quốc trên tấm ảnh đen trắng, lặp lại thật khẽ: “Tôi không điên. Tôi biết rõ mình đang làm gì, anh mới là người không biết. Anh chẳng biết gì cả.”
Phải rồi, súc sinh thì làm sao hiểu được? Trong đầu gã chỉ toàn bạo lực mà thôi.
Con người thật kỳ lạ, Trần Tú Liên mê man. Tại sao rõ ràng tất cả mọi người đều đi bằng hai chân, nhưng lại vẫn luôn có những kẻ khác loài? Dường như bọn chúng không hề thuộc về xã hội này, chúng sống dựa vào bạo lực, lúc nào chúng cũng hào hứng với việc tàn phá sinh mạng.
Mẹ kiếp mày không thấy chỗ đó đã đầm đìa máu rồi sao?
“Đ*t mẹ mày…” Hà Chí Quốc lại chửi rủa bên tai Trần Tú Liên.
Mày không thấy được.
Trần Tú Liên giơ tấm ảnh lên rồi xé nó một chút, nhìn gương mặt Hà Chí Quốc bị rách ra. Cô giữ lại con mắt của Hà Chí Quốc trong ảnh, dán chúng lên vách tường tầng hầm.
Mày nhìn cho kỹ đi.
Trần Tú Liên bật đèn lên, tâm trạng vui vẻ.
“Mày đã chết như vậy đấy.”