Hạn Thời Thú Liệp
Ánh sáng trong phòng Hoắc Khánh Quân rất kém, cửa sổ duy nhất trong phòng còn bị che kín bởi một cái màn cửa trông như giẻ rách. Chiếc giường bạt mua ở chợ đồ cũ chễm chệ một bên vách tường dột nước chẳng khác nào một gã tù suy dinh dưỡng khoác trên mình một tấm ga giường mốc meo. Trong phòng đồ đạc để vô cùng lộn xộn, dưới gầm cái bàn nhựa chất đầy sách vở, hầu hết đều là sách liên quan đến hình học và đại số.
“Có người từng đến đây viếng ông ta,” mũi giày Thời Sơn Diên tránh mấy cánh hoa rơi cạnh cửa, “mang cả bách hợp.”
Yến Quân Tầm bị thu hút bởi bức tường đằng sau cái bàn nhựa, trên đó dính đầy giấy nháp, tất cả đều là đề toán của Hoắc Khánh Quân. Cậu lại gần thêm mấy bước nhưng không đụng vào những tờ giấy đó, hơi nghiêng đầu thì thấy những dòng chữ viết có cái cẩn thận có cái nguệch ngoạc đằng sau những tờ đề toán chằng chịt kia—
Tôi bị oan.
Đây là lời chú thích duy nhất của Hoắc Khánh Quân trên giấy nháp, dù là chữ lớn hay nhỏ thì khi viết y cũng dùng rất nhiều sức. Đầu nhọn bút máy đâm thủng tờ giấy nháp, từng nét từng nét chữ nhuộm đen tờ đề toán, như thể người viết đang muốn bào chữa đến phát điên.
“Chào mừng—” trên giường bỗng vang lên tiếng máy móc, mới nói hai chữ thì đã bị nhiễu âm, mấy giây sau mới nói nốt câu, “người về nhà.”
“Đồ chơi đã bị đào thải từ một trăm năm trước.” Thời Sơn Diên nhìn người máy nhỏ kia một lát, hỏi, “Cậu ở đây à?”
Đôi mắt điện tử giống cặp kính bảo hộ của người máy lấp lóe yếu ớt, nó cất câu trả lời đã được lập trình sẵn: “Đúng vậy, con sống ở đây, đây là nhà của con.”
“Mát nhỉ,” Thời Sơn Diên dừng một thoáng, “cha cậu đâu?”
“Con không có cha.” Người máy nhỏ không hiểu được sự thay đổi trong ngữ điệu của con người, nó trả lời tự nhiên, “Thầy, chào mừng thầy về nhà ạ.”
Lúc loại robot này ra mắt thì vốn là để dạy bọn trẻ con học nói, chúng chỉ có thể phân biệt thông tin ở mức tối giản và trò chuyện một chút với lũ trẻ. Về sau nó bị thay thế bởi các hệ thống thông minh, ở những khu phát triển như Quang Quỹ, Quang Đồng đã bị coi là đồ cổ. Não của chúng rất nhỏ, chỉ thông minh hơn mấy con cún bình thường một chút.
Nhóc này được Hoắc Khánh Quân chăm rất tốt, dù hơi cũ nhưng bốn chân sạch sẽ. Nó không thể phân biệt được ai là Hoắc Khánh Quân, đơn giản cho tất cả những người biết cử động trong phòng này đều là Hoắc Khánh Quân. Không thể tấn công, cũng không biết cảnh giác, chỉ có thể tám chuyện với người ta bằng ít dữ liệu được lập trình từ thời xưa.
Lúc Thời Sơn Diên nói chuyện với người máy thì tiếng anh chồng chơi game ở sát vách cũng vọng vào, Yến Quân Tầm bị vây trong hai loại âm thanh này, lại thêm cửa sổ cao quá nhìn không thấy, tất cả đều khiến cậu khó chịu.
Hung thủ chưa từng tới đây.
Yến Quân Tầm không tìm được dấu vết của cô ta trong phòng này, ở đây chỉ toàn là vết tích của Hoắc Khánh Quân.
Cửa sổ chưa bao giờ được mở ra, hẳn là từ đầu đã bị niêm phong như thế. Trên mặt bàn còn để một chiếc bút máy chưa đóng nắp của Hoắc Khánh Quân, mớ tài liệu bị đè lên vẫn còn nguyên vẹn. Chồng sách vở đổ lộn xộn bên chân Yến Quân Tầm không có dấu chân những người khác, chỉ có của Hoắc Khánh Quân.
