Hàn Thiên mua được nữ nô xinh đẹp nọ với giá chín trăm linh thạch khiến ai ai cũng phải ngỡ ngàng,bất quá nữ nô nọ thì lại không cảm thấy như thế,bị Hàn Thiên mua được xo với bị lão béo khi nãy hoặc người bí ẩn trên căn phòng dành cho khách đặc biệt kia mua thì vẫn là tốt hơn nhiều,hắn có thể bỏ nhiều tiền như thế để mua nàng điều đó nói lên hắn coi trọng nàng hơn xo với lão béo nọ,dù sao đi theo làm thị nữ cho một người tuấn lãng như Hàn Thiên hắn thì cũng tốt hơn xo với đi theo làm thị nữ cho một người xấu xí béo ú thế kia.
Sau khi nữ nô nọ bị đưa vào trong tình hình trong phòng đấu giá mới hơi bình ổn lại,tiếp sau đó cũng đã chẳng có nô lệ nào được đem ra rao bán nữa,có lẽ đấu giá hội này không phải là đấu giá hội tầm thường loại người gì cũng bán,chỉ có những kẻ thực sự xuất chúng thì mới được đưa lên,vậy nên dù nhận được thêm rất nhiều sự chú ý nhưng từ lúc mua xong nữ nô nọ Hàn Thiên hắn cũng chẳng đấu giá thêm bất cứ thứ gì nữa.
Món hàng áp trục của đấu giá hội này chính là một quả trứng vô cùng bất phàm,với các họa tiết hệt như nham thạch nóng chảy bao quanh vỏ trứng,ngay cả tổng quản chủ trì đấu giá hội cũng chẳng thể cung cấp được thông tin gì rõ ràng về quả trứng,lão ta chỉ biết quả trứng này là do đấu giá hội của lão tình cờ thu mua được của một thương nhân tầm thường ở bên ngoài,còn kẻ kia từ đâu mà có quả trứng này thì đã không thể tra ra được nữa vì quả trứng đã được san qua tay quá nhiều người,mặc dù vậy giám định sư của đấu giá hội đã kiểm tra vô cùng cẩn trọng,xác định quả trứng này thấp nhất cũng phải từ yêu thú lục giai đãng sinh ra,một quả trứng của yêu thú trên lục giai,nếu thực sự có thể may mắn ấp nở ra được rồi thu làm chiến sủng giá trị đó chính là cực kỳ khổng lồ.
Mặc dù vậy cũng chẳng có mấy người tin vào cái giá trị hư vô mờ mịt kia,nếu nói có ai đó thực sự hứng thú với quả trứng kia thì chỉ có duy nhất hai người,một người nhìn tựa một lão nhân quắc thước mặc bộ trường bào màu vàng đất ngồi ở đối diện Hàn Thiên,thực lực của ông ta sâu không lường được,ít nhất là với đẳng cấp hiện tại của bản thân Hàn Thiên không thể nhìn ra thực lực thật của ông ta.
Người còn lại chính là vị khách thần bí khi nãy cạnh tranh cùng Hàn Thiên để mua nữ nô nọ,mặc dù biết giá trị của một cái trứng yêu thú trên lục giai là rất lớn,nhưng nếu không biết chính xác đó là loại yêu thú gì thì cũng chẳng ai nguyện bỏ số tiền lớn đi mua,vậy mà hai người nọ lại cứ liên tục hét giá.
Lúc đầu phòng đấu giá chỉ niêm yết quả trứng này với số tiền là năm vạn Linh thạch,sau một hồi tranh đấu của hai người nọ giá cả hiện tại của quả trứng kia đã vượt qua hai mươi vạn linh thạch rồi,việc này ngay đến cả vị tổng quản kia cũng không lường trước được,một cái trứng yêu thú bí ẩn không biết vì lý do gì lại được giá cao đến thế,bất quá mặc kệ ra sao chỉ cần bán được giá là bọn hắn coi như phát đạt,vậy nên mặc kệ giá trị thật của quả trứng nọ đến đâu,phòng đấu giá của lão mua nó với giá rẻ mạt nay lại nhặt được mẻ lời to,tổng quản như lão chỉ cần như thế là đủ rồi.
