Hạn Thời Thú Liệp

Chương 16: Thúc giục




Sữa tươi trong phòng bếp đã sôi nổi bong bóng, Thời Sơn Diên thấy mùi hơi khét, hắn bèn giơ tay tắt lửa, nhân tiện đổ hết sữa đi. Âm thanh từ xe điện đi qua đã khỏa lấp đi tiếng nước chảy. Tóc tai hắn không được tỉa tót mấy, phần sau gáy cũng bị vểnh lên cứ như đã bị lây từ Yến Quân Tầm.

“Panda tỉnh chưa?” Thời Sơn Diên vén rèm phòng bếp, nói với Yến Quân Tầm, “tôi cần nó.”

“Vậy phải xem lúc nào Khương Liễm mới đến,” Yến Quân Tầm lọt thỏm trong đống sách, cậu không ngẩng đầu, “rồng cam nhỏ đã nhắn anh ta rồi.”

“Mấy giờ anh ta đến?” Thời Sơn Diên nói, “cho tôi thời gian chính xác đi, dùng phán đoán của cậu ấy.”

Yến Quân Tầm đã đọc đến trang 14 trong quyển manga, cậu nói luôn: “Mười bốn giờ.”

Thời Sơn Diên hơi mỉm cười, có vẻ không tin lắm. Hắn quay lại nhìn nồi sữa cháy khét, nghĩ ngợi một hồi rồi ném cả nó lẫn cái cốc uống nước vừa dùng vào trong chậu.

Hắn không rửa bát. Trước giờ hắn chẳng biết rửa bát là gì.

Yến Quân Tầm không nghe tiếng bát đũa trong bồn kêu gào thảm thiết, cậu chỉ chú ý vào thứ để trước mặt, nhưng mà tình hình trong nhà thực sự thảm lắm rồi, con rùa do gấu trúc nuôi đã bò cả lên thảm. Yến Quân Tầm thả quyển manga trong tay xuống, dời mấy quyển sách trước mặt đi rồi giằng co với nó.

Cậu không muốn đụng vào con rùa này, người nó ẩm ướt, cảm giác cưng cứng ấy cứ khiến cậu nhớ đến mấy con bọ nước khổng lồ mình từng trông thấy.

“Đừng cử động.” Yến Quân Tầm vươn tay, lúc bắt được rùa đen biểu cảm rõ là không thể chịu nổi nữa. Yến Quân Tầm đưa con rùa về lại thùng nuôi, nghe thấy chuông báo cháy vang lên trong phòng bếp. Cậu vừa rửa tay vừa nói: “Đừng có hút thuốc trong bếp!”

Chuông báo cháy mà gấu trúc đã chọn lựa cẩn thận nhỏ hơn cái ở trong nhà tù Đình Bạc, kiểu dáng giống như một con gà đang la hét, lúc báo động thì âm thanh sẽ vang lên từ cái cổ bị bóp nghẹt như kiểu đang đẻ trứng dở thì bị tắc. Dư chấn từ đường ray vẫn còn vọng lại, Thời Sơn Diên chỉ muốn cái chuông kia ngậm miệng ngay lập tức, nhưng nó đã mất kiểm soát vì làn khói, thế là hắn chọn luôn cách thô bạo nhất.

Chờ đến khi Yến Quân Tầm vén rèm ra thì cái chuông đã biến thành đống phế liệu. Yến Quân Tầm thả rèm xuống, rồi lại vén lên, hỏi: “Trước kia anh đều làm nhiệm vụ kiểu này à?”

“Chắc vậy.” Thời Sơn Diên đáp, có vẻ chẳng nhớ gì sất.

“Ài,” Yến Quân Tầm nhìn hắn, “anh như vậy thì mãn kiếp cũng chẳng đỗ max điểm được đâu.”

“Đếch ai thèm,” Thời Sơn Diên dựa vào khung cửa, nghiêm túc nói với Yến Quân Tầm, “tôi cũng đâu có dựa vào mấy cái bài thi đó để bắn nát sọ kẻ khác.”

Cái ghế sô pha chỗ ngủ của Thời Sơn Diên đã xô lệch kệ sách nhỏ của Yến Quân Tầm, khiến chúng đổ hết xuống đất, sách trong đó cũng rơi ra hết cả. Bồn rửa tay trong bếp thì chất đầy nồi niêu xoong chảo, tối hôm qua hai người cũng chỉ ăn mì tôm qua bữa. Bồn tắm trong phòng vệ sinh rất nhỏ, trước lúc ngủ Thời Sơn Diên đã thành công chơi hỏng mấy bé vịt vàng của Yến Quân Tầm, hiện giờ bọn nó còn đang vểnh mông trôi dạt trong nước. Cả căn nhà từ trong ra ngoài đều ám chỉ bọn họ không thể không có gấu trúc được.