Vì sao cô ta không vào?
Cô ta không có lý do để đến đây.
Không phải.
Yến Quân Tầm nghĩ, nếu như cô ta muốn đến thì chắc chắn sẽ có cách. Cô ta rất cố chấp với mục tiêu, không chỉ vậy còn cố chấp với môi trường sống của mục tiêu. Cô ta đi tuần tra như một nữ hoàng, những nơi này đều lãnh địa của cô ta. Nhưng cô ta lại chưa đến nhà Hoắc Khánh Quân, không phải là do không biết nhà y ở đâu, mà chỉ đơn giản là cô ta không muốn tới.
“Cậu có biết bài hát nào không?” Thời Sơn Diên vẫn đang trò chuyện với bé người máy.
“Con không biết hát,” robot nhỏ trả lời, nó chậm chạp giơ tay lên ấn một bên lỗ tai của mình, “nếu người muốn nghe nhạc thì con có thể bật cho người nghe.”
Thời Sơn Diên động viên: “Bật tôi nghe một chút.”
Người máy nhỏ ngừng lời, năm giây sau, Thời Sơn Diên và Yến Quân Tầm nghe thấy tiếng mưa rơi. Tiếng mưa ẩm ướt dày đặc ngấm vào lỗ tai họ khiến làn da bên dưới áo thun của Yến Quân Tầm run lên từng hồi cảnh cáo, cậu thực sự không quen cảm giác ẩm ướt này. Nhưng tiếng mưa vẫn vang lên dai dẳng, nó gõ lên sông hồ và bao trùm cả dòng suối như tiếng thở của rừng già rậm rạp, là kiểu âm thanh ru ngủ.
Bé người máy chỉ chọn ngẫu nhiên âm thanh được nghe nhiều nhất, như vậy nghĩa là Hoắc Khánh Quân thường xuyên phải nghe tiếng mưa rơi để đi vào giấc ngủ. Dường như y muốn ngâm mình đến mốc meo trong căn phòng ảm đạm ẩm ướt này, y thoi thóp nơi khe rãnh vắng vẻ cũ nát này, sống cuộc đời không có ánh lửa, không có mặt trời, chỉ có mưa rơi.
“Tắt nó đi.” Yến Quân Tầm đột nhiên quay lại.
Cậu cảm thấy khó chịu, toàn thân nhớp nháp như đã thực sự nằm trên cái giường này. Lúc nói chuyện cậu có thấy một góc chăn trên người robot, đây là Hoắc Khánh Quân đắp ngày y mất tích.
Hoắc Khánh Quân đã đắp chăn cho nó, có lẽ còn sờ sờ đầu nó, sau đó cầm mấy tờ giấy nháp chưa đóng thành quyển ra ngoài.
“Gặp thầy sau ạ.”
Bé người máy vẫy tay với hắn như thường lệ.
Gặp thầy sau ạ.
Hoắc Khánh Quân đi ra trong tiếng mưa rơi, sau đó biến thành một cái xác bị ngâm trong cống thoát nước. Yến Quân Tầm nhớ rõ tất cả mọi chi tiết trong hồ sơ, như Thời Sơn Diên đã nói, hung thủ cởi quần áo của Hoắc Khánh Quân, cô ta không hiểu gì về phanh thây cả. Cô ta đẩy Hoắc Khánh Quân đến nơi từng giải quyết hai người trước, theo thói quen đè thi thể của y xuống. Cô ta còn đeo cả găng tay cao su dùng để dọn dẹp. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Nhưng mà hung khí quá cùn nên không dễ cắt, phần thịt bị làm be bét cả.
Lẽ ra không nên như thế, Yến Quân Tầm nghĩ nhanh.
Đây là nạn nhân thứ ba rồi, cô ta lẽ ra phải biết nên ra tay từ nơi nào, nhưng mà lại xử lý thi thể Hoắc Khánh Quân nát bét nhất.
Có lẽ lúc ấy Hoắc Khánh Quân vẫn còn sống, y chưa chết, y vùng vẫy.
Yến Quân Tầm thở gấp, tiếng mưa chết tiệt trong phòng vẫn còn vang chưa dứt, cậu cảm giác máu đã bắn tung tóe lên mặt mình. Trong đầu vang lên tiếng viết chữ nguệch ngoạc lên tấm bản bảng đen và cả âm thanh từ trò chơi vang lên sát vách như châu chấu nhào vào trong mạch suy nghĩ của Yến Quân Tầm. Cậu không ngừng đổi xoành xoạch từ tấm bảng sang những hình ảnh như thể đang ngồi xổm trên công trường xem một bộ phim đen trắng, trong đầu chen chúc đầy thông tin.