Càng về sau cuộc cạnh tranh giữa hai người kia đang ngày càng khốc liệt ,giá của quá trứng nọ rốt cuộc cũng đã bị đẩy lên đến năm mươi vạn linh thạch rồi,đám người quan sát ở đây trên trán ai ai cũng toát ra mồ hôi hột,năm mươi vạn linh thạch,số tiền đó đủ để thành lập nên một cái tông môn nhỏ rồi,ở khắp vĩnh phú thành cũng chỉ có hơn ba mươi nhà là sở hữu gia sản trên năm mươi vạn linh thạch,vậy mà hai người nọ nói mua thì liền là năm mươi vạn linh thạch,sự tình này chỉ có hai khả năng,một là hai người nọ biết giá trị thật của quả trứng kia,hai là bọn họ đều là một lũ điên,chỉ có như thế họ mới chịu bỏ ra mấy chục vạn linh thạch để mua một cái trứng yêu thú với lai lịch không rõ ràng thế kia.
Cuộc chiến này đang dần đến hồi ngã ngũ,mặt lão nhân nọ đang ngày càng căn thẳng, rất rõ ràng số tiền mà lão có thể đưa ra được đã sắp đến giới hạn,ngược lại vị khách bí ẩn kia vẫn đang không ngừng bình ổn ra giá,mỗi lần tăng giá đều là lấy năm Vạn làm mốc,Hàn Thiên lúc này mới cảm thấy lạnh người,nếu vừa rồi kẻ lạ mặt nọ muốn giành nữ nô kia với hắn thật thế thì mười tên như hắn cũng chẳng thể tranh nổi,liên tục nhìn về hướng căn phòng được phủ rèm kín mít kia,Hàn Thiên không ngừng suy đoán xem rốt cuộc vị khách bí ẩn kia là ai mà lại có tài lực hùng hậu đến như thế?
Nghĩ mãi mà chẳng thông ,rốt cuộc trận chiến của hai người kia cũng đã ngã ngũ,vị khách thần bí nọ đã dùng bảy mươi vạn linh thạch oanh oanh liệt liệt chiến thắng được lão giả mặt áo vàng để đấu giá thành công quả trứng yêu thú kỳ lạ
Đám người ở trong đấu giá hội này đều được một phen mở rộng tầm mắt,một món hàng bán ra với giá bảy mươi vạn linh thạch cho dù là đấu giá hội tại đế đô cũng chẳng có mấy khi xuất hiện một lần đấu giá như vậy,trãi qua đấu giá hội này đám người Hàn Thiên trong tâm của ai ai cũng có những nhận thức riêng biệt đầy mới mẽ,đối với họ thì thế giới bên ngoài thiên an thành dường như đã lớn hơn một chút.
Sau khi đấu giá hội kết thúc Hàn Thiên cùng đám bằng hữu của hắn liền ở lại phòng đấu giá để nhận bốn người mà Hàn Thiên đã đấu giá thành công,cùng với họ còn có cả những kẻ đã đấu giá thành công quả trứng kia,bất quá do giá trị của những món vật phẩm này đều có chút khác biệt nên lúc nhận hàng đấu giá cũng chẳng thể nhận chung một chổ mà phải nhận tách biệt theo từng phòng riêng,Hàn Thiên chỉ thấy trong căn phòng dành cho khách đặc biệt kia bước ra một nữ tử trông vô cùng xinh đẹp,nhan sắc của nàng ta nếu xo với đám Hồng Yến Linh còn có điểm nổi trội hơn.
Trong khi mọi người đang thất thần vì dung mạo của nàng ta và nghĩ rằng nàng ta chính là vị khách bí ẩn kia thì Hàn Thiên lại không nghĩ như thế,nữ tử này tuy phong vận tuyệt luân nhưng khí chất thì lại khá ôn hòa không giống như vẻ sát phạt quyết đoán khi đấu giá với lão giả áo vàng khi nãy,nói nàng ta là vị khách bí ẩn kia chi bằng nói nàng ta là người thân cận của kẻ đó như vậy còn hợp lý hơn.
