Trong phòng làm việc của Đức Bá bày biện cũng đơn giản,thợ rèn ấy mà,ngoài mấy báo cáo thu chi của công hội ra thì cũng chẳng có mấy tài liệu giấy tờ để xử lý vậy nên phần lớn thời gian Đức Bá đều ở dưới lầu hai làm việc luyện chế bảo khí,lúc này trong phòng chỉ còn hai người Hàn Thiên và hắn,Đức Bá liền nói.
-khi nãy hai người cá cược ta không tiện xen vào,bất quá bây giờ sự tình đã xong ta nghĩ ta nên trả lại cho cậu năm trăm linh thạch còn thừa ra thì hơn.
Hàn Thương xua tay nói.
-bất tất phải như thế,Bá Thúc người cứ coi như đó là tiền cọc ta đặt ở chổ người đi,đợi ngài làm xong mối làm ăn này vãn bối sẽ đưa thêm cho người số linh thạch còn thiếu.
Đức Bá hồ nghi nói.
-Hàn tiểu huynh đệ làm vậy là không cho ta cơ hội từ chối rồi,ta còn chưa biết chuyện cậu nhờ ta có thể hoàn thành được không nữa,Hàn tiểu huynh đệ định bàn chuyện làm ăn gì với ta vậy?.
Hàn Thiên suy nghĩ một lát liền nói.
-tay nghề cao như Bá Thúc hẵn là có thể rèn ra những vật kim khí với hình dáng và cấu tạo theo yêu cầu chứ nhỉ?
Đức Bá suy nghĩ thoáng chốc liền tự tin đáp,chỉ cần có mô tả chi tiết về vật đó ta liền có thể cố sức làm ra nó,bất quá nếu là vật có hình thù phức tạp thì phải có họa đồ hướng dẫn chi tiết mới được.
Hàn Thiên nét mặt liền mừng rỡ hơn hẵn,hắn lấy giấy bút trên bàn làm việc của Đức Bá,vẽ lên vài hình ảnh,Đức Bá biết Hàn Thiên đang phác thảo thứ cần chế tạo vậy nên cũng không làm phiền hắn liền ở một bên xem lại đống sổ sách của công hội một chút,khoảng hai khắc sau Hàn Thiên đã vẽ xong,hắn cầm ba tờ giấy vẽ hoàn thiện đưa cho Đức Bá nói.
-Bá Thúc ngài nhìn xem ngài có thể chế ra những thứ theo mô tả trong đây chứ?
Đức Bá tiếp nhận ba tờ giấy từ Hàn Thiên ông ta xem qua một hồi bộ dáng rất nghiêm túc,thỉnh thoảng còn gật gù đôi chút,xem sơ qua ba tờ giấy nọ xong,Đức Bá liền nói.
-những vật mà cậu nhờ ta làm đều không khó hoàn thành,bản vẽ cũng khá chỉnh chu dễ nhìn,hướng dẫn cũng rất chi tiết,ta có thể làm ra được,bất quá ta có vài lời muốn hỏi cậu,ta nhìn thấy những thứ này dường như rất giống đồ cho ma pháp sư dùng để bố trận,nhưng mà xem kỹ lại thì có chút không giống,ta muốn hỏi Hàn tiểu huynh đệ là cậu muốn nhờ ta làm những thứ này để thực hiện việc gì vậy?.
Hàn Thiên cười hân hưởng nói.
-Bá Thúc quả nhiên kiến văn uyên bác,những thứ này quả thực vãn bối dùng để bố trận,bất quá trận pháp ta muốn bố trí khác với loại trận pháp của ma pháp sư bố trí một chút nên Bá Thúc thấy kỳ lạ cũng là chuyện dễ hiểu,Bá Thúc có thể giúp ta hoàn thành những thứ này trong thời gian sớm nhất được hay không?
Đức Bá đăm chiêu một lúc lại thận trọng nói.
