Hàn Thiên Băng - Cô Gái Lạnh Lùng

Chương 14




"Trung tâm lớn nhất thành phố Rain"-"Ok"

Nhưng chợt nhớ chuyện gì đó anh mới gọi nhỏ nhưng với giọng thật nhỏ để nó không thể nghe thấy

-"Nè Nhi. Cái thẻ tín dụng khi nãy anh để ở nhà hàng để thanh toán rồi bây giờ đến đó lấy được không??"

-"Cái gì. Anh làm sao vậy?? Con Băng mà biết thì có nước chết không được đẹp"-nhỏ cố gắng nói nhỏ hết sức có thể

-"Thì anh mơ…/Đi lấy đi"-anh vừa nói vừa quay tay rẽ hướng thì giật mình bởi thanh âm lạnh lẽo này

Nhỏ quay sang nhìn nó, anh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu thì nhẹ nhõm vì nó vẫn còn ngủ và thở hắt ra nhưng

-"Em nói đi lấy đi"-lúc này nó mới thực sự mở mắt và làm hai người kia hoảng hốt

-"Anh đi lấy đi"-thấy hai người vẫn đang ngu ngơ nó kiên nhẫn giải thích lần nữa

-"........."-đáp lại nó là sự im lặng

-"Không thì miễn bàn"-quá sức chịu đựng của nó rồi nhé

Sau một phen giật mình nhỏ là người hoàn hồn trước vội nói với anh:

-"Đi.....Đi chứ. Nhanh đi anh. Nó mà đổi ý là mệt đấy"

-"Ừ ừ"-anh được nhỏ kéo hồn về nói nhanh và phóng thật nhanh đến nhà hàng

**********

Sau khi lấy lại được cái thẻ thì lúc này hàn khí của nó tỏa ra ngày càng nhiều làm không khí trong xe cũng căng thẳng theo

-"Lý do"-nó hỏi đầu dựa vào ghế mắt nhắm hờ lại trông có vẻ mệt mỏi và giọng của nó đã âm độ

-"Lý do gì chứ?? Hahaha....Em biết lý do gì không Nhi??"-anh hỏi miệng cười nhưng mồ hôi trên mặt đã chảy ròng ướt cả áo

-"Em....à không.....Không em khô....không biết gì hết"-nhỏ nhìn anh và nó cười hề hề như con ngốc

-"Hừ...còn giả nai nữa sao??-nó hỏi hàn khí lại tỏa ra đày đặc

Anh và nhỏ nhìn nhau mặt mày tái xanh mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Biết được giới hạn của nó ảnh gan dạ nói

-"Sao mình không để về nhà để nói chuyện đó nhỉ??"

-"Thế thì về nhà tập hợp tại phòng khách"-giọng nói băng lãnh vang lên và khi câu nói kết thúc. Không khí trong xe cũng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến phát sợ


************************

_Biệt thự Lâm gia_

Cánh cửa chính trong căn biệt thử mở ra một bóng dáng cao lớn của người con trai bước vào trông có vẻ mệt mỏi. Người con trai ấy vừa vào thì mọi người xếp hàng ngay ngắn hô to

-"CHÀO MỪNG THIẾU GIA TRỞ VỀ"

Người con trai ấy khẽ gật đầu bước đến gần quản gia nói

-"Bác hôm nay con không ăn tối"-hắn nói giọng mệt mỏi

-"Vâng"-quản gia cung kính đáp

-"Chiều nay cháu sẽ ra ngoài đến tối bác không cần đợi chưa sẽ qua biệt thự P&V luôn"-hắn cất bước đi những nhớ gì đó rồi nói

-"Vâng. Cậu cứ nghỉ ngơi đi ạ"-quản gia cúi đầu đáp

Hắn lên bước chân của mình lên từng bậc thang với trạng thái hai mí mắt muốn dính sát vào nhau.

-"Thật mệt"-hắn dụi mắt khẽ than

Mở cửa phòng hắn đến tủ quần áo lấy đồ rồi đi vào nhà tắm.

__15 phút sau__

Hắn bước ra với bộ đồ gồm quần tà lỏn và áo thun 3 lỗ leo lên giường. Nằm xuống hắn chốc lại nhớ về nó vì chăm sóc cho nó mà hắn mệt muốn chết vẫn chưa có đi kiểm tra bang nữa. Dòng suy nghĩ miên man hắn cũng lim dim vào giấc ngủ.