Sự thực chứng minh là Hàn Thiên hắn đã đúng,nữ tử nọ sau khi vào trong một gian phòng và lấy được quả trứng về thì cũng không có trực tiếp rời đi mà liền quay trở lại căn phòng đấu giá dành cho khách đặc biệt nọ,sau đó một đoàn mười người khiêng kiệu liền từ trong căn phòng đó bước ra,chỉ một đám kiệu phu vậy mà ai nấy đều là đại võ sư thực lực,ngay cả nữ tử khi nãy cũng chỉ được ngồi phía trước kiệu chứ không được vào trong,mà chiếc kiệu được đám đại võ sư kia khiêng thì từ kiểu cách cho đến lối trang trí xa hoa bên ngoài thì giá trị của nó cũng đã cực kỳ lớn rồi,kẻ bí ẩn nọ nhất định đang ngồi trong chiếc kiệu kia,thân phận của người này nhất định là cực kỳ bất phàm thậm chí là lớn đến mức khó tưởng tượng nổi.
kiệu phu có thực lực đại võ sư,một đoàn liền lên đến mười người,thị nữ hầu hạ cũng là loại cực phẩm nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành,một lần vung tay liền là bảy mươi vạn linh thạch,nhân vật bí ẩn này không chỉ riêng Hàn Thiên mà tất cả mọi người ở đây đều muốn được diện kiến.
mãi để ý đến đoàn người nọ đến lúc nhân viên của đấu giá hội đã mang bốn người mà Hàn Thiên đấu giá thành công ra thì hắn vẫn chưa hay,vừa nhận lại tấm thẻ bạch ngân cùng khế ước nô lệ trong tay nhân viên nọ,Hàn Thiên liền nhìn bốn người mà hắn mới mua được miệng cười hòa ái nói.
-kể từ hôm nay các ngươi được tự do,mau đi làm những thứ mà các ngươi muốn làm đi đừng để lại phải rơi vào cảnh này nữa.
Lần này thì không chỉ ba tên chiến sĩ dị tộc cùng nữ nô nọ trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ đến không tưởng,mà tất cả những người còn lại ở chổ này cũng đều làm ra bộ dáng tương tự,Hàn Thiên hắn bỏ số tiền lớn ra để mua bốn người này chỉ để thả họ đi thôi sao?,nói hắn dư tiền vậy thì hắn việc gì phải quan tâm đến những người này mà bỏ tiền ra cứu họ?,nói hắn chủ động muốn cứu bốn người này thì hắn với họ có thể có quan hệ gì để phải làm như thế kia chứ?.
trong ánh mắt của đám người ở đây hành động của Hàn Thiên có vẻ rất kỳ lạ,ở đại thiên giới này mạnh được yếu thua chính là nguyên tắc cốt lõi,chả ai quan tâm đến số mệnh của những kẻ không liên quan đến mình để thêm phiền lòng cả,ai ai cũng chỉ quan tâm đến bản thân cùng những người có quan hệ gần gũi với họ,gặp một tên nô lệ bị chủ nhân đánh đập đến chết thì cũng chỉ đánh mắt đi rồi coi đó như là chuyện hiễn nhiên.
trên đời này làm quái gì còn những kẻ kỳ lạ như Hàn Thiên hắn kia chứ?,những kẻ có lòng tốt như hắn thì đều bị coi như những tên ngu ngốc,là đối tượng để bị kẻ khác đạp xuống mà thôi.
Những người ở đây còn tưởng là bản thân đã nghe nhầm,liền chăm chú theo dõi hành động tiếp theo của Hàn Thiên,xem sự thật có phải là như thế hay không?,ngay cả bốn người được Hàn Thiên hắn mua về trên mặt cũng lộ nét không dám tin,nữ nô nọ còn nhìn Hàn Thiên bằng ánh mắt cảm động giọng run run nói.
-đại nhân ngài thật sự muốn trả tự do cho chúng ta sao?