Khốn kiếp ồn chết đi được!
Yến Quân Tầm chỉ muốn nhấc cổ áo của gã trai sát vách lên, dộng đầu hắn xuống bàn, tắt luôn cả cái game kia.
Đừng có làm ồn tao, mẹ kiếp đừng có quấy rầy tao!
Yến Quân Tầm thầm nghĩ, có ý muốn nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ vừa hay là sáu giờ, tiếng đoàn tàu di chuyển ầm ầm kinh thiên động địa ập đến. Sức nặng từ phương tiện vận chuyển hạng nặng khiến cả khu rung lên, đống sách dưới gầm bàn nhựa đổ ào xuống, tiếng đoàn tàu đi qua như một cơn sóng nuốt trọn hết tất cả mọi tạp âm.
Hung thủ đã giết chết Hoắc Khánh Quân trên bàn phanh thây.
Thế quá dễ dàng, cô ta nhất định phải mượn sức thứ gì đó. Cô ta sẽ không vật lộn với bọn họ, cô ta có cách khiến bọn họ không thể chống trả.
Chiếc bút máy trên bàn bị chấn động làm văng cả nắp ra, ngòi bút va vào xấp bản thảo dày kia, để lại vết bút nhìn như một vệt máu màu đen.
Máu của Hoắc Khánh Quân chảy đầy bàn, nhưng hung thủ không quan tâm. Đương nhiên cô ta không quan tâm, lần nào phanh thây cũng đều như vậy cả. Chỉ là cô ta không thoải mái, khi ra tay như một “người đàn ông” cô ta vẫn chưa từng gặp chống cự, đây là lần đầu tiên, cô ta muốn cho Hoắc Khánh Quân một bài học.
Chỉ có xác Hoắc Khánh Quân là bị chó cắn.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Trần Tú Liên cẩn thận xác định con ruồi trong góc, cô ta không muốn lạm sát kẻ vô tội nên chỉ dịu dàng xé cánh nó rồi lấy ra khỏi máy mài.
Con ruồi cứng ngắc rơi xuống đất, đã chết từ lâu.
“Tháng này trời ít mưa quá,” Dương Ngọc cởi găng tay cao su xuống, lấy tay làm quạt, “nóng đến nỗi người ta chả dám ra khỏi nhà. Con trai tôi được chiều từ nhỏ thành thói rồi, ngày nào cũng kêu nóng, cả tháng nay không ra ngoài làm việc.”
Trần Tú Liên ngồi thẳng lưng, nhìn qua cửa sổ thấy xe chuyển than cốc đang đi vào vườn, cô nói: “Chị đừng lo cho cậu ấy nữa, để cậu ấy tự kiếm tiền đổ vào mồm đi.”
Dương Ngọc dùng mu bàn tay lau sạch mồ hôi bên tóc mai, sáng nay lúc làm việc chị ta bị đứt tay mà cũng chẳng có thời gian xử lý, máu đã đông thành vết. Chị mệt mỏi gục người xuống, than thở: “Tôi không lo cho nó thì ai lo cho nó? Sinh con mà cứ như đòi nợ, cứ ở ỳ trong nhà không thèm làm gì cả, vợ con đều để cho tôi nuôi tất.” Chị nhìn Trần Tú Liên, “Tôi đã lớn tuổi rồi, sắp chẳng làm được việc gì nữa.”
Trần Tú Liên trầm mặc nhìn xe chở than một lát, trông chúng như đám kiến hôi bò trên mặt đất. Cô nói: “Chị có làm thêm mười công việc cũng chẳng nuôi nổi cậu ta.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Dương Ngọc ngày nào cũng than thở với Trần Tú Liên. Hồi đầu năm con chị còn chạy mấy chuyến xe chở than, vào hè rồi thì bỏ hết chẳng làm nữa, suốt ngày nằm nhà chơi game, lúc nào đói thì gọi mẹ. Vợ cậu ta lúc sắp sinh đau chết ngất rồi mà cậu ta vẫn còn thản nhiên ngồi chơi game.