___Biệt thự Begin___

"Két"

Lại là tiếng phanh xe chói tai ấy. Chiếc xe sáng trọng phanh gấp trước biệt thự và anh bước xuống xe bấm mật khẩu và lại vào trông xe chạy vào (vì con đường dẫn đến biệt thự tới 100 mét). Phanh xe lần nữa và lần này người đầu tiên bước ra chính là nó. Trước khi đóng cửa xe lại nó nói cho cả anh và nhỏ đều nghe

-"Cất xe xong gặp tại phòng khách"

Anh và nhỏ nhìn nhau nuốt một ngụm nước bọt có chung một suy nghĩ

-"Cuộc đời tươi đẹp đã đến ngày tàn"

Nó bước vào nhà và mọi người lại xếp hàng dài đồng thành hô lớn

-"CHÀO MỪNG ĐẠI TIỂU THƯ TRỞ VỀ"

-"Một lát nữa thiếu gia sẽ vào bảo đến phòng khách giúp tôi"-nó vừa nói xong là sải chân đi lên phòng khách

Mọi người im lặng như đã hiểu và vẫn đứng im ở đấy. Tầm chừng 3 phút sau anh và nhỏ bước vào khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, mọi người lại đồng thành

-"CHÀO MỪNG THIẾU GIA VÀ TIỂU THƯ NGỌC NHI"

Anh khẽ gật đầu định bước về phòng thì mọi người lại đồng thành làm anh và nhỏ suýt chút rụng tìm

-"THIẾU GIA,TIỂU THƯ NGỌC NHI, ĐẠI TIỂU THƯ GỌI HAI NGƯỜI Ở PHÒNG KHÁCH"

-"Được rồi, mọi người làm việc tiếp đi và nghe kĩ nhé TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC BƯỚC VÀO PHÒNG KHÁCH NỬA BƯỚC"-anh ôm lấy tim nói và chốt lại bằng một câu ra lệnh

Sau khi mọi người rời đi anh nhìn nhỏ nói

-"Đi thôi"

Gật đầu hai người đi đến trước phòng khách bày ra vẻ mặt thong thả và thản nhiên nhất bước vào. Người con gái ngồi trên chiếc ghế máy chục nghìn đô là gương mặt lạnh và giọng nói vô cảm vâng lên

-"Ngồi xuống và kể rõ"

Anh và nhỏ nhìn nhau cùng ngồi xuống, không khí thật căng thẳng

-"Ai nói trước?"-nó hỏi ánh mắt sắc bén quét trên người nghi phạm (hơi quá)

-"Anh/Em nói đi"-anh và nhỏ đồng thành

-"Hửm. Ai nói trước"-nó nhướng mày nhìn hai người trước mặt

-"Để anh/tao nói trước"-đồng thanh tập 2

-"Vậy để anh ấy/em ấy nói trước"-đồng thanh tập 3

-"Để tao/anh nói trước"-đồng thanh tập 4

-"Vậy để anh ấy/em ấy......./THÔI"anh và nhỏ định lập kỉ lục đồng thành trong nhà thì bị cắt ngang bởi tiếng gắt của nó

-"Hai người ăn ý đủ chưa? Nếu đủ rồi thì nói mau. Hừ mày *chỉ nhỏ* nói trước"-nó nói ánh mắt lạnh băng không còn kiên nhẫn

-"Thôi để anh Vũ nói trước đi"-nhỏ nói mặt cúi sát xuống sàn

-"Vậy anh nói trước đi, anh hai"-nó nhíu mày nhìn hành động của nhỏ rồi quay qua nói với anh giọng rất ngọt (đến chết người)

Anh nghe nó nói rùng mình một cái khi nghe chữ "anh hai" và rồi trả lời rằng

-"Anh và Nhi......Anh.....v.....và....Nhi....Anh..."

-"Em không ăn thịt anh"-nó khó chịu khi anh nói lắp

Anh cố gắng hoàn hồn lại nói thật to

-"ANH VÀ NHI ĐANG HẸN HÒ"




____End chap____