Lúc Khương Liễm đến thì chuông cửa không kêu, anh gõ một hồi cửa phòng mới mở.

“Mời vào,” Thời Sơn Diên cứ như chủ nhà, “có điện rồi.”

Sạc pin Khương suýt nữa thì tưởng mình gõ nhầm cửa, anh ngờ vực liếc số phòng rồi mới nhìn vào trong, mở miệng: “Cậu…”

“Đánh thức Panda đi,” Thời Sơn Diên nói, “ngay bây giờ.”

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

“Chúng tôi đã quyết định cho ‘Giác’ – hệ thống quản lý chính của cục Thanh tra đến giúp Panda sửa lại lỗ hổng trong hệ thống của cậu,” Khương Liễm mở sáng màn hình của mình rồi phóng to nó lên, “Giác là ‘con gái’ của hệ thống quản lý chính đời thứ hai khu Quang Quỹ, phụ trách lưu trữ hồ sơ và biên bản vụ án ở cục Thanh tra. Cậu cũng từng gặp nó rồi đấy, trước lúc chúng ta thực thi nhiệm vụ ‘Ve’.”

Khương Liễm nói chuyện có vẻ dè dặt, anh phải cố không tỏ ra bồn chồn. Yêu cầu của Yến Quân Tầm với hệ thống không giống như người thường, Khương Liễm đặc biệt chọn Giác là thứ cậu đã từng gặp cũng là để tâm lý Yến Quân Tầm không xảy ra bài xích.

Số liệu trên màn hình lướt vùn vụt qua, giọng của Giác rất ôn hòa, cô nói: “Xin cậu Yến yên tâm, tôi sẽ không phá hỏng cài đặt gốc của cậu đâu.”

Yến Quân Tầm không quan tâm, cậu còn cái gì để quan tâm nữa chứ? Cậu cũng chỉ còn lại cài đặt gốc mà thôi.

“Cho đến khi việc sửa chữa hệ thống trong nhà hoàn thành thì tôi đề nghị cậu tạm thời đừng sử dụng máy liên lạc ID,” Khương Liễm ngồi trên cái ghế bình thường gấu trúc dùng để cho rùa đen ăn. “Việc kiểm tra số của cậu vẫn chưa kết thúc, chỉ cần tắt cài đặt nhận thôi, còn lại Báo Đen sẽ chủ động giúp cậu xử lý những tìm kiếm phi pháp kia.”

Yến Quân Tầm “Ừ” một tiếng.

“Chúng tôi vẫn đang kiểm tra ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’, phát hiện ra nó có hợp tác với các trạm dịch vụ trong khu vực,” Khương Liễm thoáng ngập ngừng rồi nói tiếp, “Đình Bạc có tất cả là ba mươi sáu trạm phục vụ, chủ yếu tập trung ở gần núi than cốc và khu công nghiệp thép, bên đó có rất nhiều người không có chứng nhận cư trú ở Đình Bạc, không tìm được công việc gì đàng hoàng, tất cả đều là người ngoại tỉnh thất nghiệp, muốn kiểm tra hết thì ít nhất cũng phải cần một tuần, đám người ấy tạp nham lắm. Có điều ở hai nơi này có rất nhiều nhà máy sử dụng kiểu máy mài phi truyền thống đã lỗi thời ở Quang Quỹ, kiểu máy này không những không cần hệ thống điều khiển, mà còn có thể trang bị thêm lưỡi cưa tròn, có thể dựa vào số liệu mua hàng để sàng lọc. Tôi sẽ đưa cho Thời Sơn Diên một cái máy liên lạc tạm thời để các cậu tiện liên lạc với cục Thanh tra, nếu vụ án có tiến triển gì thì tôi sẽ báo cho cậu.”

“Lưu Thần bị bịt miệng rồi,” Yến Quân Tầm nhìn Khương Liễm đưa máy liên lạc cho Thời Sơn Diên, “tin trên bảng tin trực tiếp cũng bị hoãn lại đúng không?”

“Phải. Lưu Thần vốn rất thạo điều hướng dư luận,” Khương Liễm cứ nhắc đến chuyện này là lại thấy oải, anh nói, “bây giờ tiêu điểm đã bị dời từ vụ án sang người cậu rồi, cái cậu 7-006 kia cứ như là nằm vùng ấy, chỉ làm tình hình tồi tệ hơn thôi.”

“Ảo thật đấy,” Thời Sơn Diên đang đọc manga phải cất tiếng hỏi ra chiều lạ lắm, “7-006 vẫn chưa chết cơ à?”