Ngay cả ba chiến sĩ dị tộc nọ trên mặt cũng đã không dấu nổi nét phấn khởi,bộ dáng đầy chờ đợi nhìn Hàn Thiên,Hàn Thiên cười to một tiếng rồi nói.
-thực sự là như vậy đấy,các ngươi được tự do rồi,khế ước nô lệ này từ nay sẽ không còn tồn tại trên đời nữa.
Vừa dứt lời bốn tờ khế ước trên tay Hàn Thiên liền nhanh chóng bốc cháy,sau đó hắn lại lấy trong chiếc hộp mà nhân viên khi nãy đưa cho hắn ra một chiếc vòng ngọc rồi trực tiếp bóp nát đi,chiếc vòng vừa rồi chính là mẫu hoàn dùng để điều khiển những cái tán khí hoàn được đeo trên tay của bốn người này,Hàn Thiên phá hủy nó thì tử hoàn cũng tự rơi ra mất,cả khế ước và biện pháp hạn chế đều đã không còn thật khó để không tin là Hàn Thiên thực sự muốn thả bốn nô lệ này đi.
Bốn nô lệ nọ nét mặt vẫn cứ trân ra như chưa dám tin vào sự thực là bản thân đã được tự do,Hàn Thiên lại tiếp lấy trong người ra vài viên linh thạch rồi nhét vào trong tay của nữ nô nọ giọng quan tâm nói.
-ba nam nhân các ngươi đều đạt thực lực võ sĩ hẵn là có thể tự lo cho bản thân,còn vị cô nương đây chỉ là phàm nhân thật sự là khó sinh tồn được trong tòa thành lớn và khắc nghiệt như thế này,vậy nên ta tặng cô vài viên linh thạch, bấy nhiêu đủ cho cô chi tiêu trong một hai năm,ta chỉ có thể giúp cô đến đây thôi,chuyện sau này liền phải xem bản sự của cô rồi.
Nói đoạn Hàn Thiên cũng chẳng đợi bốn người nọ nói tiếng cảm ơn liền đã quay người đi mất.
Ba chiến sĩ dị tộc nọ chưa bao giờ nghĩ là bản thân sẽ lại được tự do theo cách này,thành kính chắp một tay lên ngực rồi cuối người chào theo bóng lưng của Hàn Thiên như môt sự cảm ơn sâu sắc của họ,rồi ba người cũng quay lưng đi mất.
Cô gái kia sau khi được Hàn Thiên giải cứu trong phút chốc cũng không biết phải đi đâu,gia đình cô ly tán phụ thân bị bắt đi lưu đày,mẫu thân và cô đều bị giáng làm nô lệ,hiện tại muốn tìm được họ quả thực khó khăn vô cùng, suy nghĩ ít lâu rốt cuộc cô ta vẫn lựa chọn đi theo Hàn Thiên,Hồng Yến Linh là người luôn để ý đến nhất cữ nhất động của cô gái này,thấy cô đi theo đám người của mình thì liền trở giọng khó chịu nói.
-hắn đã tốn một số tiền lớn để mua được tự do cho cô ,sao bây giờ còn không mau đi làm việc mà cô muốn làm đi?,theo sau chúng ta thì được ích lợi gì?
Cô gái nọ đứng trước khí tức hùng hậu của một võ giả như Hồng Yến Linh phát ra nội tâm sớm đã hơi run rẫy,bất quá cô cũng tự ý thức được rất rõ ràng nếu chỉ dựa vào sức của bản thân muốn sống an ổn trong cái thế giới đầy khắc nghiệt này là chuyện không thể,khi nãy Hàn Thiên vừa bỏ đi thì rất nhiều ánh mắt như hổ như sói liền ngay lập tức giáng lên người cô,lão béo kia vẫn còn ở đây vừa rồi lão đã đấu giá thành công một vài vật phẩm,hiện tại mới lấy được đồ của mình xong thì liền thấy được tràng cảnh cô đã được trả tự do,với thế lực và tâm địa của lão béo đó nhất định sẽ lại nhắm đến cô,lúc này chỉ có bám víu vào Hàn Thiên thì cô mới có thể bình an mà qua được giai đoạn khó khăn này,vì lẽ đó dù giá nào cô cũng phải nhờ vã hắn,lấy hết can đảm của bản thân cô gái nọ nói lớn.