“Số tôi thật là khổ quá, chồng thì chết sớm, con trai chỉ biết vòi mẹ, tôi hơn năm mươi rồi mà còn phải cọ bồn cầu cho người ta.” Dương Ngọc càng nói càng ấm ức, vội lấy tay lau mắt, “Bình thường nói nó mấy câu còn sợ nó dỗi, kén này chọn nọ. Vợ nó cũng chẳng dám nói gì, nói mấy câu thôi cũng bị đánh.”
“Con dâu chị không phải mới sinh à?”
“Ôi nó đâu thèm để ý mấy chuyện đó,” nếp nhăn nơi khóe mắt Dương Ngọc còn vương vết tro bụi chưa lau sạch, chị khịt mũi, “đêm đến tôi toàn bảo vợ nó ngủ với tôi.”
Trần Tú Liên không đáp lời.
Một lát sau Dương Ngọc đứng dậy nói: “Tôi thấy vụ án bên chung cư Phổ Lợi kia đáng sợ quá, may là bọn mình không làm việc bên ấy, chẳng biết khi nào người ta mới bắt được hung thủ nữa. Hôm nay cục Thanh tra đến điều tra nhân viên và bảng công của Dọn Dẹp Đúng Giờ làm trễ nải lâu quá, việc của tôi bên đó còn chưa xong. Bây giờ phải qua đó dọn dẹp chút đã, cô đợi tôi một lát rồi hai ta cùng đi.”
Trần Tú Liên gật đầu, đưa mắt dõi theo Dương Ngọc. Buổi chiều trong phòng nghỉ không có ai, bây giờ các tài xế đều đang đứng bên ngoài tính số lần đi về chuyển than với thư ký phòng cân, cô ta đã tính trước khi ăn cơm rồi.
Trấn Tú Liên ấn mở màn hình của mình, giao diện đang ở tin trực tiếp của Lưu Thần.
Lưu Thần theo sát tiến độ điều tra của Cục Thanh tra từng giây từng phút, Khương Liễm vẫn chưa thỏa thuận được với hắn, hôm nay trên trang chủ hắn tập trung vào phê bình thái độ của cục Thanh tra, bình luận bên dưới đều rất kích động. Trần Tú Liên không muốn xem mấy cái đó, cô ta vào box chat của fan hâm mộ Lưu Thần, bây giờ trong đây đang nhiệt tình thảo luận tình tiết vụ án.
Tuyết tháng năm:【 Án sắp được phá rồi. 】
Thuyền qua sông:【 ????? Thím có tin nội bộ gì à? 】
Tuyết tháng năm:【 Cục Thanh tra có chuyên gia phân tích, chuyên làm vụ án này. 】
Lưu Thần nhân viên truyền thông Tân Duệ:【 À, tôi cũng nghe nói vậy, có điều tạm thời danh tính vị này vẫn được bảo mật. Bạn biết à? Tôi có thể trả tiền. 】
Tuyết tháng năm không nói gì, có vẻ người này đang cân nhắc lợi hại, mấy phút sau mới nhắn vào:【 Cũng có chút lai lịch đấy, tôi không dám nói ở đây. Gặp nhau không phóng viên Lưu? Tôi có thể cung cấp thông tin miễn phí cho anh. 】
Lưu Thần không trả lời, hẳn là đã inbox riêng.
Trần Tú Liên không nói gì trong này, cô ta không thích nói chuyện với người lạ, đó là sở thích của chồng cô ta cơ. Cô ta cũng không quan tâm tay cao thủ ở cục Thanh tra là ai, chỉ đơn thuần muốn được nghe chút lời khen ngợi thôi.
“Đ*t mẹ mày,” bên tai Trần Tú Liên vang lên tiếng gã chồng Hà Chí Quốc, gã như đang dán sát tai cô ta mà hét, “mày lại gây chuyện! Chờ bị bắt đi!”
Trần Tú Liên mím chặt môi.
“Mau giết hết chó đi, nhà cửa thối um lên đây này, suýt nữa thối chết bố mày rồi!” nước bọt Hà Quốc Chí như văng vào mặt Trần Tú Liên đến nơi, “đ*t mẹ đã bảo mày ném vào nồi hơi rồi mà còn nhất định phải cho chó ăn!”
“Cầm mồm,” khuôn mặt Trần Tú Liên có vẻ hơi dữ tợn, cô ta trầm giọng lặp lại, “anh câm mẹ mồm vào cho tôi!”
Bóng cô trơ trọi đổ dài trên mặt đất.