-những thứ Hàn tiểu huynh đệ nhờ ta làm tuy không khó hoàn thành nhưng mà do số lượng khá nhiều lên tới gần trăm kiện ,ta dù dành thời gian ưu tiên làm chúng cũng phải mất trên dưới một tháng mới xong,còn một việc nữa đó là tài liệu luyện chế mấy thứ đó giá cũng không rẻ,ta tính sơ sơ thôi thì giá trị của đống tài liệu kia cũng phải lên đến một ngàn năm trăm linh thạch rồi,về phần tiền công chỗ chúng ta nhận làm những món đồ như thế này mỗi kiện tiền công khoảng mười linh thạch ,gần trăm kiện mà Hàn tiểu huynh đệ yêu cầu tính ra tiền công cũng phải gần một ngàn linh thạch rồi,ta biết cậu cũng thuộc dạng có tiền nhưng mà trên dưới hai ngàn năm trăm linh thạch là một con số lớn,Hàn tiểu huynh đệ cậu có chắc muốn thực hiện giao dịch này chứ?.
Hàn Thiên vui vẻ đáp lời.
-hai ngàn năm trăm linh thạch vãn bối có thể chi ra được,bất quá ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều tài liệu rồi Bá Thúc xem xem chừng này còn thiếu khoảng bao nhiêu nữa vậy?.
Nói đoạn Hàn Thiên liền lật tay trái lại trải dài dưới sàn nhà một cái,hàng đống tài liệu luyện khí giá trị liền theo đó xuất hiện.
Đức Bá kinh ngạc nhìn qua một lượt đám tài liệu nọ,kiểm tra xong ông ta hưng phấn nói.
-không ngờ Hàn tiểu huynh đệ đã chuẩn bị đầy đủ đến vậy rồi,chổ tài liệu này đã gần đủ để chế tạo những món vật phẩm mà cậu đặt rồi,bất quá khi rèn thợ rèn chúng ta còn cần một số tài liệu đặc biệt nữa để có thể xử lý những vật liệu rèn,những loại tài liệu kia ở công hội chúng ta đều có sẵn, giá trị khoản năm trăm linh thạch,khi nãy cậu đã đặt cọc năm trăm linh thạch rồi nếu Hàn Tiểu huynh đệ không có ý kiến gì thì lần sau giao dịch cậu chỉ cần bỏ thêm một ngàn linh thạch nữa thôi,như thế được chứ?.
Hàn Thiên vui vẻ đáp lời.
Vãn bối không có ý kiến nhưng mà mong Bá Thúc sau khi rèn xong một món đồ nào đó liền kiểm tra lại đặc tính của nó giúp ta xem có đủ điều kiện như yêu cầu hay không,những món đồ này vãn bối cần chúng có độ chính xác cao nhất.
Đức Bá tự tin nói.
-gì chứ việc đó Hàn tiểu huynh đệ cậu khỏi lo,công hội thợ rèn chúng ta trên dưới đều lấy một chữ Tín làm đầu,hàng thành phẩm kém chất lượng chúng ta sẽ không đem ra giao cho khách vậy nên chuyện này cậu cứ an tâm,nhưng mà không biết liên lạc với Hàn tiểu huynh đệ cậu bằng cách nào đây,đơn hàng này giá trị trọng đại ta quả thật muốn trao đổi với cậu nếu có trục trặc gì xảy ra.
Hàn Thiên vui vẻ đáp lời.
-Bá Thúc nếu muốn tìm vãn bối cứ việc sai người đến y quán của Lý dược sư trong địa phận của tộc Hồng Yến ở thành đông là được.
Mọi chuyện cần thương thảo đã xong xuôi,lúc này Hàn Thiên và Đức Bá liền ký một bản giao kèo đơn giản,mỗi người giữ một bản,rồi Hàn Thiên cũng mau chóng rời đi.
Ra khỏi cữa công hội thợ rèn với tâm thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào,bất quá Hàn Thiên và tiểu kim long sớm đã phải thất vọng Phí Nhất Nam không theo dự tính mai phục ở cửa công hội chờ bọn hắn mà đã ra về từ lúc nào mất rồi.
Hàn Thiên nhìn đường cái tấp nập thoáng cười khẩy vài lần,không gặp phiền phức kể cũng tốt,Hàn Thiên cùng tiểu kim long nhanh chóng đi đến chợ mua thức ăn cho bữa trưa hôm nay Hàn Thiên và tiểu kim long tên nào tên nấy đều vác một đống đồ về đến cửa nhà hắn,đám hài tử đã có vài tên thấy Hàn Thiên trở về liền nhanh chóng chạy ra bê phụ đồ vào nhà,tiểu y sư ở một bên vườn hoa đang lúc tưới cây thì thấy đám Hàn Thiên như mua cả cái chợ về rồi liền không nhịn được mà chạy ra nói.