-xin công tử hãy giúp đỡ tiểu nữ thêm một lần nữa,mong công tử cho ta theo cùng ,dù là làm thị nữ cho người cũng được,nếu công tử không giúp ta thì kết cục của ta cũng chẳng khác con đường củ là bao.
Đám Liễu Duệ Trương Lang cùng những người khác trên mặt đều lộ nét suy tư,tình cảnh của nữ tử này quả thực quá khó xử,bọn họ cũng muốn giúp cô nhưng mà sau mấy ngày nữa là họ phải đi khỏi vĩnh phú thành này rồi,bây giờ an bài cho cô gái này thế nào đây?.
Hàn Thiên trên mặt thoáng nét do dự,sau vài giây hắn quay người lại nói.
-chúng ta ở tại khách điếm Đại Nghĩa trong thành,cô hãy tìm đến nơi đó đợi chúng ta về,ta tên Hàn Thiên khi cô đến đó thì chỉ cần nói ra danh tự của ta thì người ở đó sẽ để cô vào trong chờ,chiều nay khi chúng ta du ngoạn trở về ta sẽ tìm cách an bài cho tình huống của cô.
Nữ tử nọ nghe được lời này thì liền như được đại xá,vội vàng cảm ơn Hàn Thiên rối rít rồi liền cùng bọn hắn rời khỏi đấu giá hội đầy thị phi này,lúc đám người Hàn Thiên vừa mới khuất bóng,nữ nhân bí ẩn khi nãy nhận quả trứng thay chủ tử của cô ta liền nói vọng vào trong kiệu.
-thưa nhị công tử cô gái nọ đã cùng đám người kia đi mất rồi,có cần Tố Nhi cho người theo bắt cô ta về không?
Trong kiệu vẫn chẳng có âm thanh nào phát ra,nữ nhân tên Tố Nhi nọ liền biết ý cho kiệu tiếp tục khởi hành,chủ tử của cô ta bỏ ra một số tiền lớn như vậy đấu giá được quả trứng kỳ lạ kia hẵn là đã gây chú ý cho không ít người tại đấu giá hội này,hiện tại đoàn người của họ đang phải đối mặt với không ít ánh mắt nhòm ngó,trong đó có một đôi mắt đầy độc đoán đang ngầm dán chặt lên chiếc kiệu mà vị khách bí ẩn nọ đang ngồi.
nhìn kỹ lại một chút liền nhận ra chủ nhân của đôi mắt đầy độc đoán đó chính là lão giả mặc áo vàng khi nãy,có lẽ kết quả thua cuộc vừa rồi đã không làm cho lão ta từ bỏ ý đồ đối với quả trứng kia,sau đấu giá hội này nhất định sẽ có một số làn sóng ngầm được dấy lên.
Rời khỏi đấu giá hội Hàn Thiên không khỏi cảm thấy buồn chán,sự kiện vừa rồi đã khiến tâm trạng của hắn chùn đi phần nào,bất giác liền muốn đến nơi nào đó thoáng mát để hóng gió,Hàn Thiên nhìn đám Liễu Duệ bằng ánh mắt dò xét rồi hỏi.
-ở đây có ai biết nơi nào sở hữu cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ cùng phong cảnh hữu tình hay không? Chúng ta đến đó dạo chơi một chuyến cho khuây khỏa đầu óc đi.
Những tình huống thế này Liễu Duệ liền nhanh chóng thể hiện được sự uyên bác của bản thân,rất nhanh chóng hắn đã đưa ra được chủ ý.
-ngoại ô vĩnh phú thành có một ngọn núi rất đẹp,trên núi còn có thác long biên hùng vĩ nổi tiếng khắp cả đại ninh đế quốc,lần đầu tiên được đến vĩnh phú thành này nếu không đến địa danh nổi tiếng như thế xem một lần thì quả thực quá đáng tiếc.
Hàn Thiên chẳng cần suy nghĩ quá lâu liền trực tiếp đồng ý.