“Chưa đâu, cậu ta bảo tôi nhắn cậu một câu,” Khương Liễm rầu rĩ, “cậu ta nói kẻ tấn công hệ thống của Quân Tầm tối qua không phải mình. Tôi cũng chẳng hiểu cậu ta chập cái mạch gì mà đi cấm Lưu Thần cập nhật bảng tin trực tiếp nữa, tôi quỳ thật sự đấy, làm vậy chỉ khiến mâu thuẫn giữa Đình Bạc với Báo Đen càng gay gắt thôi, Phó Thừa Huy đã thành ‘Anh cả’ gì rồi.”

“Đứng trên phương diện khác mà nói thì khu phát triển đúng là đang sống trong môi trường kiểu ‘Anh cả đang theo dõi bạn’ [1] mà,” Thời Sơn Diên lật qua trang khác, “chẳng khác gì tôi lúc ở trong phòng giam, tất cả mọi người đều bị giám sát gắt gao hết.”

Hệ thống càng phổ biến hơn ở những khu phát triển, cuộc sống của con người ở nơi đó còn ỷ lại vào thao tác của hệ thống hơn cả mấy chỗ như khu Đình Bạc. Máy liên lạc ID bị gắn liền với thông tin cá nhân của con người; tướng mạo, vân tay, nhóm máu hay thậm chí từng cử động của anh đều được lưu vào kho dữ liệu. Ở khu đang phát triển, dù là cục Thanh tra hay Phó Thừa Huy thì tỷ lệ ủng hộ cũng cao hơn khu đang chờ phát triển. Một việc quan trọng nữa là, cục Thanh tra ở khu Quang Quỹ đã hợp tác với hệ thống chuyên môn trinh sát, tên là “Athena”, nó là hệ thống kiểm tra và đánh giá đầu tiên của Báo Đen, năng suất phá án cực cao.

Lúc này Giác vẫn đang phát ánh sáng dễ chịu, cô nhắc nhở: “Việc sửa chữa hệ thống trong nhà đã hoàn thành, có cần khởi động ‘Panda’ không?”

“Gọi nó dậy,” lúc Yến Quân Tầm đứng dậy còn không quên chỉ chỉ vào Thời Sơn Diên cho Khương Liễm hay, “với cả mang anh ta đi đi.”

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Lúc Khương Liễm chuẩn bị ra khỏi cửa có nói với Yến Quân Tầm: “Ý của 7-006 là giờ địa chỉ của cậu đã bị lộ rồi, nếu cần chuyển sang nơi khác thì cứ bảo tôi lúc nào cũng được.”

Yến Quân Tầm không đáp lại chuyện này, cậu chỉ nói: “Việc bản tin trực tiếp của Lưu Thần bị ngừng lại và trên mạng đang thảo luận sôi nổi đều sẽ kích thích đến hung thủ. Cô ta có theo dõi mấy thứ này, cũng dễ bị dư luận dắt mũi. Tốt nhất anh nên công bố với bọn họ là cái tên chuyên viên lập hồ sơ tâm lý bí ẩn của cục Thanh tra chỉ là loại vô dụng, tôi không bắt được cô ta.”

“Đừng nói thế mà Quân Tầm,” Khương Liễm cảm thấy Yến Quân Tầm quá khiêm tốn rồi, “cậu đã giúp chúng tôi…”

“Việc này không thể coi là giúp,” Yến Quân Tầm ngắt lời anh, cậu dừng lại một thoáng rồi thử nói giọng mềm mỏng hơn, “tôi cũng không dám chắc mỗi câu tôi nói đều đúng… Đến cả chuyên viên lập hồ sơ thực thụ cũng sẽ bị kinh nghiệm che mắt thôi. Quan sát con người không giống như quan sát hệ thống, hệ thống có quy tắc nhất định phải tuân theo, mà con người thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh biến cố, tất cả mọi người đều dễ bị ảnh hưởng. Hung thủ có thể như vậy, tôi cũng có thể như vậy, có lẽ đến một ngày nào đó tất cả đáp án của tôi đều là sai.”

Bầu trời bên ngoài cửa sổ rất âm u, thứ mùi ẩm mốc sau cơn mưa vẫn chưa tan.

Trong đầu Yến Quân Tầm lại nghe thấy tiếng mưa rơi, cậu ép mình không được để ý đến nó nữa. Ánh mắt cậu lướt qua Khương Liễm nhìn đến Thời Sơn Diên đang đứng cạnh xe, rồi cậu nói tiếp: “Nếu như anh không giải quyết được dư luận thì phải nghĩ cách giải quyết hung thủ. Tôi bị lộ ra ngoài sáng đã thúc giục cô ta mau chóng hành động, việc này đã làm rối loạn quy luật của cô ta, khiến cô ta phải từ bỏ vài trình tự và nguyên tắc.”

Cậu trầm mặc hồi lâu, mãi sau vẫn không nói gì nữa.