-Hàn Thiên đệ mua nhiều thức ăn đến vậy làm gì?,nhà chúng ta tuy nhiều người nhưng cũng đâu đến nổi ăn nhiều như thế,thức ăn này đệ mua cho dù nấu ra bốn năm bàn thức ăn vẫn là còn dư dã,cho dù đệ có tiền cũng không nên tiêu xài hoan phí như thế a.
Hàn Thiên cười khổ một trận,hắn vốn định hôm nay trở về liền chiêu đãi mọi người một chầu tử tế,đồ ăn này hắn đã mua cho cả chiều nay và sáng mai,nhiều đồ như vậy cũng chỉ mất mười linh thạch,tiểu y sư quen sống cần kiệm quả thực không trách được cô,nếu Hàn Thiên nói hắn còn hơn vạn linh thạch chắc cô liền ngã ngửa ra ngất mất,nghĩ đoạn hắn liền nói.
-những đồ ăn này đệ đã tính kỹ càng hết rồi sẽ không thừa ra đâu,hôm nay đệ mới về nhà liền muốn chiêu đãi mọi người một bữa tiệc linh đình ấy mà,trưa nay,chiều tối,sáng mai chúng ta đều hội họp yến tiệc cùng nhau như vầy,ngày trước đệ cũng thích tổ chức những bữa tiệc nhỏ kiểu như vậy với bằng hữu.
Tiểu y sư dường như nhận ra lời Hàn Thiên có điều bất thường,nàng kỳ quái hỏi.
-chẳng phải đệ nói khi xưa nhà đệ rất nghèo mà,hơn nữa lúc đệ chưa vào Yêu Linh sơn mạch đệ chắc chỉ mới vài tuổi thôi chứ nhỉ?,làm thế nào lại có nhiều bạn hữu rồi còn tụ tập tiệc tùng được?,giờ nghĩ lại thì ta mới thấy câu chuyện mà đệ nói với ta không nhất quán gì cả,rốt cuộc đệ là ai đây?
Hàn Thiên biết mình lỡ lời,bất quá thân phận hắn đặc biệt,chẳng lẽ nói với tiểu y sư là hắn từ thế giới khác đến,như thế càng khó tin hơn,tình hình này chỉ có giả điên mới có thể qua ải an toàn được,nghĩ đoạn hắn liền cười ngây ngô nói.
-tỷ nói đùa gì vậy,là trẻ con thì không được tiệc tùng à?,còn nữa chuyện thân phận của đệ mấy lời đó đều là thật cả,chuyện gì có thể nói đệ cũng đã nói hết rồi,tỷ đừng nghĩ nhiều nữa,tỷ chỉ cần quan tâm đệ là đệ đệ của tỷ,sẽ không bao giờ tính toán với tỷ,không bao giờ làm hại tỷ,mỗi chuyện ta không nói với tỷ không phải vì ta cố tình giấu tỷ,mà là vì ta muốn tỷ được bình an mà sống,không phải giống như ta lúc nào cũng đứng trước đầu thương mũi kiếm.
Tiểu y sư dường như nhận ra được điểm nào đó,lâu nay nàng cứ mãi thắc mắc về thân phận của Hàn Thiên mà không cần biết lý do,đột nhiên lúc này nàng lại tự hỏi,vì sao nàng lại quan tâm điều đó?,hóa ra là vì nàng quý trọng hắn nhiều đến như vậy,từ ngày sư phụ nàng mất nàng đã không còn người thân nào nữa rồi,một hai năm qua đi cuộc sống của nàng dường như chỉ có thế,suốt ngày loay hoay với dược thảo cùng người bệnh,những thứ đó cũng coi như là những thứ quý giá nhất của nàng rồi.
Và Hàn Thiên đến,hắn giống như đệ đệ của nàng mà cũng không giống,hắn xuất hiện tựa sao băng giữa bầu trời,đột nhiên đến một cách vô cùng kỳ diệu đem cho nàng màu sắc mới trong cuộc sống,nàng đã quen với cuộc sống mới này,nàng quý trọng hắn và nàng sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất như cách mà những ngôi sao băng biến mất,nàng cố tìm hiểu thân phận hắn vì nàng muốn tìm một mối liên kết nào đó giữa hai người,để một ngày nào đó hắn có đi đâu,có làm gì nàng cũng có thể biết được nơi hắn đi đến,nơi nàng sẽ tìm thấy hắn,câu trả lời là thế không gì khác nữa.
Nhưng mà nhớ lại thì trong suốt thời gian qua Hàn Thiên hắn không phải là một người đệ đệ như trong suy nghĩ ban đầu của Lý Thiên Vũ nàng,hắn mạnh mẽ ,hắn quyết đoán,hắn tự phụ,hắn bí ẩn,hắn nhiệt tình,hắn tinh tế,hắn hài hước…toàn bộ biểu hiện của hắn khiến nàng vô tình bị dựa dẫm vào hắn nhiều đến mức chính nàng cũng không nhận ra điều đó,Hàn Thiên không phải đệ đệ của nàng,nàng nhận ra điều đó từ mọi tình huống,mọi đáp án trong những bài toán mà nàng đặt ra về hắn đều chính là như thế,hắn quý trọng nàng theo cách của hắn,hắn sẵn sàng vì nàng bị xúc phạm bởi một lời đàm tiếu ra tay động thủ với thiếu thành chủ,hắn có thể bỏ cả đống tiền,mua hàng đống đồ cho nàng và đám hài tử kia,hắn bảo vệ nàng,hắn tôn trọng nàng,hắn luôn phía sau nàng khi nàng cần hắn,nàng không biết nhiều về hắn,nhưng nàng biết một điều, nàng sợ mất hắn.
Nếu Hàn Thiên không muốn nói một chuyện gì vậy thì có ép hắn cũng vô ích,Lý Thiên Vũ nàng tại sao phải chấp nhất về điều đó như thế?,Hàn Thiên nói đúng,hắn vẫn là đệ đệ của nàng,hắn sẽ không bao giờ hại nàng,chỉ cần hắn thi thoảng lại trở về mọi người cùng ăn với nhau những bữa cơm,hắn dẫn nàng đi dạo,hắn kể chuyện cho nàng nghe,hắn tâm sự cùng nàng,hắn cùng nàng chữa bệnh cứu người,chỉ cần như thế nàng còn mong gì hơn?.
Tiểu y sư cười hòa nhã một tiếng như đã thông suốt mọi thứ,nàng nhìn Hàn Thiên từ tốn nói.
-được rồi đệ nói cũng đúng,chúng ta như vậy là quá tốt rồi tỷ không mong gì hơn,bất quá đệ phải hứa với tỷ,sau này mỗi lần đi đâu đệ phải nói rõ với tỷ,không thể cứ đột nhiên biến mất một hai tuần được,chuyện này đệ có thể hứa với tỷ không?
Hàn Thiên nhìn nét ân cần quan tâm của tiểu y sư ,lòng bất giác mủi lại,ngày trước từ khi mẹ hắn mất hắn chẳng có ai quan tâm đến,thích đi đâu thì đi,thích làm gì liền làm cái đó,bất giác quên mất chuyện quan tâm đến cảm nhận của người khác,hắn chỉ nghĩ là mình quan tâm người đó thì liền tìm cách chăm sóc cho người đó chu toàn nhất là được,hoàn toàn quên mất chuyện họ nghĩ như thế nào,nếu như là hắn thì thế nào?,mỗi lần tiểu y sư vào núi hái thuốc,hắn đều như ngồi trên chảo dầu,tâm cảnh không lúc nào yên tĩnh được,có lẽ suy nghĩ của tiểu y sư về hắn cũng như vậy,Hàn Thiên hắn nên quan tâm đến cảm nhận của cô hơn thay vì chỉ cố chăm sóc cô bằng hành động,nghĩ đoạn mặt Hàn Thiên liền hiện lên nét áy náy nói.
-được rồi sau này có bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ nói với tỷ,tuyệt đối không phải để tỷ lo lắng như vậy nữa,nào hôm nay đệ mua rất nhiều đồ cần tài năng của tỷ trợ giúp đây,vào bếp làm cơm cùng đệ đi như vậy có được không?
Tiểu y sư gương mặt thoáng chút phớn hồng,Hàn Thiên rất ít khi nói những lời nhẹ nhàng như thế này,nàng nhận ra dường như Hàn Thiên đã nghĩ thông được điều gì đó khuôn mặt vui vẻ hẵn lên,nàng đưa bồn tưới hoa trong tay cho một hài tử gần đó,bảo nó tưới hoa thay nàng một lát,sau lại nói.
-hôm nay đệ trở về còn may mắn tìm được nhiều tài bảo như vậy quả thực là chuyện đáng chúc mừng,nào chúng ta cùng đi nấu một bữa tiệc thịnh soạn đi thôi,đám hài tử kia bình thường chỉ ăn mấy thức ăn thanh đạm,hôm nay đệ trở về nhân tiện để bọn chúng kiến thức được tài nghệ nấu ăn của đệ luôn.
Hàn Thiên và tiểu y sư loay hoay trong bếp gần nữa giờ,liền nấu được một bàn thức ăn thịnh soạn chưa từng có,khi xưa hai người chưa từng làm cơm cùng nhau như thế này,không nghĩ được là bây giờ cùng nhau nấu ăn lại hòa hợp đến như vậy,không khí trong nhà thoáng cái đã được níu gần lại không ít.
Cơm nước cũng đã làm xong Hàn Thiên liền gọi đám hài tử trong nhà đến ăn cơm trưa,đám nhóc đang mãi mê tu luyện bất ngờ được gọi hớn hở chạy đến lĩnh giáo Hàn Thiên đủ thứ chuyện,Hàn Thiên bảo bọn chúng hãy ăn cơm trước đi rồi sau giờ trưa hắn sẽ giải thích nghi vấn cho chúng sau.
Đám hài tử ngồi vào bàn không ngờ hôm nay Hàn Thiên trở về lại ra tay hào phóng như vậy,trên bàn thức ăn toàn là loại hảo hạng không thể mua bằng tiền thông thường được,vài loại trong số đó còn phải bỏ linh thạch ra để mua nữa,bữa cơm thịnh soạn thế này cho dù là con nhà giàu trong giới dân thường cũng chẳng thể ăn nổi,Hàn Thiên vừa trở về đám hài tử này liên cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực,bây giờ chúng mới biết cái gì gọi là tiêu xài hoan phí tiểu y sư xo với Hàn Thiên chi tiêu khác một trời một vực,Hàn Thiên vung tay lớn như vậy chẳng tốn mấy thời gian đã được đám hài tử này tôn sùng như thần,đôi khi có tiền cũng có thể mua được nhân tâm đó chứ,nhất là nhân tâm của những hài tử suy nghĩ đơn giản này.
Vũ Vệ thử qua vài món lạ lẫm mà Hàn Thiên làm,hắn hưng phấn nói.
-Hàn đại ca những món ăn kỳ lạ kia là huynh làm sao?,kiểu dáng đến hương vị đều ngon đến kỳ lạ,đệ chưa bao giờ được ăn những món ngon như thế này.
Tiểu y sư không biết suy nghĩ thế nào mà lại nói.
-Hàn Thiên hắn vẫn còn rất nhiều món ăn kỳ lạ khác chưa có nấu cho các ngươi thử đâu,thời gian tới sẽ dần dần được thưởng thức hết,cũng chẳng biết hắn học được chúng từ đâu,ta hỏi mãi mà hắn cũng chẳng tiếc lộ nữa lời,hắn chính là như vậy luôn thần bí vô cùng.
Toàn trường chỉ mỗi Hàn Thiên nghe ra ý tứ bên trong lời của tiểu y sư,còn đám hài tử suy nghĩ đơn giản kia liền nghĩ tiểu y sư đang khen Hàn Thiên cũng luôn miệng hùa theo,cả đám đang cười đùa vui vẻ bất chợt có tiếng nói từ xa vọng đến.
-Lý dược sư tâm địa thiện lương không ngờ còn làm ra được những hành động cao cả như thu nhận cô nhi như thế này,nhà của Lý dược sư lúc nào cũng vui vẻ thế này sao?
Hàn Thiên và tiểu y sư chợt nhìn ra hướng đại sảnh bất giác đã thấy Hồng Yến Linh cùng Hồng Yến Hoàng đã đến đây từ lúc nào,thấy hai người cả Hàn Thiên và tiểu y sư đều đứng lên,tiểu y sư cung cung kính nói.
-chào Hồng tộc trưởng,ngài công sự bận rộn,còn có giời gian đến thăm tỷ đệ chúng ta sao,thật vạn hạnh quá.
Hồng Yến Hoàng xua tay nói.
-sớm nghe Linh nhi kể với ta,y quán của Lý dược sư là một nơi tách biệt hồng trần vô cùng yên bình ,không ngờ quả thực là vậy,mọi người đang dùng cơm trưa sao?,còn chỗ cho phụ tử chúng ta không?
Hồng Yến Hoàng tuy là một cường giả đẳng cấp võ sư,bản thân cũng là tộc trưởng của một tộc lớn nhất nhì Thiên An thành, nhưng hành động cữ chỉ đều vô cùng thân thiện khiến mọi người cảm thấy gần gũi,đám hài tử tuy chưa gặp ông ta lần nào nhưng dưới tình huống Hồng Yến Hoàng là cha Hồng Yến Linh,lần này lại được cô đưa đến cùng tất nhiên sẽ không quá lo lắng như chuyện Hàn Thiên đột nhiên thù lù xuất hiện,thấy ông ấy ngỏ lời muốn ngồi cùng bàn đám trẻ cũng không quá bài xích,tiểu y sư gương mặt rạng rỡ nói.
-Hồng tộc trưởng nếu không chê,thì xin mời ngồi cùng với chúng ta đi,tỷ đệ chúng ta còn phải nhờ ơn ngài mới có được chỗ ở tốt như thế này,ngài cứ khách khí với chúng ta như vậy quả thực chúng ta không dám nhận đâu.
Hồng Yến Linh nhanh nhảu nói với Hồng Yến Hoàng.
-đúng đó cha à,cha không cần quá câu nệ vậy đâu cứ coi nơi này như nhà mình đi,con cũng rất hay đến đây chơi đó mà,tiện thể hôm nay Hàn Thiên hắn trở về liền cho cha nếm thử tài năng nấu nướng của hắn luôn.
Hồng Yến Hoàng cười hòa ái,cái ông ta muốn chính là không khí gia đình hòa hợp này,nếu tộc Hồng Yến có thể như y quán của tiểu y sư mọi người cùng tương thân tương ái như thế này thì thật là tốt quá,bọn họ đều chẳng có ai là thân thích của nhau lại còn gắn kết được như thế,tộc Hồng Yến toàn là máu mủ của nhau tại sao lại không được như họ chứ?,Hồng Yến Hoàng vui vẻ ngồi vào bàn cùng đám tiểu y sư và Hàn Thiên ông ngồi bên phải kế đến là Hồng Yến Linh rồi đến Hàn Thiên và tiểu y sư.
Nhìn đám hài tử vui vẻ ăn uốn Hồng Yến Hoàng cảm nhận được hai chứ bình yên trong lời Hồng Yến Linh nói là như thế nào,thức ăn trên bàn thịnh soạn như vậy Hồng Yến Hoàng ông cũng muốn thử một chút liền động đũa ăn thử vài miếng,biểu hiện vô cùng hân hưởng,ông hỏi.
-những món này là ai làm vậy ,hương vị vô cùng ngon ,mọi người mỗi ngày đều ăn những món ngon như thế này à?
Hàn Thiên và tiểu y sư đều sững người,Hồng Yến Hoàng không hỗ là cha của Hồng Yến Linh ngay cả biểu hiện cũng giống nhau như vậy,Hàn Thiên giải thích đơn giản với ông ấy một chút.
-những món ăn này là do vãn bối làm,may mắn được tiền bối coi trọng vãn bối vô cùng vinh hạnh,hôm nay ta tu luyện trở về liền muốn chiêu đãi mọi người một bữa nhỏ ấy mà,hôm nay Hồng tộc trưởng đến đây thăm chúng ta chẳng biết có chính sự gì không?.
Hồng Yến Hoàng ăn thêm vài miếng,rồi điềm tĩnh nói.
-cũng có chút chính sự bất quá sau khi ăn cơm xong chúng ta hãy nói cũng được,thấy cậu trở về ta cũng cao hứng không thôi nào để ta mời cậu một chung trà nhé.
Hàn Thiên không dám chậm trễ đưa tách cho Hồng Yến Hoàng,ông ấy rót cho Hàn Thiên một tách lại tự rót một tách,hai người kính nhau một cái liền coi như dùng trà thay rượu,bữa cơm này có thêm cha con Hồng Yến Linh độ náo nhiệt cũng không vì thế mà giảm đi.
.